Tôi nắm tay con Vân, hụt hơi chạy vào lớp, may sao vừa kịp lúc cô chưa vào.
Thở phào được một tiếng, tôi mệt mỏi lết về bàn, đặt mông xuống chỗ ngồi.
Chưa kịp ấm mông, một chai Sting đột nhiên xuất hiện trên bàn tôi một cách vô cùng hoành tráng, cái va đập từ bàn và chai Sting tạo ra một âm thanh có sức phóng đại to lớn, thục kiều như tôi cũng phải giật mình thốt lên mấy từ nhạy cảm.
“Làm cái *beep* gì vậy?”
“Xin lỗi vì làm bạn bị thương.”
Tôi nheo mắt, suy nghĩ một hồi, lên tiếng:
“À…”
Tôi ngân tiếng “À” ra muốn đứt hơi mà hắn ta vẫn không giải thích được chuyện quái gì đang xảy ra.
Ngược lại, hắn ta vừa nghe được hai giây tiếng “À” của tôi đã quay sang bàn an vị.
Tôi cầm chai Sting, trả lại theo phong cách mà “em đã đến với tôi”.
“Xin lỗi, tôi ghét thức uống có màu. Nhưng nếu đã thành tâm “tặng” tôi với phong cách hào hiệp như vậy, tôi rất biết ơn.”
“Vì sao bạn không uống?”
“Tai chú em…? Tôi cau mày khó chịu À, vậy để tôi nói lại lần nữa, chú em nghe rõ nhé? Tôi.ghét.thức.uống.có.màu.”
Nói xong, tôi bắt chước cái điệu bộ của hắn ta, nhếch mép lên cười. Cái điệu cười như bị tai biến đó thật sự rất khó.
Tôi thôi không làm chuyện vô bổ, lôi tập ra học bài.
Thật tình, hắn ta hình như thực sự nghĩ rằng thù của tôi có thể dễ dàng được mua bằng Sting hay sao ấy.
Khoảng chừng hai ba giây sau, cô vào lớp, cả lớp rất nhã nhặn yên vị.
Một giờ rưỡi đồng hồ trôi qua...
Beng! Kẻng đánh, cả lớp nhanh chóng chào cô ra về.
Trong lúc đang thu dọn tập vở, tôi thấy một cánh tay cho vào cặp tôi chai Sting đấy rồi biến mất vào không trung.
Quá nhanh, quá nguy hiểm.
Lúc đó tôi đã thực sự nhếch mép lên cười tai biến.
Xong, con bé Thảo ngồi trên tôi đột nhiên quay xuống bắt chuyện.
Sướng vậy? Được Chánh mua cả nước cho uống...
Lúc đầu tôi cảm thấy nó nói không giống người nên định bảo nó câm miệng lại, nhưng thôi.
Thích chứ? Tôi lấy chai Sting ra đặt lên bàn, tiếp tục dọn tập.
Đương nhiên, Thảo tao không bao giờ từ chối thức uống, nhất là của trai mua cho, càng không thể từ chối của trai đẹp rồi.
Càng nói càng không giống người.
Mày cho nó cái chai luôn đi.
Con Vân khó chịu lên tiếng.
Cũng phải, con bé Vân ghét con Thảo, cả lớp ai chẳng biết.
Nó ghét cái tánh hay dẹo dẹo của con Thảo, còn cả cái tính ỷ quyền con cô giáo nữa. Không hiểu sao thể loại như nó có thể tồn tại ở xã hội đoàn kết năm cuối cấp này.
Tôi thì cũng không ý kiến, tôi không phải loại bằng mặt mà không bằng lòng, mà là loại chả quan tâm.
Tôi đưa cho con Thảo chai nước theo lời con Vân, rồi nuốt một ngụm nước bọt, vì tôi cảm thấy đột nhiên mắc nghẹn cuống họng, nói:
Mày thích thì mày giữ uống đi, tao không thích.
Vâng vâng, cảm ơn mày.
Nó vừa nói vừa ôm chai nước chạy đi, tôi nghĩ có lẽ nó sẽ mang chai Sting đó vào treo tủ kính, đến khi lên men thì lấy ra làm sữa chua mang đi học.
Đi. Con bé Vân nắm tay tôi lôi đi.
Suốt cầu thang nó không nói gì, chỉ có tiếng thở hơi lớn, nếu nó còn thè lưỡi ra nữa chắc sẽ rất dễ hình dung.
Mày với lớp trưởng có chuyện gì sao? Nó hỏi tôi lúc đang đi qua hiện trường vụ án: ngã rẽ qua phòng y tế.
Tôi nhìn cái góc tường đó chừng hơn năm giây mới lên tiếng trả lời nó:
Mày thích nó hả?
Mê.
Đẹp trai?
Ừ. Nó gật đầu, xong cười như con điên chơi thuốc.
Tôi không nói gì thêm, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy coi thường thẩm mỹ của nó. Thật tình, tiêu chuẩn kém thế không biết.
