Lữ Phi nói: "Thật có lợi hại như vậy không? Con đây học xong có đúng là vô địch hay không?"
Thoa Y Quỷ tát một cái vào đỉnh đầu Lữ Phi, Lữ Phi nhất thời tá hỏa tam tinh.
"Vô địch! Vô địch! Ngươi chỉ biết vô địch! Thiên hạ nào có cái gì vô địch đấu khí kỹ năng, ngươi học Du Long Bí Quyết, hanh, đụng tới cao giai Thuật Sĩ, đóng băng toàn bộ hồ nước, ngươi du cái rắm! Liệt hỏa thiêu đốt, đem toàn bộ hồ nước sôi trào, trực tiếp đem ngươi đun sôi! Đụng tới long ngâm Thuật Sĩ, trực tiếp đem hồ nước hút khô! Ngươi chạy có cờ thì có!" Thoa Y Quỷ ngữ khí có điểm phẫn nộ.
Lữ Phi không dám nói gì.
Thoa Y Quỷ tiếp tục nói: "Độc Khách tới, càng là ác mộng, trực tiếp đem cái hồ nước này biến thành một cái hồ đại độc, cho ngươi lặn ở bên trong! Sợ không?"
Lữ Phi sợ đến mặt như màu đất, nhanh chóng gật đầu.
Thoa Y Quỷ lúc này cơn tức mới biến mất, nghĩ lại vừa rồi, dọa cho hài tử này sợ đến mất hồn, lại nói: "Đương nhiên, ngươi có thể nghĩ trái lại, nếu như Thuật Sĩ, Độc Khách, tại bên hồ tu luyện đấu khí kỹ năng, ngươi lại ẩn núp trong nước, khi bọn họ giữa lúc toàn tâm đầu nhập tu luyện chi tế, mạnh mẽ từ đáy nước nhảy ra, một kích phải giết chết, ngươi nói như vậy có đúng xác xuất thành công rất lớn hay không?"
Lữ Phi trước sau như một gật đầu.
Thoa Y Quỷ nói: "Cho nên nói, muốn thắng? Sẽ xuất kỳ bất ý, lấy kỷ chi trường khắc kỳ chi đoản, không có vô địch đấu khí, tuyệt đối không có! Được rồi bắt đầu đi!"
(kỷ chi trường khắc kỳ chi đoản: lấy dài khắc ngắn)
Lữ Phi thở một hơi dài, ác mộng huấn đạo rốt cục kết thúc, trong lòng không khỏi lại nghĩ: lẽ nào thực sự không có tuyệt đối vô địch sao? Ta không tin!
"Nhanh lên một chút!" Thoa Y Quỷ nói.
Lữ Phi nơm nớp lo sợ đứng ở một bên Thoa Y Quỷ, Thoa Y Quỷ cực kỳ nghiêm khắc nói: "Chính ngươi nhảy xuống hồ nước, hay là muốn vi sư đem ngươi đá xuống phía dưới?"
Lữ Phi biết sư phụ không phải là nói giỡn, trái lại chỉ có thể đi bước một đi tới bên hồ, lộ ra một chân chậm rãi thả vào nước, hồ nước này dị thường quái dị, băng lãnh đến tận xương, Lữ Phi vội nhanh thu hồi chân lên.
"Ân?" Thoa Y Quỷ con mắt trừng trắng dã.
Lữ Phi không thể làm gì khác hơn là một chân giẫm vào trong nước, ngày hôm nay trời rất nóng, vậy mà, hồ nước này cũng quá lạnh a, Lữ Phi không biết bơi, cảm giác mát lạnh của hồ nước truyền tới nội tâm Lữ Phi, cảm thấy sợ hãi không gì sánh được, hai tay gắt gao giữ lấy bờ hồ, rồi ngẩng đầu nhìn bộ mặt biểu tình hung thần ác sát của sư phụ, không dám trái mệnh, một chân khác cũng chậm chậm đưa vào trong nước.
Sợ hãi, khiến trong ánh mắt Lữ Phi tràn ngập khẩn cầu đối với sư phụ, thế nhưng Thoa Y Quỷ phảng phất như không phát hiện. Đợi nước ngập đến phần eo Lữ Phi, Thoa Y Quỷ một cước đá vào trên vai Lữ Phi, Lữ Phi giữ bờ hồ không được, trực tiếp bị đẩy mạnh vào trong hồ nước.
"A, cứu mạng, cứu mạng" Lữ Phi hô to, toàn bộ thân thể trong nước không ngừng chìm xuống, uống thật nhiều nước, hi vọng sư phụ có thể cứu hắn.
