Bạo Sủng Y Phi: Bệnh Vương Quá Phúc Hắc
Chương 87: Mộ tiện nữ đau đớn mất đi đứa con trong bụng.
/87
|
"Hoàng thượng..." Sắc mặt Mộ Dung quý phi trắng bệch, tay gắt gao bám lấy Thánh Hoàng, sợ hãi đến nỗi cả người run rẩy: "Uyển nhi a, Uyển nhi... "
"Ái phi đừng sợ." Thánh Hoàng đưa tay nắm lấy tay Quý phi, lấy tay che ánh mắt của Quý phi.
Thái sư phu nhân cũng kêu khóc một hồi, nàng muốn tiến lên phía trước nhưng đúng lúc lại bị Thái sư ngăn cản.
Trong nhất thời, không khí trong điện trở nên khác thường.
"Người đâu, mau tới đưa Mộ Dung tiểu thư đến Thái y viện!" Thánh Hoàng còn chưa dứt lời, không ít người lại bắt đầu kinh ngạc hô: "Mộ Dung tiểu thư tại sao lại bị như thế? Trên đất có một vũng máu rất lớn, chuyện gì đã xảy ra? Không phải là chỉ bị thương ở ngón tay thôi sao? Tại sao lại xuất hiện vũng máu lớn như vậy?"
Lúc này đau đớn từ ngón tay của Mộ Dung Uyển còn chưa có giảm bớt đi, liền cảm thấy dưới bụng xuất hiện một cơn đau khó nhịn, ngay sau cảm giác đau đớn ấy, nàng cảm giác bụng có một dòng máu không ngừng chảy ra.
Dưới váy nàng nhuộm máu, lúc này nàng đã không còn lý trí nữa rồi.
Nàng đau đớn kêu la, ôm bụng kêu to: "Không, đứa nhỏ của ta, đứa nhỏ của ta, người đâu mau tới đây, mau cứu đứa nhỏ của ta, huhuhu, Vương gia, người mau cứu con của chúng ta đi, Vương gia, đứa nhỏ của ta, người đâu mau tới đây!"
Mộ Dung Uyển nghẹn ngào lớn tiếng kêu lên làm kinh hãi mọi người trong điện.
Bộ dạng hiện tại của Mặc Vương vô cùng kinh ngạc, người nữ nhân này chẳng lẽ có cốt nhục của hắn?
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Thái y nhanh chóng chạy tới, chẩn đoán xong rồi bẩm báo Hoàng thượng: "Hồi bẩm Hoàng thượng, Mộ Dung tiểu thư sảy thai, đứa nhỏ không còn nữa."
"Không, huhuhu... đứa nhỏ của ta, con của ta, đừng mà! Hách Liên Thiến, đều là tại ngươi, là ngươi hại chết con của ta, Hoàng thượng, huhuhu, xin Hoàng thượng làm chủ cho thần nữ, Hoàng thượng, Vương gia, là tại nàng ta, thật sự là do nàng, đứa nhỏ của ta đã không còn nữa rồi!"
Mộ Dung Uyển không biết hiện tại nàng đang nói cái gì, một mực nhấn mạnh đứa nhỏ của nàng đã mất, nhiều tiếng chỉ trích Hách Liên Thiến muốn tạo phản.
Tất cả mọi người như ngừng thở, chẳng ai dám thở mạnh, tình cảnh trong điện quá mức rối loạn, Hoàng thượng tức giận, ai cũng không dám lộn xộn.
Hách Liên Thiến cười lạnh nói: "Mộ Dung tiểu thư, ngươi mất con quả thực rất đáng tiếc, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến ta chứ? Là ta muốn ngươi cùng ta đánh cược sao? Còn đổ lỗi ta cắt đứt ngón tay của ngươi?! Rõ ràng chính ngươi tâm cao khí ngạo, nghĩ muốn thắng được ván cược này, nếu biết mình có thai vì sao còn muốn liều mạng khiêu vũ, đây rõ ràng chính là do bản thân ngươi giết hại hoàng tôn! Chính ngươi phạm sai lầm, bây giờ còn muốn đổ trách nhiệm lên trên người của ta, ngươi bởi vì lòng hư vinh mà hại chết hoàng tôn điện hạ, lẽ nào ngươi kêu vài tiếng cứu mạng rồi làm người vô tội là có thể đền mạng cho hoàng tôn được sao? Ngươi phải bị tội gì?!"