Ê! Hết thuốc, nó quay sang réo tôi. Tao chở mày về.
Ừ. Tuỳ ý.
Đợi nó dắt xe xong, cổng trường cũng đóng, đành quỳ lạy van xin các chú bảo vệ mở cổng cho đi cổng giáo viên.
Về nhà trước bảy rưỡi, kì tích!
Sau hơn tám giờ tối, lúc tôi vừa gội đầu xong, điện thoại báo có tin nhắn.
Nói thật đi mày và lớp trưởng có chuyện gì?
Tôi không trả lời sms, ừ, tốn tiền, bật facebook lên, tôi gõ chữ:
Đừng gọi lớp trưởng.
Chứ sao, nghe hai từ lớp trưởng là đã thấy bực.
Chỉ vì sỉ số nữ chiếm quá nửa nam, nên tôi mới thua hắn ta trong cuộc bầu chọn lớp trưởng. Tỉ số 37-2, tám phiếu trắng của tám người con trai còn tồn tại trong lớp. Thật suýt sao.
Nam lớp tôi hình như là có mười bảy người tổng luôn hắn ta, chỉ có gần mười người không được đàn ông cho lắm và đương nhiên bao gồm hắn ta.
Tôi và Vân, hai phiếu duy nhất.
Vân: Thua tức à?
Tôi: Thể loại mặt dày bầu cho chính mình như hắn ta không đáng tức.
Vân: Vy tiểu thư, tự trọng!
Hai giây sau tin nhắn lại đến.
Vân: Thực ra, tao cũng đâu có bầu cho mày. Kèm theo biểu tượng trái tim.
Quào, tuyệt vời cu Tai ơi!
Tôi: Ngủ ngon.
Ngủ ngon ở đây nghĩa là Tao chặn tin nhắn mày rồi.
À, về con Vân, tôi chẳng lo lắng nó bị tổn thương gì gì vì tên đấy không thích nó hay trêu đùa tình cảm nó, bởi nó thích đàn anh học chung Anh Văn với nó hai năm nay rồi. Giờ hai người đó đang là người yêu của nhau. Dễ gì chia cắt được.
Tôi tắt máy, ngồi vào bàn học bài đến chín giờ rưỡi hơn, rồi bật laptop, đánh một trận Liên Minh với Bảo Minh (kể sau), xong rồi đi ngủ.
Tới sáng hôm sau tôi mới suy nghĩ về phiếu số hai đã bầu cho mình.
À ừ.
Chắc là cô. Tôi nghĩ vậy rồi thôi.
Thở phào được một tiếng, tôi mệt mỏi lết về bàn, đặt mông xuống chỗ ngồi.
Chưa kịp ấm mông, một chai Sting đột nhiên xuất hiện trên bàn tôi một cách vô cùng hoành tráng, cái va đập từ bàn và chai Sting tạo ra một âm thanh có sức phóng đại to lớn, thục kiều như tôi cũng phải giật mình thốt lên mấy từ nhạy cảm.
“Làm cái *beep* gì vậy?”
“Xin lỗi vì làm bạn bị thương.”
Tôi nheo mắt, suy nghĩ một hồi, lên tiếng:
“À…”
Tôi ngân tiếng “À” ra muốn đứt hơi mà hắn ta vẫn không giải thích được chuyện quái gì đang xảy ra.
Ngược lại, hắn ta vừa nghe được hai giây tiếng “À” của tôi đã quay sang bàn an vị.
Tôi cầm chai Sting, trả lại theo phong cách mà “em đã đến với tôi”.
“Xin lỗi, tôi ghét thức uống có màu. Nhưng nếu đã thành tâm “tặng” tôi với phong cách hào hiệp như vậy, tôi rất biết ơn.”
“Vì sao bạn không uống?”
“Tai chú em…? Tôi cau mày khó chịu À, vậy để tôi nói lại lần nữa, chú em nghe rõ nhé? Tôi.ghét.thức.uống.có.màu.”
Nói xong, tôi bắt chước cái điệu bộ của hắn ta, nhếch mép lên cười. Cái điệu cười như bị tai biến đó thật sự rất khó.
Tôi thôi không làm chuyện vô bổ, lôi tập ra học bài.
Thật tình, hắn ta hình như thực sự nghĩ rằng thù của tôi có thể dễ dàng được mua bằng Sting hay sao ấy.
Khoảng chừng hai ba giây sau, cô vào lớp, cả lớp rất nhã nhặn yên vị.
Một giờ rưỡi đồng hồ trôi qua...
Beng! Kẻng đánh, cả lớp nhanh chóng chào cô ra về.
Trong lúc đang thu dọn tập vở, tôi thấy một cánh tay cho vào cặp tôi chai Sting đấy rồi biến mất vào không trung.
Quá nhanh, quá nguy hiểm.
Lúc đó tôi đã thực sự nhếch mép lên cười tai biến.
Xong, con bé Thảo ngồi trên tôi đột nhiên quay xuống bắt chuyện.