Thoa Y Quỷ lạnh lùng thờ ơ nhìn Lữ Phi gần bị chết đuối,.
Đợi đến khi Lữ Phi chỉ có một tay trên mặt hồ giãy dụa, Thoa Y Quỷ lúc này mới đưa qua một cây gậy trúc, Lữ Phi bắt được như thần cứu mạng, đâu còn dám buông tay, Thoa Y Quỷ chậm rãi lôi hắn vào, Lữ Phi đến bên bờ, đã thoát lực, Thoa Y Quỷ đưa tay kéo hắn lên ném trên bờ.
Qua lúc lâu, "Khái, khái" Lữ Phi hộc ra nước hồ, chậm rãi thanh tỉnh. Trên người đều là bùn đất, Lữ Phi rơi nước mắt, sờ soạng vuốt nước mắt trên mặt. Chậm rãi hướng về Thoa Y Quỷ đi tới, Thoa Y Quỷ bên đống lửa vừa nướng gà rừng, Lữ Phi không lên tiếng, chậm rãi ngồi ở bên cạnh, hơ nóng.
Hương vị gà rừng tràn ngập bốn phía, chỉ thấy mặt lão sư cười tủm tỉm, trên người y phục vấy mỡ tùm lum, tay áo trái dính dầu mỡ, đầu vai phải quần áo cũng dính dầu mỡ, tay trái cầm lấy một con gà rừng nướng khô vàng mà phì nộn, tay phải dùng sức xé một cánh con gà, như là quỷ đầu thai chết đói đưa vào trong miệng nhai ngấu nghiến.
Lữ Phi ở một bên nhìn thấy miệng chảy đầy nước miếng.
Thoa Y Quỷ một tay tiếp tục cầm lấy gà nướng, một tay khác dính đầy mỡ bẩn thỉu vỗ vỗ khuôn mặt Lữ Phi nói, "Đồ nhi a, muốn ăn sao? Muốn ăn ngươi phải nói a, ngươi không nói, ta làm sao biết ngươi muốn ăn chứ? Nếu như ngươi muốn ăn, thì hãy nói theo ta nói, ngươi nói, ta chỉ biết ngươi muốn ăn..."
"Sư phụ, ngươi cùng Đường Tăng rất quen sao? Vì sao chỉ có chuyện ăn thôi mà lại có nhiều chuyện chất vấn đệ tử như thế?” Lữ Phi bị dong dài đến đầu cháng váng mắt hoa, đối với sư phụ tham ăn như vậy thực sự là dở khóc dở cười.
*(Đường Tăng: nhân vật của truyện Tề Thiên Đại Thánh, hay lãi nhãi còm ròm đệ tử là Tề Thiên Tôn Hành Giả… ND)
Thoa Y Quỷ xé một cái cánh con gà, hung hăng đập vào cái trán Lữ Phi, nói: "Ừ ân, ăn ngon a, ngươi mặc dù nói thế, dù sao ta cũng có thể sảng khoái mà ăn "
"Sư phụ, con sai rồi, xin ngài đại nhân đại lượng, cho con một cánh con gà ha ha a!" Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Lữ Phi thấy sư phụ ăn ngon lành, lập tức vẻ mặt thành kính như sám hối, nhãn thần lại như kẻ trộm lưu lưu địa địa liếc đánh giá con gà nướng phì nộn kia, trong lòng ngứa ngáy khó chịu! Truyện "Bạo Thần "
"Hanh, ít giả bộ đi, ta còn không biết tiểu tử ngươi sao, rất tham ăn a, cho ngươi một cái cánh gà, ngươi còn muốn ăn thêm nữa" Thoa Y Quỷ xoa xoa tay. Truyện "Bạo Thần "
Lữ Phi đầy thất vọng, lập tức nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ: hanh, ta không thể không có cánh gà này!
Chỉ thấy hắn nước mắt nước mũi bù lu bù loa, nhãn thần chân thành, khóe miệng còn run nhè nhẹ, "Sư phụ a, đồ nhi thân thể còn đang trưỡng thành, đối với thịt là rất cần a, không phải con tham ăn a, là con muốn cho thân thể lớn lên cường tráng, sau này chờ tới khi lão nhân gia đi về cõi tiên, con sẽ lập một trường sinh bài vị thật tốt cho ngài a, con ăn cánh gà, thân thể khỏe mạnh, sinh mười tám người nhi tử, sau này đều lấy họ của ngài, cho làm con thừa tự đèn nhang cho ngài a!
