“Nha đầu ngốc, mục đích của chúng ta không phải là đến hòa thân sao? Không tiến cung làm sao hòa thân đây?” Vân Yên quay đầu lại nhìn nàng mới phát hiện sắc mặt nàng không ổn. “ Ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì ư? “
“Công chúa, chúng ta đừng tiến cung nữa… chúng ta bỏ trốn đi ”. Tiểu Thanh đột ngột nói.
“Bỏ trốn?” Vân Yên sửng sốt. “Tại sao?”
“Người bên ngoài đểu nói U Linh Vương tàn bạo lãnh khốc, nô tỳ sợ công chúa sau khi tiến cung phải chịu khổ, thân thể người suy nhược sao có thể chịu nổi đây? Vào cung rồi sẽ không chạy trốn được nữa “. Tiểu Thanh kỳ thật không dám nói cho nàng biết vừa rồi người trong cung tới nói công chúa hãy tự mình tiến cung. U Linh Vương ngay cả nghênh đón cũng không ra cửa nghênh đón, không thể biết được sau này hắn sẽ đối với công chúa như thế nào?
“ Vậy không phải ngươi càng không nên lo lắng sao? Thân thể ta suy nhược cần dựa vào dược liệu trân quý để tiếp tục sinh mệnh, còn có nơi nào nhiều dược liệu trân qu hơn so với hoàng cung sao?.” Vân Yên nói, bản thân có thể thản nhiên đối mặt với sinh tử, thì còn có cái gì không thể đối mặt.
“Nhưng mà… công chúa…” Tiểu Thanh vừa muốn nói đã bị nàng ngắt lời.
“ Được rồi, không cần nói nữa, ngươi đi nói với Lý tướng quân, chúng ta lập tức tiến cung “. Vân Yên ngữ khí không để nha đầu kia nói tiếp. Hiện tại, nàng tiến cung vì Vân Triều, nếu bỏ trốn không phải sẽ đẩy Vân triều rơi vào kiêp nạn sao, nàng không thể làm vậy.
Nhìn thấy Công chúa kiên quyết như thế, nàng biết Công chúa sẽ không đi, nhưng mà không hiểu tại sao trong lòng nàng lại cảm thấy sợ hãi như vậy? Giống như có một đại nạn đang chờ công chúa phía trước mà bản thân lại vô năng vô lực giúp đỡ.
Xe ngựa cuối cùng cũng đến cửa hoàng cung.
Lý tướng quân đang định cho người vào bẩm báo thì Lâm ma ma từ bên trong đi ra, hơi hành lễ nói: “ Nô tỳ tham kiến Công chúa “. Nhưng trên khuôn mặt ngạo mạn kia, không hề có thái độ cung kính chút nào.
“ Đứng lên đi “. Vân Yên nhẹ giọng phân phó.
“ Tạ ơn công chúa. Vương có lệnh loan giá của công chúa không được tiến vào cửa chính, còn có tất cả tùy tùng không được tiến cung, thỉnh công chúa xuống xe cùng nô tỳ đi vào Thiên môn “. Lâm ma ma sắc mặt lạnh như băng, không nhanh không chậm nói.
Thiên Môn? Còn không cho mang tùy tùng? Sao lại có đạo lý như vậy? Tốt xấu gì nàng cũng là công chúa Vân Triều, làm vậy rõ ràng là muốn nhục nhã nàng.
“ Ma ma, công chúa chúng tôi mới đến, còn chưa hiểu rõ quy củ nơi này, xin ma ma hãy chiều cố cho.” Tiểu Thanh đột nhiên tỉnh ngộ, cuống quýt từ trong người lấy ra một đỉnh vàng nhét vào tay ma ma đang đứng ngay bên mình.
Lâm ma ma nhìn thấy vàng trong tay liền nhét vào trong người, cười lạnh một chút nói: “ Không hiểu quy củ phải không? Nô tỳ sẽ từ từ dạy cho công chúa.”
Bộ dáng âm trầm của bà làm cho Tiểu Thanh không khỏi rùng mình, lời bà ta nói nghĩa là gì? Miễn cưỡng đáp một câu: “ Vậy đa tạ ma ma “.
Vân Yên ngồi trong xe ngựa lẳng lặng không nói, nàng đã cảm thấy được sự lạnh nhạt của ma ma kia đối với mình. Nếu U Linh Vương không có chỉ thị xuống, bà ta làm sao dám có thái độ như vậy?