*Hoàng tôn: Cháu nội/ngoại của hoàng thất.
Giọng nói Hách Liên Thiến vang lên đanh thép chỉ trích Mộ Dung Uyển, dáng vẻ của Mộ Dung Uyển vốn là người bị hại, bây giờ lại bị mọi người trong điện chỉ trích, nàng mới vừa đau mất con, tinh thần bị tổn thương, lắc đầu nói: "Không không không, không phải như thế, không phải là tại ta, huhuhu, là con của ta a, ta làm sao có thể làm tổn thương nó chứ, không phải là ta, không phải là ta!"
"Uyển nhi a, đứa nhỏ thật là đáng thương, lẽ ra đây là chuyện vui, tại sao lại như thế...!"
Mộ Dung quý phi ghé vào trong lòng Thánh Hoàng lau nước mắt, làm ra vẻ đau lòng gần chết, thế nhưng mặt mũi lại là vẻ đắc ý vô cùng.
Dáng vẻ buồn nôn này cũng thoát khỏi ánh mắt của Hách Liên Thiến, Hách Liên Thiến nghĩ lại những chuỗi sự việc vừa xảy ra, sau đó lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Chẳng trách Mộ Dung Uyển mới vừa bắt đầu lại liên tục xoa bụng, xem ra chuyện nàng sảy thai có liên quan đến Mộ Dung quý phi.
Mộ Dung Uyển là cháu gái ruột của nàng, vì sao phải làm hại nàng ta?
Hách Liên Thiến còn chưa suy nghĩ ra lại nhìn thấy chỗ Sâm Vương phát ra một tiếng thét kinh hãi, lúc này Mộ Dung quý phi lớn tiếng trách móc Sâm Vương: "Sâm nhi, tạo sao lại mất bình tĩnh như vậy?!"
"Phụ hoàng, mẫu phi, là tin mừng a, mấy ngày nay Vương phi liên tục đau bụng, nằm trên giường không dậy nổi, cho nên không có tới tham gia thọ yến của Hoàng tổ mẫu, hôm nay lại đau đớn hơn bình thường, thái y vừa chẩn đoán, thì ra là có tin vui!"
"Cái gì? Tin vui, Sâm Vương phi có tin vui? Hoàng thượng, người nghe thấy chưa, Sâm nhi có con, Thiên Thánh hoàng triều chúng ta sắp có tiểu hoàng tôn rồi."
Dáng vẻ Mộ Dung quý phi ban nãy thương tâm gần chết hiện tại lại thay đổi vừa cười vừa nói.
Đây đúng là chuyện trọng đại, có điều là so với chuyện vui kia thì cảnh ngộ của Mộ Dung Uyển lúc này chẳng được ai quan tâm.
Hoàng Hậu thấy Quý phi đắc thế, Mặc Vương đau mất hài tử, mất tính toán, trong lòng lại càng không có thiện cảm với Mộ Dung Uyển.
Đoán chừng trong lòng cho rằng Mộ Dung Uyển ở trong cung yến thượng sảy thai là do nàng cùng Thái sư hợp mưu tính toán.
Hách Liên Thiến lập tức hiểu hàm nghĩa trong đó, ngồi xổm xuống bên người Mộ Dung Uyển, nhìn nàng có chút ngây dại, nhỏ giọng ghé sát bên tai nàng cười nói: "Mộ Dung tiểu thư, ngươi nghe chưa? Bây giờ ngươi đã biết là ai hại con của ngươi chưa? Bên này ngươi mới vừa sanh non, bên kia Quý phi vui mừng vì Sâm Vương phi có thai, ha ha, thật đúng là khéo léo a!"
Hách Liên Thiến nói mấy câu kích thích Mộ Dung Uyển, hai mắt Mộ Dung Uyển trợn đỏ, trừng mắt nhìn Mộ Dung quý phi.
Không sai, Hách Liên Thiến nói không sai, nàng chỉ đem chuyện có thai nói với cô cô, hơn nữa còn là vào đúng lúc trước khi thọ yến bắt đầu, khi đó, cô cô....