Thoa Y Quỷ nhai kỹ miếng thịt gà trong miệng, bĩu môi mà nói thầm: "Tiểu tử, ngươi thật là xấu xa! Để được ăn cánh gà, ngay cả nhi tử của ngươi cũng lấy ra đánh cuộc, hơn nữa, ngươi có thể còn sống hay không là một vấn đề. . ."
Lữ Phi lập tức nói tiếp: "Sư phụ ngài chỉ cần cho con ăn, con tuyệt đối có thể sinh con cháu đầy đàn!"
Thoa Y Quỷ nuốt xuống miếng thịt trong miệng, ngoắc ngoắc mà nhìn chằm chằm Lữ Phi, nói rằng: "Ngươi đó! Cầm lấy!"
Thoa Y Quỷ đem một cái cánh gà đưa cho Lữ Phi, Lữ Phi tiếp nhận, như lang thôn hổ yết, không để ý đến sặc sụa, một hồi liền ăn xong.
*( lang thôn hổ yết: sói nuốt, cọp gặm…, ăn như hổ đói, ngấu nga ngấu nghiến ND)
Thoa Y Quỷ tự giễu nói: "Ai, vẫn cho rằng mình là thèm ăn tham uống, không nghĩ tới còn có đồ đệ như vậy a, ai, sư môn bất hạnh !! !"
Lữ Phi ý ăn chưa đã, liếm miệng, nói: "Ân n, ân n, sư môn bất hạnh, sư môn bất hạnh, hữu kỳ sư tất có kỳ đồ! Ha ha, cánh gà này so với gặm ‘con gà’ còn ngon hơn a!"
Thoa Y Quỷ nghe lời này, vội ngừng nhai thịt gà trong miệng, hơi hé miệng, trợn mắt há mồm mà nhìn Lữ Phi, một chút, si ngốc hỏi: "Gặm ‘con gà’? Là cái gì ‘con gà’?"
Lữ Phi lắc lắc đầu, không lên tiếng
Cái này, Thoa Y Quỷ vì tham ăn uống, lòng hiếu kỳ nỗi lên, không hỏi đến tột cùng thế nào lại bỏ qua, "Ngươi nói hay không!" Hắn mở to hai mắt uy hiếp nhìn Lữ Phi.
Lữ Phi quay đầu lại, nhìn chằm chằm nữa con gà trên tay Thoa Y Quỷ, con mắt như kẻ trộm lưu lưu chuyển chuyển.
"Cầm lấy!" Thoa Y Quỷ cầm lấy, đưa cho Lữ Phi.
Lữ Phi như lang thôn hổ yết, vừa ăn vừa nói, "Gặm ‘con gà’ (嘚 kê) chính là cửa hiệu lâu đời phi thường nổi danh ở quê con kê điếm, già trẻ đều thích GẶM, sinh ý đó là cuồng điên nóng nảy a, thế nhưng, thế nhưng, cánh gà này tuy rằng ăn ngon, nhưng không có sư phụ làm thật tốt tuyệt đối là ăn không ngon a!"
Thoa Y Quỷ bị một cái vỗ mông ngựa này thật là đắc ý, liên tục gật đầu, chậc chậc lưỡi, nói: "Ân, có đạo lý, tiểu tử ngươi thật tinh mắt..."
Thoa Y Quỷ chìm đắm trong đắc ý một lúc lâu, thì phát hiện hình như bị lừa nữa con gà, cộng thêm một cái cánh gà.
Nhìn lại trên tay Lữ Phi, từ lâu rỗng tuếch.
"Ăn xong rồi?" Thoa Y Quỷ lạnh lùng nói.
Lữ Phi gật đầu, không dám thở mạnh.
Thoa Y Quỷ nói: "Tự ngươi nhảy vào trong hồ đi "
Lữ Phi thoáng cái nghẹn họng, vừa rồi uống nhiều nước như vậy tình cảnh rõ ràng đã nhìn thấy, cũng không tưởng còn bị dằn vặt như vậy nữa.
Thoa Y Quỷ nhất thời phát cáu, ôm kéo lấy vạt áo Lữ Phi, đem Lữ Phi tới ngay bên hồ.
"Phù phù" Lữ Phi lần thứ hai bị ném vào trong nước. Hoa nước nổi lên bốn phía, Lữ Phi giãy dụa gọi.
Như vậy nhiều lần, ba ngày sau, Lữ Phi có thể một mình ở trong nước bơi, trong lòng sớm không còn sợ hãi đối với nước nữa.
