Edit: Hoa Tuyết
Beta: Linh Xốp
Hoa Y Liễu dáng vẻ tiều tụy ngồi tựa người ở đầu giường, trong phòng vắng ngắt, dường như chỉ có mỗi mình nàng trong phủ, yên tĩnh đến đáng sợ. Còn nhũ mẫu và nha hoàn hồi môn bên cạnh nàng đã sớm bị mẹ chồng tốt của nàng tìm cách đuổi đi rồi, ngay cả chút thể diện cũng không để lại cho nàng.
Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã hơi mờ tối, xem ra trời lại sắp mưa rồi, thế nhưng thời tiết ra sao thì liên quan gì đến nàng, nàng đã mấy tháng không được bước ra khỏi cửa, càng không được về nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ đẻ? Nghĩ đến người nhà mẹ đẻ, trong lòng Hoa Y Liễu lại bùng lên nỗi căm thù, nếu như không phải vì mẫu thân muốn cha chồng nàng giúp đỡ đệ đệ khi thi cử, thì tội gì nàng phải gả cho một kẻ phóng đãng như thế, để rồi rơi vào kết quả thế này?
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hoa Y Liễu bỗng thấy một nha hoàn đẩy cửa tiến vào, trên tay những nha hoàn này đang cầm mấy hộp trang sức, mấy bộ trang phục tươi đẹp và đồ dùng sinh hoạt khác, nét mặt vừa cung kính vừa khẩn trương.
Mấy người này chẳng phải là nha hoàn đắc dụng của mẹ chồng nàng sao, đã có chuyện gì mà khiến các nàng sợ hãi đến vậy?
Thiếu phu nhân, phu nhân sai nô tỳ đến hầu hạ ngài thay y phục ra gặp khách. Nha hoàn đi đầu phúc thân với Hoa Y Liễu, rồi ra hiệu cho mấy người phía sau hầu hạ Hoa Y Liễu thay quần áo.
Trong lòng Hoa Y Liễu khẽ động, là người nào đến làm chỗ dựa cho nàng sao? Là phụ thân hay đệ đệ?
Hay là... Hoa Tịch Uyển?
Trong lòng nàng rất rõ ràng, người có thể khiến Chu gia khẩn trương như vậy, chắc chắn phải có một thân phận cực kì hiển hách, mặc dù cha nàng ở trong triều rất có thanh danh, nhưng cũng không đến mức có thể khiến Chu gia kiêng kỵ như vậy.
Thế nhưng hiện nay có mấy người sẵn lòng làm chỗ dựa cho nàng chứ? Tuy rằng trước đó nhà ngoại tổ mẫu nàng được ban một tước vị, nhưng đó chỉ là hoàng thượng muốn ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ thôi, nên mới kín đáo bù đắp về việc đứa con duy nhất đã mất của nhà ngoại tổ mẫu, trên thực tế nhà ngoại tổ mẫu cũng chỉ là người có tước vị hữu danh vô thực mà thôi.
Như vậy chỉ còn nhà đại bá hoặc Hiển vương phi Hoa Tịch Uyển có thể đứng ra thôi
Hoa Y Liễu không chút phản kháng, nàng ngoan ngoãn để mặc cho bọn nha hoàn trang điểm, trong lòng lại vô cùng gấp gáp, hận không thể rời khỏi cái hang sói này ngay lập tức, không bao giờ trở lại nữa.
Lúc này Chu gia đã mở rộng cửa lớn, những người có thể diện trong phủ đều đi ra nghênh đón vương phi vào, đợi đến khi tất cả bọn họ đều quỳ gối trước xe ngựa Hoa Tịch Uyển, Hoa Tịch Uyển mới mở miệng nói: Chu thị lang học vấn uyên thâm, không cần làm đại lễ như vậy, Mộc tổng quản mau đỡ Chu thị lang đứng dậy.
Câu học vấn uyên thâm này như đánh một bạt tai vào mặt Chu thị lang làm ông có chút đau rát. Bình thường ông không quá quan tâm đến chuyện trong hậu viện, tuy có nghe nói Vân Hằng làm việc có hơi hoang đường, nhưng thật không ngờ đứa con trai này lại dám làm chuyện tày đình như vậy. Sự việc đã đến bước này, nào còn là kết thân, căn bản đã kết thành hận thù.