Trong lòng thầm thở dài, sự việc đã đến nước này nàng cũng không còn đường lui. Con đường này là do nàng chọn, mặc kệ phía trước là núi đao biển lửa , hay là long đàm hổ huyệt <ý nói chỗ nguy hiểm đi dễ khó về> nàng cũng phải đi vào
“Công chúa, chúng ta đừng tiến cung nữa… chúng ta bỏ trốn đi ”. Tiểu Thanh đột ngột nói.
“Bỏ trốn?” Vân Yên sửng sốt. “Tại sao?”
“Người bên ngoài đểu nói U Linh Vương tàn bạo lãnh khốc, nô tỳ sợ công chúa sau khi tiến cung phải chịu khổ, thân thể người suy nhược sao có thể chịu nổi đây? Vào cung rồi sẽ không chạy trốn được nữa “. Tiểu Thanh kỳ thật không dám nói cho nàng biết vừa rồi người trong cung tới nói công chúa hãy tự mình tiến cung. U Linh Vương ngay cả nghênh đón cũng không ra cửa nghênh đón, không thể biết được sau này hắn sẽ đối với công chúa như thế nào?
“ Vậy không phải ngươi càng không nên lo lắng sao? Thân thể ta suy nhược cần dựa vào dược liệu trân quý để tiếp tục sinh mệnh, còn có nơi nào nhiều dược liệu trân qu hơn so với hoàng cung sao?.” Vân Yên nói, bản thân có thể thản nhiên đối mặt với sinh tử, thì còn có cái gì không thể đối mặt.
“Nhưng mà… công chúa…” Tiểu Thanh vừa muốn nói đã bị nàng ngắt lời.
“ Được rồi, không cần nói nữa, ngươi đi nói với Lý tướng quân, chúng ta lập tức tiến cung “. Vân Yên ngữ khí không để nha đầu kia nói tiếp. Hiện tại, nàng tiến cung vì Vân Triều, nếu bỏ trốn không phải sẽ đẩy Vân triều rơi vào kiêp nạn sao, nàng không thể làm vậy.
Nhìn thấy Công chúa kiên quyết như thế, nàng biết Công chúa sẽ không đi, nhưng mà không hiểu tại sao trong lòng nàng lại cảm thấy sợ hãi như vậy? Giống như có một đại nạn đang chờ công chúa phía trước mà bản thân lại vô năng vô lực giúp đỡ.
Xe ngựa cuối cùng cũng đến cửa hoàng cung.
Lý tướng quân đang định cho người vào bẩm báo thì Lâm ma ma từ bên trong đi ra, hơi hành lễ nói: “ Nô tỳ tham kiến Công chúa “. Nhưng trên khuôn mặt ngạo mạn kia, không hề có thái độ cung kính chút nào.
“ Đứng lên đi “. Vân Yên nhẹ giọng phân phó.
“ Tạ ơn công chúa. Vương có lệnh loan giá của công chúa không được tiến vào cửa chính, còn có tất cả tùy tùng không được tiến cung, thỉnh công chúa xuống xe cùng nô tỳ đi vào Thiên môn “. Lâm ma ma sắc mặt lạnh như băng, không nhanh không chậm nói.
Thiên Môn? Còn không cho mang tùy tùng? Sao lại có đạo lý như vậy? Tốt xấu gì nàng cũng là công chúa Vân Triều, làm vậy rõ ràng là muốn nhục nhã nàng.
“ Ma ma, công chúa chúng tôi mới đến, còn chưa hiểu rõ quy củ nơi này, xin ma ma hãy chiều cố cho.” Tiểu Thanh đột nhiên tỉnh ngộ, cuống quýt từ trong người lấy ra một đỉnh vàng nhét vào tay ma ma đang đứng ngay bên mình.
Lâm ma ma nhìn thấy vàng trong tay liền nhét vào trong người, cười lạnh một chút nói: “ Không hiểu quy củ phải không? Nô tỳ sẽ từ từ dạy cho công chúa.”
Bộ dáng âm trầm của bà làm cho Tiểu Thanh không khỏi rùng mình, lời bà ta nói nghĩa là gì? Miễn cưỡng đáp một câu: “ Vậy đa tạ ma ma “.
Vân Yên ngồi trong xe ngựa lẳng lặng không nói, nàng đã cảm thấy được sự lạnh nhạt của ma ma kia đối với mình. Nếu U Linh Vương không có chỉ thị xuống, bà ta làm sao dám có thái độ như vậy?
Trong lòng thầm thở dài, sự việc đã đến nước này nàng cũng không còn đường lui. Con đường này là do nàng chọn, mặc kệ phía trước là núi đao biển lửa , hay là long đàm hổ huyệt <ý nói chỗ nguy hiểm đi dễ khó về> nàng cũng phải đi vào
/193
|