"Ngày hôm nay bắt đầu luyện tập, bế khí, ở trong nước có thể hành động như thường." Thoa Y Quỷ nói xong, một mình lặn xuống, không thấy hình bóng đâu nữa. Truyện "Bạo Thần "
Lữ Phi hít sâu một hơi, cũng lặn xuống dưới sâu, thấy sư phụ phía dưới bơi đi, vội vàng quẫy nhanh hơn tần suất bãi chân.
Rốt cục đi tới đáy hồ, Lữ Phi cảm giác quá nghẹn thở, chuẩn bị nỗi lên. Đột nhiên, Thoa Y Quỷ phía sau lấy ra một sợi dây thừng tròng vào trong cổ Lữ Phi, sau đó ghìm chặt lại.
Cái cổ bị ghìm lại, Lữ Phi sợ hãi, sợ chết giãy dụa, cố hướng trồi lên, mặt hồ không ngừng nổi lên bong bóng. Lữ Phi nhìn tia sáng sáng sủa trên đỉnh đầu càng ngày càng tối, càng ngày càng đen, chung quanh thân thể cứ như vậy huyền phù khắp cả trong nước, Thoa Y Quỷ tiếp tục như vậy tìm bạng tử, không vội không chậm, quay đầu lại nhìn Lữ Phi một chút vẫn không nhúc nhích, liền thả sợi dây, Lữ Phi bay vút nỗi lên, Thoa Y Quỷ cười tà một chút, tiếp tục bơi ở dưới đó, Lữ Phi đầu vừa lộ ra khỏi mặt hồ.
*(bạng tử: có lẻ con nghiêu, con sò gì đây… ND)
"Hát. Hát. Hát" Lữ Phi liều mạng hít không khí, hận không thể đem không khí toàn bộ nuốt hết. Thế nhưng!"Ngạch..." Lữ Phi hít còn chưa có tới một hơi thở, đã bị Thoa Y Quỷ túm xuống phía dưới.
Lần này Lữ Phi học khôn, trầm xuống đến trước mặt Thoa Y Quỷ, hoa chân múa tay vui sướng muốn biểu đạt ý tứ: sư phụ, lúc nào đi tới?
Thoa Y Quỷ cười, vươn tay ra, giương năm ngón tay. Lại có trong tay một chút bạng tử.
Lữ Phi gật đầu, hắn bơi theo một bên tìm bạng tử. Nắm chặt thời gian, Lữ Phi trong lòng thầm nghĩ, đã bắt đầu buồn bực, bàn tay Lữ Phi trong nước bùn di chuyển.
"Sưu" một chuỗi bọt khí xuất hiện, một con rắn nước bơi ra, Lữ Phi hé miệng oa một tiếng, khí trong miệng toàn bộ thoát ra, còn uống nước bọt, Lữ Phi thẳng tắp hướng phía trên phóng đi.
Thoa Y Quỷ lắc đầu, cũng bơi lên, Thoa Y Quỷ đưa tay cầm hai cái bạng tử giải nhiệt vừa chậm rãi sưởi ấm. Lữ Phi bơi vào bên bờ, thở dốc.
Thoa Y Quỷ xé hà bạng ra, ném vào trong bình, đem bình đặt ở trên đống lửa. Chỉ chốc lát sau, hương khí phiêu tán, Thoa Y Quỷ từ từ lấy ăn.
Lữ Phi nuốt nuốt nước bọt, chậm rãi đi tới, "Sư phụ... Con... Con đói" Lữ Phi hữu khí vô lực nói.
"Bảo ngươi đi tìm thực vật, ngươi bây giờ có thể bắt chim bay cá nhảy sao? Bắt không được phải đi vào trong hồ, tìm bạng tử!" Thoa Y Quỷ cũng không thèm liếc mắt nhìn Lữ Phi.
Lữ Phi toàn thân thấm lãnh, bị gió thổi nhẹ càng thêm lạnh run, đi tới bên đống lửa, đặt mông ngồi xuống, khiêu lửa sưởi ấm.
"Ba!" Thoa Y Quỷ tát một cái vào trên mặt Lữ Phi.
"Ta nhốm đống lửa, dựa vào cái gì cho ngươi sưởi ấm, ngươi phải mau đi lấy củi lửa" Thoa Y Quỷ hung dữ nói, nói xong liền tiếp tục uống nước canh thang, nghe tiếng húp Lữ Phi nuốt nước bọt, "Cô cô" bao tử bắt đầu kêu lên, Lữ Phi vừa lạnh vừa đói
Thoa Y Quỷ tát một cái vào đỉnh đầu Lữ Phi, Lữ Phi nhất thời tá hỏa tam tinh.