Sướng vậy? Được Chánh mua cả nước cho uống...
Lúc đầu tôi cảm thấy nó nói không giống người nên định bảo nó câm miệng lại, nhưng thôi.
Thích chứ? Tôi lấy chai Sting ra đặt lên bàn, tiếp tục dọn tập.
Đương nhiên, Thảo tao không bao giờ từ chối thức uống, nhất là của trai mua cho, càng không thể từ chối của trai đẹp rồi.
Càng nói càng không giống người.
Mày cho nó cái chai luôn đi.
Con Vân khó chịu lên tiếng.
Cũng phải, con bé Vân ghét con Thảo, cả lớp ai chẳng biết.
Nó ghét cái tánh hay dẹo dẹo của con Thảo, còn cả cái tính ỷ quyền con cô giáo nữa. Không hiểu sao thể loại như nó có thể tồn tại ở xã hội đoàn kết năm cuối cấp này.
Tôi thì cũng không ý kiến, tôi không phải loại bằng mặt mà không bằng lòng, mà là loại chả quan tâm.
Tôi đưa cho con Thảo chai nước theo lời con Vân, rồi nuốt một ngụm nước bọt, vì tôi cảm thấy đột nhiên mắc nghẹn cuống họng, nói:
Mày thích thì mày giữ uống đi, tao không thích.
Vâng vâng, cảm ơn mày.
Nó vừa nói vừa ôm chai nước chạy đi, tôi nghĩ có lẽ nó sẽ mang chai Sting đó vào treo tủ kính, đến khi lên men thì lấy ra làm sữa chua mang đi học.
Đi. Con bé Vân nắm tay tôi lôi đi.
Suốt cầu thang nó không nói gì, chỉ có tiếng thở hơi lớn, nếu nó còn thè lưỡi ra nữa chắc sẽ rất dễ hình dung.
Mày với lớp trưởng có chuyện gì sao? Nó hỏi tôi lúc đang đi qua hiện trường vụ án: ngã rẽ qua phòng y tế.
Tôi nhìn cái góc tường đó chừng hơn năm giây mới lên tiếng trả lời nó:
Mày thích nó hả?
Mê.
Đẹp trai?
Ừ. Nó gật đầu, xong cười như con điên chơi thuốc.
Tôi không nói gì thêm, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy coi thường thẩm mỹ của nó. Thật tình, tiêu chuẩn kém thế không biết.
Ê! Hết thuốc, nó quay sang réo tôi. Tao chở mày về.
Ừ. Tuỳ ý.
Đợi nó dắt xe xong, cổng trường cũng đóng, đành quỳ lạy van xin các chú bảo vệ mở cổng cho đi cổng giáo viên.
Về nhà trước bảy rưỡi, kì tích!
Sau hơn tám giờ tối, lúc tôi vừa gội đầu xong, điện thoại báo có tin nhắn.
Nói thật đi mày và lớp trưởng có chuyện gì?
Tôi không trả lời sms, ừ, tốn tiền, bật facebook lên, tôi gõ chữ:
Đừng gọi lớp trưởng.
Chứ sao, nghe hai từ lớp trưởng là đã thấy bực.
Chỉ vì sỉ số nữ chiếm quá nửa nam, nên tôi mới thua hắn ta trong cuộc bầu chọn lớp trưởng. Tỉ số 37-2, tám phiếu trắng của tám người con trai còn tồn tại trong lớp. Thật suýt sao.
Nam lớp tôi hình như là có mười bảy người tổng luôn hắn ta, chỉ có gần mười người không được đàn ông cho lắm và đương nhiên bao gồm hắn ta.
Tôi và Vân, hai phiếu duy nhất.
Vân: Thua tức à?
Tôi: Thể loại mặt dày bầu cho chính mình như hắn ta không đáng tức.
Vân: Vy tiểu thư, tự trọng!
Hai giây sau tin nhắn lại đến.
Vân: Thực ra, tao cũng đâu có bầu cho mày. Kèm theo biểu tượng trái tim.
Quào, tuyệt vời cu Tai ơi!
Tôi: Ngủ ngon.
Ngủ ngon ở đây nghĩa là Tao chặn tin nhắn mày rồi.
À, về con Vân, tôi chẳng lo lắng nó bị tổn thương gì gì vì tên đấy không thích nó hay trêu đùa tình cảm nó, bởi nó thích đàn anh học chung Anh Văn với nó hai năm nay rồi. Giờ hai người đó đang là người yêu của nhau. Dễ gì chia cắt được.
Tôi tắt máy, ngồi vào bàn học bài đến chín giờ rưỡi hơn, rồi bật laptop, đánh một trận Liên Minh với Bảo Minh (kể sau), xong rồi đi ngủ.
Tới sáng hôm sau tôi mới suy nghĩ về phiếu số hai đã bầu cho mình.
À ừ.
Chắc là cô. Tôi nghĩ vậy rồi thôi.
/12
|