Không nói đến thế lực Hoa gia lớn thế nào, cũng không tính đến những gia đình gia thế lớn có quan hệ thân thiết với Hoa gia, trước mắt chỉ nói đến vị vương phi xinh đẹp nhất triều Đại Chiêu này đã là nhân vật Chu gia bọn hắn không đắc tội nổi rồi.
Ai chẳng biết Hiển vương yêu thương vị vương phi này đến cực điểm, đắc tội với vị này chính là đắc tội tới vương gia, Chu gia bọn hắn sao đắc tội nổi với nhà vương hầu hiển hách như thế này?
Nghĩ vậy, Chu thị lang oán hận trừng mắt liếc nhìn Chu phu nhân bên cạnh, đúng là đồ ngu phụ vô tri, lại đi dung túng bao che cho Vân Hằng làm ra chuyện ác như thế, nếu Chu gia không giải quyết việc này cho tốt, thì cơ nghiệp trăm năm sẽ chôn vùi ở trong tay tên nghiệt chủng này.
Chu đại nhân, mời ngài đứng lên, Mộc Thông cười híp mắt đi tới trước mặt Chu thị lang, đưa tay muốn đỡ ông, nhưng ông nào dám để Mộc Thông đỡ mình thật, vội nói cảm tạ rồi tự mình đứng lên, lại bởi vì động tác đứng dậy quá nhanh nên lảo đảo hai bước.
Cháu trai Chu gia phía sau thấy thế vội vàng đưa tay đỡ ông, Đại bá cẩn thận.
Mộc Thông liếc nhìn cháu trai Chu gia, cúi chào Chu thị lang một cái, rồi trở lại đứng bên cạnh xe ngựa.
Lão phu nào dám nhận lời khen học vấn uyên thâm này. Nghiệt tử hành sự to gan lớn mật, thông gia muốn đánh muốn phạt cứ tùy tâm tình, chỉ mong thông gia nể mặt lão phu, giữ lại cho nghiệt tử một mạng. Chu thị lang nói như vậy, rồi lại xoay người chắp tay thi lễ với một vãn bối như Hoa Thanh Mậu.
Hoa Thanh Mậu sao dám chịu một lễ này, lần này hắn tới đây vốn là để xử lý việc Chu gia khi dễ tỷ tỷ mình, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Chu Vân Hằng như vậy. Cho nên khi Chu thị lang thi lễ với hắn, hắn nhanh chóng lách người né đi, sau đó cúi thấp người nói: Vãn bối nào dám chịu đại lễ này, Hoa gia ta là hàn môn tầm thường, chỉ muốn đòi lại công đạo mà thôi.
Chu thị lang cười khổ, biết rõ Hoa gia sẽ không chịu bỏ qua. Ở chốn kinh thành này, nếu Hoa gia xưng là hàn môn tầm thường, như vậy còn có mấy người trong kinh thành dám nhận là gia thế hiển hách nữa.
Bất kể như thế nào, đầu tiên lão phu cũng xin nhận lỗi với bên thông gia, ngoài cửa gió lớn, xin mời vương phi và Hoa công tử vào trong phủ ngồi một lát.
Hoa thanh Mậu không mở miệng cũng không nhúc nhích, hắn đang đợi Hoa Tịch Uyển phản ứng.
Đã như vậy cũng chỉ có thể quấy rầy quý phủ một phen, mặc dù là thương nghị chuyện hòa ly, nhưng cũng không nên bàn chuyện đó ngoài cửa lớn thế này.
Từ đầu tới đuôi giọng nói trong xe ngựa đều dịu dàng hòa hoãn, thế nhưng cũng không chút nhượng bộ.
Đúng lúc này, Hoa Trường Bảo cũng ngồi xe ngựa tới, Hoa Trường Bảo là thế tử Nghĩa An hầu phủ, cũng chính là Nghĩa An hầu tương lai, sự xuất hiện của hắn là đại biểu cho lập trường của toàn bộ Hoa gia.
Chu thị lang thấy thế đáy lòng thầm thở dài một tiếng, chuyện hôm nay không chỉ khiến Chu gia ông mất hết thể diện, mà chỉ sợ ngay cả thanh danh gần trăm năm qua cũng bị đánh mất.
Đắc tội với Hoa gia, ngày sau Chu gia sẽ khó mà thăng tiến ở chốn kinh thành này.
Tham kiến vương phi, tuy Hoa Trường Bảo là huynh trưởng của Hoa Tịch Uyển, thế nhưng hôm nay thân phận đã khác, sau khi hắn xuống xe ngựa liền thỉnh an Hoa Tịch Uyển.