"Vô địch! Vô địch! Ngươi chỉ biết vô địch! Thiên hạ nào có cái gì vô địch đấu khí kỹ năng, ngươi học Du Long Bí Quyết, hanh, đụng tới cao giai Thuật Sĩ, đóng băng toàn bộ hồ nước, ngươi du cái rắm! Liệt hỏa thiêu đốt, đem toàn bộ hồ nước sôi trào, trực tiếp đem ngươi đun sôi! Đụng tới long ngâm Thuật Sĩ, trực tiếp đem hồ nước hút khô! Ngươi chạy có cờ thì có!" Thoa Y Quỷ ngữ khí có điểm phẫn nộ.
Lữ Phi không dám nói gì.
Thoa Y Quỷ tiếp tục nói: "Độc Khách tới, càng là ác mộng, trực tiếp đem cái hồ nước này biến thành một cái hồ đại độc, cho ngươi lặn ở bên trong! Sợ không?"
Lữ Phi sợ đến mặt như màu đất, nhanh chóng gật đầu.
Thoa Y Quỷ lúc này cơn tức mới biến mất, nghĩ lại vừa rồi, dọa cho hài tử này sợ đến mất hồn, lại nói: "Đương nhiên, ngươi có thể nghĩ trái lại, nếu như Thuật Sĩ, Độc Khách, tại bên hồ tu luyện đấu khí kỹ năng, ngươi lại ẩn núp trong nước, khi bọn họ giữa lúc toàn tâm đầu nhập tu luyện chi tế, mạnh mẽ từ đáy nước nhảy ra, một kích phải giết chết, ngươi nói như vậy có đúng xác xuất thành công rất lớn hay không?"
Lữ Phi trước sau như một gật đầu.
Thoa Y Quỷ nói: "Cho nên nói, muốn thắng? Sẽ xuất kỳ bất ý, lấy kỷ chi trường khắc kỳ chi đoản, không có vô địch đấu khí, tuyệt đối không có! Được rồi bắt đầu đi!"
(kỷ chi trường khắc kỳ chi đoản: lấy dài khắc ngắn)
Lữ Phi thở một hơi dài, ác mộng huấn đạo rốt cục kết thúc, trong lòng không khỏi lại nghĩ: lẽ nào thực sự không có tuyệt đối vô địch sao? Ta không tin!
"Nhanh lên một chút!" Thoa Y Quỷ nói.
Lữ Phi nơm nớp lo sợ đứng ở một bên Thoa Y Quỷ, Thoa Y Quỷ cực kỳ nghiêm khắc nói: "Chính ngươi nhảy xuống hồ nước, hay là muốn vi sư đem ngươi đá xuống phía dưới?"
Lữ Phi biết sư phụ không phải là nói giỡn, trái lại chỉ có thể đi bước một đi tới bên hồ, lộ ra một chân chậm rãi thả vào nước, hồ nước này dị thường quái dị, băng lãnh đến tận xương, Lữ Phi vội nhanh thu hồi chân lên.
"Ân?" Thoa Y Quỷ con mắt trừng trắng dã.
Lữ Phi không thể làm gì khác hơn là một chân giẫm vào trong nước, ngày hôm nay trời rất nóng, vậy mà, hồ nước này cũng quá lạnh a, Lữ Phi không biết bơi, cảm giác mát lạnh của hồ nước truyền tới nội tâm Lữ Phi, cảm thấy sợ hãi không gì sánh được, hai tay gắt gao giữ lấy bờ hồ, rồi ngẩng đầu nhìn bộ mặt biểu tình hung thần ác sát của sư phụ, không dám trái mệnh, một chân khác cũng chậm chậm đưa vào trong nước.
Sợ hãi, khiến trong ánh mắt Lữ Phi tràn ngập khẩn cầu đối với sư phụ, thế nhưng Thoa Y Quỷ phảng phất như không phát hiện. Đợi nước ngập đến phần eo Lữ Phi, Thoa Y Quỷ một cước đá vào trên vai Lữ Phi, Lữ Phi giữ bờ hồ không được, trực tiếp bị đẩy mạnh vào trong hồ nước.
"A, cứu mạng, cứu mạng" Lữ Phi hô to, toàn bộ thân thể trong nước không ngừng chìm xuống, uống thật nhiều nước, hi vọng sư phụ có thể cứu hắn.
