Sự hung tàn thô bạo và đầy dã tính của con người tập trung vào khuôn mặt của Thạch Kiếm.
Song chỉ chàng từ từ di động...
Dần dần đã dấn sát bên đôi mắt của Đoạt Hồn Thiếu Nữ.
Bỗng! Đoạt Hồn Thiếu Nữ mở mắt ra, tay nắm cánh tay của chàng, mắt xạ ra luồng thần sắc mông lung, nói một cách đau đớn:
- Khoan đã, muội hỏi huynh một câu! Chàng ngây người thốt:
- Hỏi gì?
- Huynh có yêu muội không?
- Rất yêu! Huynh yêu muội tha thiết! Đoạt Hồn Thiếu Nữ lại hỏi một cách mơ hồ:
- Như vậy tại sao huynh nhẫn tâm ăn đôi mắt của muội? Hận thù lại dấy lên trong lòng chàng, tuy chàng yêu nàng nhưng chàng cần phải giết người, lương tri và lý tính của chàng đã mất cả rồi.
Chàng đáp:
- Tại vì huynh phải giết người!
- Giết người ư?
- Đúng vậy! Huynh ăn xong đôi mắt của muội, công lực sẽ gia tăng nhiều, đến lúc đó huynh mới có đủ sức để giết sạch người trong thiên hạ.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ truy vấn, hỏi:
- Tại sao ăn đôi mắt của muội thì công lực của huynh mới gia tăng vậy?
- Điều này muội không hiểu đâu.
- Nếu đôi mắt muội mù đi, huynh có còn yêu muội không? Chàng không suy nghĩ, đắn đo nói:
- Dù thế nào đi nữa, huynh cũng yêu muội. Muội sau này không hối hận chứ?
- Không! Tuyệt đối không hối hận.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ thở dài một tiếng nói:
- Như vậy thì cứ việc lấy đi, chỉ cần có ích cho huynh là được.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ trở nên vô cùng hiền dịu như một vị hiền thê vậy, bất chấp mọi hy sinh vì người mình yêu mà làm tất cả mọi việc. Tình yêu của nàng cao cả và thanh khiết vô cùng. Nhưng một cuộc tình bi thảm lại sắp xảy ra.
Chàng hài lòng cười to, bỗng tiếng cười im bặt, đôi mắt lộ ra sắc thái ngông cuồng, thất thần và thù hận.
Thạch Kiếm bình tĩnh nói:
- Ngọc Chi, huynh mãi mãi cảm kích muội và sẽ mãi mãi yêu muội...
Nói chưa dứt lời, song chỉ đã phóng ra nhanh như chớp.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ cảm thấy đau đớn trong lòng nhưng nàng không la lên nửa lời. Sức mạnh của tình yêu đang cổ vũ, ủng hộ nàng.
Thạch Kiếm như con mãnh thú, hữu chưởng móc nhãn cầu của Đoạt Hồn Thiếu Nữra, máu me đầy tay không một chút do dự, mở miệng nuốt ngay vào bụng.
Vết máu dính vào khóe miệng, chàng vẫn không thèm lau chùi đi.
Chàng lặng lẽ vận khí, để đôi mắt phát huy tác dụng sớm một chút.
Một lúc sau, bụng chàng đau đớn như dao cắt, chàng ôm lấy bụng kêu hét lên, Đoạt Hồn Thiếu Nữ đứng cách đó một trượng giờ mắt đã mù, nghe tiếng kêu vội hỏi:
- Kiếm ca ca, làm sao thế? Chàng cắn răng, bụng đau như cắt, cố gắng nói:
- Không có gì cả! Ngọc Chi, muội cảm thấy đau không?
- Không! Muội cảm thấy rất vui vẻ.
Chàng kinh ngạc hỏi:
- Vui vẻ sao?