Mộc Thông thấy thế, bước lên phía trước đỡ lấy Hoa Trường Bảo, có ai trong kinh thành này không biết tình cảm của ba huynh muội Nghĩa An hầu phủ rất thân thiết, nếu thật sự hắn chỉ trơ mắt nhìn người đại ca Hoa Trường Bảo này hành lễ với vương phi, e rằng trong lòng vương phi sẽ không thoải mái.
Ca ca làm gì vậy, chúng ta là huynh muội, sao lại chú trọng đến mấy nghi lễ này như thế? Hiển vương phi từ nãy đến giờ vẫn không lộ diện, cuối cùng lúc này cũng vươn một cánh tay ra từ trong xe ngựa, hạ nhân bên cạnh thấy thế nhanh chóng mang một cái ghế đẩu tới, một bên dẫn ngựa, một bên đỡ người xuống.
Đợi sau khi Hiển vương phi vịn tay một nha hoàn áo lục bước xuống xe ngựa, mọi người mới thầm thán phục, bàn tay thật xinh đẹp, dáng người thật uyển chuyển, chỉ tiếc mang mũ sa, không thể thấy rõ nhan sắc mỹ nhân.
Vương phi, hai vị công tử, mời vào. Một nhà Chu thị lang không dám nhìn loạn, tất cả đều cúi đầu nghênh tiếp Hoa Tịch Uyển vào phủ.
Đoàn người nối đuôi nhau đi vào, sau khi đến chính sảnh, Hoa Tịch Uyển thấy một thanh niên mặt hoa da phấn đang quỳ trên mặt đất, cẩm y trên người vô cùng lộn xộn, thậm chí có nhiều chỗ còn rướm máu, nhìn như vừa bị ai đánh đập một trận dã man.
Hoa Tịch Uyển liếc nhìn Chu thị lang bên cạnh, người đàn ông này vậy mà lại nỡ ra tay tàn nhẫn vậy, đánh Chu Vân Hằng ra nông nỗi này, chỉ không biết là thật sự thấy tức giận vì hành vi của nhi tử nhà mình, hay là làm để bọn họ nhìn nữa?
Chờ những người không liên quan lui ra, trong sảnh chỉ còn lại ba người Hoa gia, Chu thị lang, Chu phu nhân cùng Chu Vân Hằng đang quỳ trên mặt đất, Hoa Tịch Uyển được Bạch Hạ và Hồng Anh hầu hạ cởi mũ sa ra, được Chu thị lang nhiệt tình mời ngồi trên vị trí ghế khách, Hoa Trường Bảo và Hoa Thanh Mậu theo sắp xếp ngồi xuống sau nàng.
Chu đại nhân, ngài làm cái gì vậy? Hoa Tịch Uyển tự tiếu phi tiếu liếc nhìn Chu Vân Hằng quỳ trên mặt đất, Nghe nói trong quý phủ có một thị thiếp rất được Chu công tử yêu thích, chẳng biết ta có vinh hạnh gặp mặt vị giai nhân này một lần không. Nàng nói đến đây, giọng nói trở nên lạnh lùng, Chí ít cũng cho Hoa gia chúng ta biết được, rốt cuộc là người thế nào mà lại có thể hại nữ nhi Hoa gia ta sảy thai, ngay cả người hầu bên cạnh cũng bị đuổi đến biệt trang. Không biết nữ nhi Hoa gia ta phạm đại tội nào, mà phải chịu sự giày vò như vậy của người Chu gia, nếu Chu gia các người không đưa ra được một lý do, không bằng chúng ta đến nha môn một chuyến, Kinh Triệu doãn đại nhân là một người chí công vô tư, nhất định có thể tra ra manh mối sự việc, sẽ không để cho người của Chu gia chịu ấm ức.
Thấy Hiển vương phi đột nhiên làm khó dễ, Chu thị lang bị ép hỏi mồ hôi đổ đầy đầu, Chu phu nhân sợ hãi đến chân tay run rẩy, bà vừa không nỡ để nhi tử chịu tội, vừa sợ đắc tội đến vương phi sẽ không có lợi cho tiền đồ sau này của nhi tử, trong nhất thời nghĩ không ra biện pháp gì, chỉ biết lịch bịch một tiếng quỳ xuống bên cạnh Chu Vân Hằng: Vương phi, thần phụ quản gia không nghiêm, để con dâu chịu ủy khuất, xin vương phi nghĩ đến tình cảm phu thê của con dâu và nhi tử ta bấy lâu mà tha cho nó một lần đi.