Thoa Y Quỷ lạnh lùng thờ ơ nhìn Lữ Phi gần bị chết đuối,.
Đợi đến khi Lữ Phi chỉ có một tay trên mặt hồ giãy dụa, Thoa Y Quỷ lúc này mới đưa qua một cây gậy trúc, Lữ Phi bắt được như thần cứu mạng, đâu còn dám buông tay, Thoa Y Quỷ chậm rãi lôi hắn vào, Lữ Phi đến bên bờ, đã thoát lực, Thoa Y Quỷ đưa tay kéo hắn lên ném trên bờ.
Qua lúc lâu, "Khái, khái" Lữ Phi hộc ra nước hồ, chậm rãi thanh tỉnh. Trên người đều là bùn đất, Lữ Phi rơi nước mắt, sờ soạng vuốt nước mắt trên mặt. Chậm rãi hướng về Thoa Y Quỷ đi tới, Thoa Y Quỷ bên đống lửa vừa nướng gà rừng, Lữ Phi không lên tiếng, chậm rãi ngồi ở bên cạnh, hơ nóng.
Hương vị gà rừng tràn ngập bốn phía, chỉ thấy mặt lão sư cười tủm tỉm, trên người y phục vấy mỡ tùm lum, tay áo trái dính dầu mỡ, đầu vai phải quần áo cũng dính dầu mỡ, tay trái cầm lấy một con gà rừng nướng khô vàng mà phì nộn, tay phải dùng sức xé một cánh con gà, như là quỷ đầu thai chết đói đưa vào trong miệng nhai ngấu nghiến.
Lữ Phi ở một bên nhìn thấy miệng chảy đầy nước miếng.
Thoa Y Quỷ một tay tiếp tục cầm lấy gà nướng, một tay khác dính đầy mỡ bẩn thỉu vỗ vỗ khuôn mặt Lữ Phi nói, "Đồ nhi a, muốn ăn sao? Muốn ăn ngươi phải nói a, ngươi không nói, ta làm sao biết ngươi muốn ăn chứ? Nếu như ngươi muốn ăn, thì hãy nói theo ta nói, ngươi nói, ta chỉ biết ngươi muốn ăn..."
"Sư phụ, ngươi cùng Đường Tăng rất quen sao? Vì sao chỉ có chuyện ăn thôi mà lại có nhiều chuyện chất vấn đệ tử như thế?” Lữ Phi bị dong dài đến đầu cháng váng mắt hoa, đối với sư phụ tham ăn như vậy thực sự là dở khóc dở cười.
*(Đường Tăng: nhân vật của truyện Tề Thiên Đại Thánh, hay lãi nhãi còm ròm đệ tử là Tề Thiên Tôn Hành Giả… ND)
Thoa Y Quỷ xé một cái cánh con gà, hung hăng đập vào cái trán Lữ Phi, nói: "Ừ ân, ăn ngon a, ngươi mặc dù nói thế, dù sao ta cũng có thể sảng khoái mà ăn "
"Sư phụ, con sai rồi, xin ngài đại nhân đại lượng, cho con một cánh con gà ha ha a!" Người đang dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Lữ Phi thấy sư phụ ăn ngon lành, lập tức vẻ mặt thành kính như sám hối, nhãn thần lại như kẻ trộm lưu lưu địa địa liếc đánh giá con gà nướng phì nộn kia, trong lòng ngứa ngáy khó chịu! Truyện "Bạo Thần "
"Hanh, ít giả bộ đi, ta còn không biết tiểu tử ngươi sao, rất tham ăn a, cho ngươi một cái cánh gà, ngươi còn muốn ăn thêm nữa" Thoa Y Quỷ xoa xoa tay. Truyện "Bạo Thần "
Lữ Phi đầy thất vọng, lập tức nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ: hanh, ta không thể không có cánh gà này!
Chỉ thấy hắn nước mắt nước mũi bù lu bù loa, nhãn thần chân thành, khóe miệng còn run nhè nhẹ, "Sư phụ a, đồ nhi thân thể còn đang trưỡng thành, đối với thịt là rất cần a, không phải con tham ăn a, là con muốn cho thân thể lớn lên cường tráng, sau này chờ tới khi lão nhân gia đi về cõi tiên, con sẽ lập một trường sinh bài vị thật tốt cho ngài a, con ăn cánh gà, thân thể khỏe mạnh, sinh mười tám người nhi tử, sau này đều lấy họ của ngài, cho làm con thừa tự đèn nhang cho ngài a!