Không sai, nàng ta đưa cho nàng một ly trà giải khát, kết quả, sau đó nàng cảm thấy bụng có chút khó chịu.
Chẳng lẽ là....?!
Không đâu, tại sao cô phải làm thế?!
"Ái phi đừng sợ." Thánh Hoàng đưa tay nắm lấy tay Quý phi, lấy tay che ánh mắt của Quý phi.
Thái sư phu nhân cũng kêu khóc một hồi, nàng muốn tiến lên phía trước nhưng đúng lúc lại bị Thái sư ngăn cản.
Trong nhất thời, không khí trong điện trở nên khác thường.
"Người đâu, mau tới đưa Mộ Dung tiểu thư đến Thái y viện!" Thánh Hoàng còn chưa dứt lời, không ít người lại bắt đầu kinh ngạc hô: "Mộ Dung tiểu thư tại sao lại bị như thế? Trên đất có một vũng máu rất lớn, chuyện gì đã xảy ra? Không phải là chỉ bị thương ở ngón tay thôi sao? Tại sao lại xuất hiện vũng máu lớn như vậy?"
Lúc này đau đớn từ ngón tay của Mộ Dung Uyển còn chưa có giảm bớt đi, liền cảm thấy dưới bụng xuất hiện một cơn đau khó nhịn, ngay sau cảm giác đau đớn ấy, nàng cảm giác bụng có một dòng máu không ngừng chảy ra.
Dưới váy nàng nhuộm máu, lúc này nàng đã không còn lý trí nữa rồi.
Nàng đau đớn kêu la, ôm bụng kêu to: "Không, đứa nhỏ của ta, đứa nhỏ của ta, người đâu mau tới đây, mau cứu đứa nhỏ của ta, huhuhu, Vương gia, người mau cứu con của chúng ta đi, Vương gia, đứa nhỏ của ta, người đâu mau tới đây!"
Mộ Dung Uyển nghẹn ngào lớn tiếng kêu lên làm kinh hãi mọi người trong điện.
Bộ dạng hiện tại của Mặc Vương vô cùng kinh ngạc, người nữ nhân này chẳng lẽ có cốt nhục của hắn?
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Thái y nhanh chóng chạy tới, chẩn đoán xong rồi bẩm báo Hoàng thượng: "Hồi bẩm Hoàng thượng, Mộ Dung tiểu thư sảy thai, đứa nhỏ không còn nữa."
"Không, huhuhu... đứa nhỏ của ta, con của ta, đừng mà! Hách Liên Thiến, đều là tại ngươi, là ngươi hại chết con của ta, Hoàng thượng, huhuhu, xin Hoàng thượng làm chủ cho thần nữ, Hoàng thượng, Vương gia, là tại nàng ta, thật sự là do nàng, đứa nhỏ của ta đã không còn nữa rồi!"
Mộ Dung Uyển không biết hiện tại nàng đang nói cái gì, một mực nhấn mạnh đứa nhỏ của nàng đã mất, nhiều tiếng chỉ trích Hách Liên Thiến muốn tạo phản.
Tất cả mọi người như ngừng thở, chẳng ai dám thở mạnh, tình cảnh trong điện quá mức rối loạn, Hoàng thượng tức giận, ai cũng không dám lộn xộn.
Hách Liên Thiến cười lạnh nói: "Mộ Dung tiểu thư, ngươi mất con quả thực rất đáng tiếc, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến ta chứ? Là ta muốn ngươi cùng ta đánh cược sao? Còn đổ lỗi ta cắt đứt ngón tay của ngươi?! Rõ ràng chính ngươi tâm cao khí ngạo, nghĩ muốn thắng được ván cược này, nếu biết mình có thai vì sao còn muốn liều mạng khiêu vũ, đây rõ ràng chính là do bản thân ngươi giết hại hoàng tôn! Chính ngươi phạm sai lầm, bây giờ còn muốn đổ trách nhiệm lên trên người của ta, ngươi bởi vì lòng hư vinh mà hại chết hoàng tôn điện hạ, lẽ nào ngươi kêu vài tiếng cứu mạng rồi làm người vô tội là có thể đền mạng cho hoàng tôn được sao? Ngươi phải bị tội gì?!"
*Hoàng tôn: Cháu nội/ngoại của hoàng thất.