Chu phu nhân làm gì vậy, chẳng lẽ ý của quý phủ là bản vương phi bức bách các ngươi sao? Hoa Tịch Uyển ngón tay thon dài trắng nõn bưng chén trà lên, sau đó đặt mạnh xuống, Nếu đã như vậy, có lẽ bản vương phi phải chuẩn bị cho tốt mới được, tránh để bị người khác hiểu lầm. Sau khi nàng nói xong, liền quay đầu nói với Hoa Thanh Mậu, Đường ca, chi bằng việc này cứ giao cho Kinh Triệu doãn đại nhân đến tra xét. Đường tỷ vô cớ sảy thai, người hầu bên cạnh cũng không biết là đã mất tích hay bị đuổi đến biệt trang, chuyện đã liên quan đến ngần ấy mạng người, vẫn nên để quan phủ điều tra thì sẽ thỏa đáng hơn.
Vương phi ngài hiểu lầm rồi, vi thần và chuyết kinh tuyệt đối không có ý này, Chu thị lang thấy Hiển vương phi đùng đùng nổi giận, vội bước lên phía trước nói, Vi thần lập tức đem thị thiếp kia tới ngay.
Hoa Tịch Uyển cầm chén trà không nói lời nào, Hoa Trường Bảo cười nhạt vuốt ve mép chén trà, tầm mắt liên tục quan sát những vật trang trí trong phòng khách Chu gia, làm như mấy thứ này đều là những vật phẩm tinh xảo quý hiếm trên đời, đáng giá để cho một thế tử Hầu phủ như hắn phải quan sát tỉ mỉ như thế.
Chu Vân Hằng đang quỳ trên mặt đất nghe nói thị thiếp mình yêu thích nhất cũng bị phụ thân gọi ra đây, lập tức kích động đến tư thế sám hối cũng làm không xong, ngẩng đầu nhìn lung tung. Nhưng khi tầm mắt hắn nhìn tới vị trí của Hoa Tịch Uyển thì cơn đau trên bụng hắn lập tức biến mất không thấy tăm hơi, chỉ hận không thể dán chặt con mắt lên người vị Hiển vương phi này.
Ánh mắt của hắn quá mức suồng sã, nên rất nhanh đã bị một thái giám áo lam chắn trước mặt hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: Nô tài thấy ánh mắt của Chu công tử tựa hồ không tốt lắm, không biết có cần mời thái y tới xem cho ngài hay không?
Lúc này Chu Vân Hằng mới hiểu ra, người ngồi trên ghế khách kia chính là Hiển vương phi, chẳng phải là người hắn có thể tơ tưởng nổi. Nghĩ vậy, hắn thấy có hơi tiếc nuối, một mỹ nhân thế này mà không thể nhìn ngắm được thật sự là quá đáng tiếc.
Hoa Trường Bảo ngồi ở bên cạnh sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: Xem ra công tử của quý phủ còn chưa được dạy dỗ đủ, Chu thị lang tốt nhất nên dạy bảo hắn nhiều hơn, nếu không sau này mạo phạm quý nhân sẽ không có hậu quả tốt đâu.
Chu thị lang sao lại không biết tật xấu này của con mình, thấy hắn vậy mà còn dám lỗ mãng như thế, tức giận tiến lên đạp Chu Vân Hằng một cước, Hạ quan nhất định sẽ dạy dỗ tên nghiệp chướng này thật tốt.
Hoa Trường Bảo liếc mắt nhìn Chu Vân Hằng, rồi tao nhã thổi thổi hơi nóng trên mặt nước trà, lại trở về làm một thế tử Hầu phủ trầm mặc ít nói.
Không bao lâu sau, người thị thiếp mà Chu Vân Hằng yêu thích nhất được mang đến, trên người chỉ là một bộ áo vải cũ nát, tóc tai cũng chỉ buộc bằng một sợi dây cột màu xanh nhạt, trên mặt còn ứ máu, nhìn không ra chút dáng vẻ nào của ái thiếp.
Hoa Tịch Uyển thấy thế cười cười, quý phủ Chu thị lang này thật có lòng, luôn giở thủ đoạn sau lưng người khác.
Đúng lúc này, một quản sự vội vã chạy vào nói: Lão gia, phu nhân, Hiển vương gia tới.