Thoa Y Quỷ nhai kỹ miếng thịt gà trong miệng, bĩu môi mà nói thầm: "Tiểu tử, ngươi thật là xấu xa! Để được ăn cánh gà, ngay cả nhi tử của ngươi cũng lấy ra đánh cuộc, hơn nữa, ngươi có thể còn sống hay không là một vấn đề. . ."
Lữ Phi lập tức nói tiếp: "Sư phụ ngài chỉ cần cho con ăn, con tuyệt đối có thể sinh con cháu đầy đàn!"
Thoa Y Quỷ nuốt xuống miếng thịt trong miệng, ngoắc ngoắc mà nhìn chằm chằm Lữ Phi, nói rằng: "Ngươi đó! Cầm lấy!"
Thoa Y Quỷ đem một cái cánh gà đưa cho Lữ Phi, Lữ Phi tiếp nhận, như lang thôn hổ yết, không để ý đến sặc sụa, một hồi liền ăn xong.
*( lang thôn hổ yết: sói nuốt, cọp gặm…, ăn như hổ đói, ngấu nga ngấu nghiến ND)
Thoa Y Quỷ tự giễu nói: "Ai, vẫn cho rằng mình là thèm ăn tham uống, không nghĩ tới còn có đồ đệ như vậy a, ai, sư môn bất hạnh !! !"
Lữ Phi ý ăn chưa đã, liếm miệng, nói: "Ân n, ân n, sư môn bất hạnh, sư môn bất hạnh, hữu kỳ sư tất có kỳ đồ! Ha ha, cánh gà này so với gặm ‘con gà’ còn ngon hơn a!"
Thoa Y Quỷ nghe lời này, vội ngừng nhai thịt gà trong miệng, hơi hé miệng, trợn mắt há mồm mà nhìn Lữ Phi, một chút, si ngốc hỏi: "Gặm ‘con gà’? Là cái gì ‘con gà’?"
Lữ Phi lắc lắc đầu, không lên tiếng
Cái này, Thoa Y Quỷ vì tham ăn uống, lòng hiếu kỳ nỗi lên, không hỏi đến tột cùng thế nào lại bỏ qua, "Ngươi nói hay không!" Hắn mở to hai mắt uy hiếp nhìn Lữ Phi.
Lữ Phi quay đầu lại, nhìn chằm chằm nữa con gà trên tay Thoa Y Quỷ, con mắt như kẻ trộm lưu lưu chuyển chuyển.
"Cầm lấy!" Thoa Y Quỷ cầm lấy, đưa cho Lữ Phi.
Lữ Phi như lang thôn hổ yết, vừa ăn vừa nói, "Gặm ‘con gà’ (嘚 kê) chính là cửa hiệu lâu đời phi thường nổi danh ở quê con kê điếm, già trẻ đều thích GẶM, sinh ý đó là cuồng điên nóng nảy a, thế nhưng, thế nhưng, cánh gà này tuy rằng ăn ngon, nhưng không có sư phụ làm thật tốt tuyệt đối là ăn không ngon a!"
Thoa Y Quỷ bị một cái vỗ mông ngựa này thật là đắc ý, liên tục gật đầu, chậc chậc lưỡi, nói: "Ân, có đạo lý, tiểu tử ngươi thật tinh mắt..."
Thoa Y Quỷ chìm đắm trong đắc ý một lúc lâu, thì phát hiện hình như bị lừa nữa con gà, cộng thêm một cái cánh gà.
Nhìn lại trên tay Lữ Phi, từ lâu rỗng tuếch.
"Ăn xong rồi?" Thoa Y Quỷ lạnh lùng nói.
Lữ Phi gật đầu, không dám thở mạnh.
Thoa Y Quỷ nói: "Tự ngươi nhảy vào trong hồ đi "
Lữ Phi thoáng cái nghẹn họng, vừa rồi uống nhiều nước như vậy tình cảnh rõ ràng đã nhìn thấy, cũng không tưởng còn bị dằn vặt như vậy nữa.
Thoa Y Quỷ nhất thời phát cáu, ôm kéo lấy vạt áo Lữ Phi, đem Lữ Phi tới ngay bên hồ.
"Phù phù" Lữ Phi lần thứ hai bị ném vào trong nước. Hoa nước nổi lên bốn phía, Lữ Phi giãy dụa gọi.
Như vậy nhiều lần, ba ngày sau, Lữ Phi có thể một mình ở trong nước bơi, trong lòng sớm không còn sợ hãi đối với nước nữa.