Giọng nói Hách Liên Thiến vang lên đanh thép chỉ trích Mộ Dung Uyển, dáng vẻ của Mộ Dung Uyển vốn là người bị hại, bây giờ lại bị mọi người trong điện chỉ trích, nàng mới vừa đau mất con, tinh thần bị tổn thương, lắc đầu nói: "Không không không, không phải như thế, không phải là tại ta, huhuhu, là con của ta a, ta làm sao có thể làm tổn thương nó chứ, không phải là ta, không phải là ta!"
"Uyển nhi a, đứa nhỏ thật là đáng thương, lẽ ra đây là chuyện vui, tại sao lại như thế...!"
Mộ Dung quý phi ghé vào trong lòng Thánh Hoàng lau nước mắt, làm ra vẻ đau lòng gần chết, thế nhưng mặt mũi lại là vẻ đắc ý vô cùng.
Dáng vẻ buồn nôn này cũng thoát khỏi ánh mắt của Hách Liên Thiến, Hách Liên Thiến nghĩ lại những chuỗi sự việc vừa xảy ra, sau đó lập tức hiểu rõ mọi chuyện.
Chẳng trách Mộ Dung Uyển mới vừa bắt đầu lại liên tục xoa bụng, xem ra chuyện nàng sảy thai có liên quan đến Mộ Dung quý phi.
Mộ Dung Uyển là cháu gái ruột của nàng, vì sao phải làm hại nàng ta?
Hách Liên Thiến còn chưa suy nghĩ ra lại nhìn thấy chỗ Sâm Vương phát ra một tiếng thét kinh hãi, lúc này Mộ Dung quý phi lớn tiếng trách móc Sâm Vương: "Sâm nhi, tạo sao lại mất bình tĩnh như vậy?!"
"Phụ hoàng, mẫu phi, là tin mừng a, mấy ngày nay Vương phi liên tục đau bụng, nằm trên giường không dậy nổi, cho nên không có tới tham gia thọ yến của Hoàng tổ mẫu, hôm nay lại đau đớn hơn bình thường, thái y vừa chẩn đoán, thì ra là có tin vui!"
"Cái gì? Tin vui, Sâm Vương phi có tin vui? Hoàng thượng, người nghe thấy chưa, Sâm nhi có con, Thiên Thánh hoàng triều chúng ta sắp có tiểu hoàng tôn rồi."
Dáng vẻ Mộ Dung quý phi ban nãy thương tâm gần chết hiện tại lại thay đổi vừa cười vừa nói.
Đây đúng là chuyện trọng đại, có điều là so với chuyện vui kia thì cảnh ngộ của Mộ Dung Uyển lúc này chẳng được ai quan tâm.
Hoàng Hậu thấy Quý phi đắc thế, Mặc Vương đau mất hài tử, mất tính toán, trong lòng lại càng không có thiện cảm với Mộ Dung Uyển.
Đoán chừng trong lòng cho rằng Mộ Dung Uyển ở trong cung yến thượng sảy thai là do nàng cùng Thái sư hợp mưu tính toán.
Hách Liên Thiến lập tức hiểu hàm nghĩa trong đó, ngồi xổm xuống bên người Mộ Dung Uyển, nhìn nàng có chút ngây dại, nhỏ giọng ghé sát bên tai nàng cười nói: "Mộ Dung tiểu thư, ngươi nghe chưa? Bây giờ ngươi đã biết là ai hại con của ngươi chưa? Bên này ngươi mới vừa sanh non, bên kia Quý phi vui mừng vì Sâm Vương phi có thai, ha ha, thật đúng là khéo léo a!"
Hách Liên Thiến nói mấy câu kích thích Mộ Dung Uyển, hai mắt Mộ Dung Uyển trợn đỏ, trừng mắt nhìn Mộ Dung quý phi.
Không sai, Hách Liên Thiến nói không sai, nàng chỉ đem chuyện có thai nói với cô cô, hơn nữa còn là vào đúng lúc trước khi thọ yến bắt đầu, khi đó, cô cô....
Không sai, nàng ta đưa cho nàng một ly trà giải khát, kết quả, sau đó nàng cảm thấy bụng có chút khó chịu.
Chẳng lẽ là....?!
Không đâu, tại sao cô phải làm thế?!
/87
|