Beta: Linh Xốp
Hoa Y Liễu dáng vẻ tiều tụy ngồi tựa người ở đầu giường, trong phòng vắng ngắt, dường như chỉ có mỗi mình nàng trong phủ, yên tĩnh đến đáng sợ. Còn nhũ mẫu và nha hoàn hồi môn bên cạnh nàng đã sớm bị mẹ chồng tốt của nàng tìm cách đuổi đi rồi, ngay cả chút thể diện cũng không để lại cho nàng.
Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã hơi mờ tối, xem ra trời lại sắp mưa rồi, thế nhưng thời tiết ra sao thì liên quan gì đến nàng, nàng đã mấy tháng không được bước ra khỏi cửa, càng không được về nhà mẹ đẻ.
Nhà mẹ đẻ? Nghĩ đến người nhà mẹ đẻ, trong lòng Hoa Y Liễu lại bùng lên nỗi căm thù, nếu như không phải vì mẫu thân muốn cha chồng nàng giúp đỡ đệ đệ khi thi cử, thì tội gì nàng phải gả cho một kẻ phóng đãng như thế, để rồi rơi vào kết quả thế này?
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Hoa Y Liễu bỗng thấy một nha hoàn đẩy cửa tiến vào, trên tay những nha hoàn này đang cầm mấy hộp trang sức, mấy bộ trang phục tươi đẹp và đồ dùng sinh hoạt khác, nét mặt vừa cung kính vừa khẩn trương.
Mấy người này chẳng phải là nha hoàn đắc dụng của mẹ chồng nàng sao, đã có chuyện gì mà khiến các nàng sợ hãi đến vậy?
Thiếu phu nhân, phu nhân sai nô tỳ đến hầu hạ ngài thay y phục ra gặp khách. Nha hoàn đi đầu phúc thân với Hoa Y Liễu, rồi ra hiệu cho mấy người phía sau hầu hạ Hoa Y Liễu thay quần áo.
Trong lòng Hoa Y Liễu khẽ động, là người nào đến làm chỗ dựa cho nàng sao? Là phụ thân hay đệ đệ?
Hay là... Hoa Tịch Uyển?
Trong lòng nàng rất rõ ràng, người có thể khiến Chu gia khẩn trương như vậy, chắc chắn phải có một thân phận cực kì hiển hách, mặc dù cha nàng ở trong triều rất có thanh danh, nhưng cũng không đến mức có thể khiến Chu gia kiêng kỵ như vậy.
Thế nhưng hiện nay có mấy người sẵn lòng làm chỗ dựa cho nàng chứ? Tuy rằng trước đó nhà ngoại tổ mẫu nàng được ban một tước vị, nhưng đó chỉ là hoàng thượng muốn ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ thôi, nên mới kín đáo bù đắp về việc đứa con duy nhất đã mất của nhà ngoại tổ mẫu, trên thực tế nhà ngoại tổ mẫu cũng chỉ là người có tước vị hữu danh vô thực mà thôi.
Như vậy chỉ còn nhà đại bá hoặc Hiển vương phi Hoa Tịch Uyển có thể đứng ra thôi
Hoa Y Liễu không chút phản kháng, nàng ngoan ngoãn để mặc cho bọn nha hoàn trang điểm, trong lòng lại vô cùng gấp gáp, hận không thể rời khỏi cái hang sói này ngay lập tức, không bao giờ trở lại nữa.
Lúc này Chu gia đã mở rộng cửa lớn, những người có thể diện trong phủ đều đi ra nghênh đón vương phi vào, đợi đến khi tất cả bọn họ đều quỳ gối trước xe ngựa Hoa Tịch Uyển, Hoa Tịch Uyển mới mở miệng nói: Chu thị lang học vấn uyên thâm, không cần làm đại lễ như vậy, Mộc tổng quản mau đỡ Chu thị lang đứng dậy.
Câu học vấn uyên thâm này như đánh một bạt tai vào mặt Chu thị lang làm ông có chút đau rát. Bình thường ông không quá quan tâm đến chuyện trong hậu viện, tuy có nghe nói Vân Hằng làm việc có hơi hoang đường, nhưng thật không ngờ đứa con trai này lại dám làm chuyện tày đình như vậy. Sự việc đã đến bước này, nào còn là kết thân, căn bản đã kết thành hận thù.