"Ngày hôm nay bắt đầu luyện tập, bế khí, ở trong nước có thể hành động như thường." Thoa Y Quỷ nói xong, một mình lặn xuống, không thấy hình bóng đâu nữa. Truyện "Bạo Thần "
Lữ Phi hít sâu một hơi, cũng lặn xuống dưới sâu, thấy sư phụ phía dưới bơi đi, vội vàng quẫy nhanh hơn tần suất bãi chân.
Rốt cục đi tới đáy hồ, Lữ Phi cảm giác quá nghẹn thở, chuẩn bị nỗi lên. Đột nhiên, Thoa Y Quỷ phía sau lấy ra một sợi dây thừng tròng vào trong cổ Lữ Phi, sau đó ghìm chặt lại.
Cái cổ bị ghìm lại, Lữ Phi sợ hãi, sợ chết giãy dụa, cố hướng trồi lên, mặt hồ không ngừng nổi lên bong bóng. Lữ Phi nhìn tia sáng sáng sủa trên đỉnh đầu càng ngày càng tối, càng ngày càng đen, chung quanh thân thể cứ như vậy huyền phù khắp cả trong nước, Thoa Y Quỷ tiếp tục như vậy tìm bạng tử, không vội không chậm, quay đầu lại nhìn Lữ Phi một chút vẫn không nhúc nhích, liền thả sợi dây, Lữ Phi bay vút nỗi lên, Thoa Y Quỷ cười tà một chút, tiếp tục bơi ở dưới đó, Lữ Phi đầu vừa lộ ra khỏi mặt hồ.
*(bạng tử: có lẻ con nghiêu, con sò gì đây… ND)
"Hát. Hát. Hát" Lữ Phi liều mạng hít không khí, hận không thể đem không khí toàn bộ nuốt hết. Thế nhưng!"Ngạch..." Lữ Phi hít còn chưa có tới một hơi thở, đã bị Thoa Y Quỷ túm xuống phía dưới.
Lần này Lữ Phi học khôn, trầm xuống đến trước mặt Thoa Y Quỷ, hoa chân múa tay vui sướng muốn biểu đạt ý tứ: sư phụ, lúc nào đi tới?
Thoa Y Quỷ cười, vươn tay ra, giương năm ngón tay. Lại có trong tay một chút bạng tử.
Lữ Phi gật đầu, hắn bơi theo một bên tìm bạng tử. Nắm chặt thời gian, Lữ Phi trong lòng thầm nghĩ, đã bắt đầu buồn bực, bàn tay Lữ Phi trong nước bùn di chuyển.
"Sưu" một chuỗi bọt khí xuất hiện, một con rắn nước bơi ra, Lữ Phi hé miệng oa một tiếng, khí trong miệng toàn bộ thoát ra, còn uống nước bọt, Lữ Phi thẳng tắp hướng phía trên phóng đi.
Thoa Y Quỷ lắc đầu, cũng bơi lên, Thoa Y Quỷ đưa tay cầm hai cái bạng tử giải nhiệt vừa chậm rãi sưởi ấm. Lữ Phi bơi vào bên bờ, thở dốc.
Thoa Y Quỷ xé hà bạng ra, ném vào trong bình, đem bình đặt ở trên đống lửa. Chỉ chốc lát sau, hương khí phiêu tán, Thoa Y Quỷ từ từ lấy ăn.
Lữ Phi nuốt nuốt nước bọt, chậm rãi đi tới, "Sư phụ... Con... Con đói" Lữ Phi hữu khí vô lực nói.
"Bảo ngươi đi tìm thực vật, ngươi bây giờ có thể bắt chim bay cá nhảy sao? Bắt không được phải đi vào trong hồ, tìm bạng tử!" Thoa Y Quỷ cũng không thèm liếc mắt nhìn Lữ Phi.
Lữ Phi toàn thân thấm lãnh, bị gió thổi nhẹ càng thêm lạnh run, đi tới bên đống lửa, đặt mông ngồi xuống, khiêu lửa sưởi ấm.
"Ba!" Thoa Y Quỷ tát một cái vào trên mặt Lữ Phi.
"Ta nhốm đống lửa, dựa vào cái gì cho ngươi sưởi ấm, ngươi phải mau đi lấy củi lửa" Thoa Y Quỷ hung dữ nói, nói xong liền tiếp tục uống nước canh thang, nghe tiếng húp Lữ Phi nuốt nước bọt, "Cô cô" bao tử bắt đầu kêu lên, Lữ Phi vừa lạnh vừa đói
/29
|