Không nói đến thế lực Hoa gia lớn thế nào, cũng không tính đến những gia đình gia thế lớn có quan hệ thân thiết với Hoa gia, trước mắt chỉ nói đến vị vương phi xinh đẹp nhất triều Đại Chiêu này đã là nhân vật Chu gia bọn hắn không đắc tội nổi rồi.
Ai chẳng biết Hiển vương yêu thương vị vương phi này đến cực điểm, đắc tội với vị này chính là đắc tội tới vương gia, Chu gia bọn hắn sao đắc tội nổi với nhà vương hầu hiển hách như thế này?
Nghĩ vậy, Chu thị lang oán hận trừng mắt liếc nhìn Chu phu nhân bên cạnh, đúng là đồ ngu phụ vô tri, lại đi dung túng bao che cho Vân Hằng làm ra chuyện ác như thế, nếu Chu gia không giải quyết việc này cho tốt, thì cơ nghiệp trăm năm sẽ chôn vùi ở trong tay tên nghiệt chủng này.
Chu đại nhân, mời ngài đứng lên, Mộc Thông cười híp mắt đi tới trước mặt Chu thị lang, đưa tay muốn đỡ ông, nhưng ông nào dám để Mộc Thông đỡ mình thật, vội nói cảm tạ rồi tự mình đứng lên, lại bởi vì động tác đứng dậy quá nhanh nên lảo đảo hai bước.
Cháu trai Chu gia phía sau thấy thế vội vàng đưa tay đỡ ông, Đại bá cẩn thận.
Mộc Thông liếc nhìn cháu trai Chu gia, cúi chào Chu thị lang một cái, rồi trở lại đứng bên cạnh xe ngựa.
Lão phu nào dám nhận lời khen học vấn uyên thâm này. Nghiệt tử hành sự to gan lớn mật, thông gia muốn đánh muốn phạt cứ tùy tâm tình, chỉ mong thông gia nể mặt lão phu, giữ lại cho nghiệt tử một mạng. Chu thị lang nói như vậy, rồi lại xoay người chắp tay thi lễ với một vãn bối như Hoa Thanh Mậu.
Hoa Thanh Mậu sao dám chịu một lễ này, lần này hắn tới đây vốn là để xử lý việc Chu gia khi dễ tỷ tỷ mình, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Chu Vân Hằng như vậy. Cho nên khi Chu thị lang thi lễ với hắn, hắn nhanh chóng lách người né đi, sau đó cúi thấp người nói: Vãn bối nào dám chịu đại lễ này, Hoa gia ta là hàn môn tầm thường, chỉ muốn đòi lại công đạo mà thôi.
Chu thị lang cười khổ, biết rõ Hoa gia sẽ không chịu bỏ qua. Ở chốn kinh thành này, nếu Hoa gia xưng là hàn môn tầm thường, như vậy còn có mấy người trong kinh thành dám nhận là gia thế hiển hách nữa.
Bất kể như thế nào, đầu tiên lão phu cũng xin nhận lỗi với bên thông gia, ngoài cửa gió lớn, xin mời vương phi và Hoa công tử vào trong phủ ngồi một lát.
Hoa thanh Mậu không mở miệng cũng không nhúc nhích, hắn đang đợi Hoa Tịch Uyển phản ứng.
Đã như vậy cũng chỉ có thể quấy rầy quý phủ một phen, mặc dù là thương nghị chuyện hòa ly, nhưng cũng không nên bàn chuyện đó ngoài cửa lớn thế này.
Từ đầu tới đuôi giọng nói trong xe ngựa đều dịu dàng hòa hoãn, thế nhưng cũng không chút nhượng bộ.
Đúng lúc này, Hoa Trường Bảo cũng ngồi xe ngựa tới, Hoa Trường Bảo là thế tử Nghĩa An hầu phủ, cũng chính là Nghĩa An hầu tương lai, sự xuất hiện của hắn là đại biểu cho lập trường của toàn bộ Hoa gia.
Chu thị lang thấy thế đáy lòng thầm thở dài một tiếng, chuyện hôm nay không chỉ khiến Chu gia ông mất hết thể diện, mà chỉ sợ ngay cả thanh danh gần trăm năm qua cũng bị đánh mất.
Đắc tội với Hoa gia, ngày sau Chu gia sẽ khó mà thăng tiến ở chốn kinh thành này.
Tham kiến vương phi, tuy Hoa Trường Bảo là huynh trưởng của Hoa Tịch Uyển, thế nhưng hôm nay thân phận đã khác, sau khi hắn xuống xe ngựa liền thỉnh an Hoa Tịch Uyển.
Mộc Thông thấy thế, bước lên phía trước đỡ lấy Hoa Trường Bảo, có ai trong kinh thành này không biết tình cảm của ba huynh muội Nghĩa An hầu phủ rất thân thiết, nếu thật sự hắn chỉ trơ mắt nhìn người đại ca Hoa Trường Bảo này hành lễ với vương phi, e rằng trong lòng vương phi sẽ không thoải mái.
Ca ca làm gì vậy, chúng ta là huynh muội, sao lại chú trọng đến mấy nghi lễ này như thế? Hiển vương phi từ nãy đến giờ vẫn không lộ diện, cuối cùng lúc này cũng vươn một cánh tay ra từ trong xe ngựa, hạ nhân bên cạnh thấy thế nhanh chóng mang một cái ghế đẩu tới, một bên dẫn ngựa, một bên đỡ người xuống.
Đợi sau khi Hiển vương phi vịn tay một nha hoàn áo lục bước xuống xe ngựa, mọi người mới thầm thán phục, bàn tay thật xinh đẹp, dáng người thật uyển chuyển, chỉ tiếc mang mũ sa, không thể thấy rõ nhan sắc mỹ nhân.
Vương phi, hai vị công tử, mời vào. Một nhà Chu thị lang không dám nhìn loạn, tất cả đều cúi đầu nghênh tiếp Hoa Tịch Uyển vào phủ.
Đoàn người nối đuôi nhau đi vào, sau khi đến chính sảnh, Hoa Tịch Uyển thấy một thanh niên mặt hoa da phấn đang quỳ trên mặt đất, cẩm y trên người vô cùng lộn xộn, thậm chí có nhiều chỗ còn rướm máu, nhìn như vừa bị ai đánh đập một trận dã man.
Hoa Tịch Uyển liếc nhìn Chu thị lang bên cạnh, người đàn ông này vậy mà lại nỡ ra tay tàn nhẫn vậy, đánh Chu Vân Hằng ra nông nỗi này, chỉ không biết là thật sự thấy tức giận vì hành vi của nhi tử nhà mình, hay là làm để bọn họ nhìn nữa?
Chờ những người không liên quan lui ra, trong sảnh chỉ còn lại ba người Hoa gia, Chu thị lang, Chu phu nhân cùng Chu Vân Hằng đang quỳ trên mặt đất, Hoa Tịch Uyển được Bạch Hạ và Hồng Anh hầu hạ cởi mũ sa ra, được Chu thị lang nhiệt tình mời ngồi trên vị trí ghế khách, Hoa Trường Bảo và Hoa Thanh Mậu theo sắp xếp ngồi xuống sau nàng.
Chu đại nhân, ngài làm cái gì vậy? Hoa Tịch Uyển tự tiếu phi tiếu liếc nhìn Chu Vân Hằng quỳ trên mặt đất, Nghe nói trong quý phủ có một thị thiếp rất được Chu công tử yêu thích, chẳng biết ta có vinh hạnh gặp mặt vị giai nhân này một lần không. Nàng nói đến đây, giọng nói trở nên lạnh lùng, Chí ít cũng cho Hoa gia chúng ta biết được, rốt cuộc là người thế nào mà lại có thể hại nữ nhi Hoa gia ta sảy thai, ngay cả người hầu bên cạnh cũng bị đuổi đến biệt trang. Không biết nữ nhi Hoa gia ta phạm đại tội nào, mà phải chịu sự giày vò như vậy của người Chu gia, nếu Chu gia các người không đưa ra được một lý do, không bằng chúng ta đến nha môn một chuyến, Kinh Triệu doãn đại nhân là một người chí công vô tư, nhất định có thể tra ra manh mối sự việc, sẽ không để cho người của Chu gia chịu ấm ức.
Thấy Hiển vương phi đột nhiên làm khó dễ, Chu thị lang bị ép hỏi mồ hôi đổ đầy đầu, Chu phu nhân sợ hãi đến chân tay run rẩy, bà vừa không nỡ để nhi tử chịu tội, vừa sợ đắc tội đến vương phi sẽ không có lợi cho tiền đồ sau này của nhi tử, trong nhất thời nghĩ không ra biện pháp gì, chỉ biết lịch bịch một tiếng quỳ xuống bên cạnh Chu Vân Hằng: Vương phi, thần phụ quản gia không nghiêm, để con dâu chịu ủy khuất, xin vương phi nghĩ đến tình cảm phu thê của con dâu và nhi tử ta bấy lâu mà tha cho nó một lần đi.
Chu phu nhân làm gì vậy, chẳng lẽ ý của quý phủ là bản vương phi bức bách các ngươi sao? Hoa Tịch Uyển ngón tay thon dài trắng nõn bưng chén trà lên, sau đó đặt mạnh xuống, Nếu đã như vậy, có lẽ bản vương phi phải chuẩn bị cho tốt mới được, tránh để bị người khác hiểu lầm. Sau khi nàng nói xong, liền quay đầu nói với Hoa Thanh Mậu, Đường ca, chi bằng việc này cứ giao cho Kinh Triệu doãn đại nhân đến tra xét. Đường tỷ vô cớ sảy thai, người hầu bên cạnh cũng không biết là đã mất tích hay bị đuổi đến biệt trang, chuyện đã liên quan đến ngần ấy mạng người, vẫn nên để quan phủ điều tra thì sẽ thỏa đáng hơn.
Vương phi ngài hiểu lầm rồi, vi thần và chuyết kinh tuyệt đối không có ý này, Chu thị lang thấy Hiển vương phi đùng đùng nổi giận, vội bước lên phía trước nói, Vi thần lập tức đem thị thiếp kia tới ngay.
Hoa Tịch Uyển cầm chén trà không nói lời nào, Hoa Trường Bảo cười nhạt vuốt ve mép chén trà, tầm mắt liên tục quan sát những vật trang trí trong phòng khách Chu gia, làm như mấy thứ này đều là những vật phẩm tinh xảo quý hiếm trên đời, đáng giá để cho một thế tử Hầu phủ như hắn phải quan sát tỉ mỉ như thế.
Chu Vân Hằng đang quỳ trên mặt đất nghe nói thị thiếp mình yêu thích nhất cũng bị phụ thân gọi ra đây, lập tức kích động đến tư thế sám hối cũng làm không xong, ngẩng đầu nhìn lung tung. Nhưng khi tầm mắt hắn nhìn tới vị trí của Hoa Tịch Uyển thì cơn đau trên bụng hắn lập tức biến mất không thấy tăm hơi, chỉ hận không thể dán chặt con mắt lên người vị Hiển vương phi này.
Ánh mắt của hắn quá mức suồng sã, nên rất nhanh đã bị một thái giám áo lam chắn trước mặt hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: Nô tài thấy ánh mắt của Chu công tử tựa hồ không tốt lắm, không biết có cần mời thái y tới xem cho ngài hay không?
Lúc này Chu Vân Hằng mới hiểu ra, người ngồi trên ghế khách kia chính là Hiển vương phi, chẳng phải là người hắn có thể tơ tưởng nổi. Nghĩ vậy, hắn thấy có hơi tiếc nuối, một mỹ nhân thế này mà không thể nhìn ngắm được thật sự là quá đáng tiếc.
Hoa Trường Bảo ngồi ở bên cạnh sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: Xem ra công tử của quý phủ còn chưa được dạy dỗ đủ, Chu thị lang tốt nhất nên dạy bảo hắn nhiều hơn, nếu không sau này mạo phạm quý nhân sẽ không có hậu quả tốt đâu.
Chu thị lang sao lại không biết tật xấu này của con mình, thấy hắn vậy mà còn dám lỗ mãng như thế, tức giận tiến lên đạp Chu Vân Hằng một cước, Hạ quan nhất định sẽ dạy dỗ tên nghiệp chướng này thật tốt.
Hoa Trường Bảo liếc mắt nhìn Chu Vân Hằng, rồi tao nhã thổi thổi hơi nóng trên mặt nước trà, lại trở về làm một thế tử Hầu phủ trầm mặc ít nói.
Không bao lâu sau, người thị thiếp mà Chu Vân Hằng yêu thích nhất được mang đến, trên người chỉ là một bộ áo vải cũ nát, tóc tai cũng chỉ buộc bằng một sợi dây cột màu xanh nhạt, trên mặt còn ứ máu, nhìn không ra chút dáng vẻ nào của ái thiếp.
Hoa Tịch Uyển thấy thế cười cười, quý phủ Chu thị lang này thật có lòng, luôn giở thủ đoạn sau lưng người khác.
Đúng lúc này, một quản sự vội vã chạy vào nói: Lão gia, phu nhân, Hiển vương gia tới.
/108
|