- Đúng vậy! Vì muội đã vì huynh làm việc có ích, có phải không, Kiếm ca ca? Lúc này, bụng chàng vẫn còn đau, từ cơn đau làm cho sắc mặt chàng trở nên nhợt nhạt, toát mồ hôi hột, miễn cưỡng nói:
- Ngọc Chi! Huynh rất cảm tạ muội nhưng huynh mong muội hãy trở về.
- Trở về đâu?
- Xú Nhân Cốc!
- Xú Nhân Cốc! Muội còn có thể trở về nơi ấy sao? Muội trốn ra đây mà...
Đoạt Hồn Thiếu Nữ nói đến đây ngưng một lúc, nàng nghĩ điều kiện tối thiểu của một người vợ là phải "Tam tòng tứ đức" vì thế nàng lại nói tiếp:
- Được thôi! Muội trở về, huynh bảo trọng! Lý tính của chàng bỗng hiện lên khiêm nhã nói:
- Đa tạ muội! Tạm biệt.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ nói:
- Còn có Đoạt Hồn Kỳ muội cũng lấy cắp ra đây, huynh hãy nhận lấy, muội giữ cũng vô dụng.
Chua nói xong đã đưa Đoạt Hồn Kỳ ra cho chàng. Chàng ngơ ngẩn nhận lấy.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ nhướng mày nói:
- Kiếm ca ca, tạm biệt. Hy vọng rằng huynh có thể đến tìm muội.
- Tạm biệt! Ngọc Chi! Đoạt Hồn Thiếu Nữ bị thương nặng không có một lời oán trách, mang theo tình yêu lặng lẽ bỏ đi.
Chàng cất Đoạt Hồn Kỳ vào áo, mắt chăm chú nhìn theo bóng hình của Đoạt Hồn Thiếu Nữ đi xa dần, dần dần mắt chàng hoa lên.
Sự đau đớn như dao xẻ bụng làm cho chàng ngã nhào xuống đất, hôn mê đi.
Thiểm Lôi Thủ và Tứ Tiên Chi đang tranh chấp ở bên cạnh chàng. Vì hai người đều cố chấp kiên trì ý kiến của mình, tập trung tinh thần quá nên diễn biến xảy ra xung quanh họ đều không để ý đến.
Thiểm Lôi Thủ lại nói:
- Sư muội dù thế nào đi nữa, muội cũng phải về Võ Lâm Bảo.
Sắc mặt của Tứ Tiên Chi vô cùng giận dữ, lãnh đạm nói:
- Ta đã quyết định rồi, điều này ngươi khỏi phải lo lắng bận tâm.
- Nhưng sư lệnh khó mà làm trái...
- Ngươi không cần dùng Phụ Vương ta để dọa ta.
Thiểm Lôi Thủ sa sầm nét mặt nói:
- Nếu như muội không chịu trở về, huynh đành đắc tội với sư muội.
- Hừm! Ngươi dám cưỡng ép ta à?
- Có lẽ đành phải đắc tội thôi.
Tứ Tiên Chi biết hắn cứ muốn nàng về là chỉ vì hôn sự thôi, bèn cười nhạt một tiếng.
Đôi mắt như điện nhìn chằm chằm vào hắn, cất tiếng nói:
- Ngươi chẳng qua là vì ép hôn ta thôi!
- Sư muội! Ngu huynh đã yêu muội lâu lắm rồi.
- Yêu ta sao? Hừm hừm! Nhưng ta không yêu ngươi!
- Nhưng mà sư phụ đã đồng ý hôn nhân của chúng ta mà.
- Thân phụ ta đồng ý, nhưng ta đâu có đồng ý, nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mơ tưởng nữa. Dù thế nào đi nữa, ta cũng không gả cho ngươi đâu.
Như một luồng nước lạnh xả xuống đầu Thiểm Lôi Thủ, hắn ngây người đi vì thất vọng, bỗng đôi mắt lộ ra một luồng nhãn quang kinh người nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh xắn của Tứ Tiên Chi.
Hắn càng nhìn khuôn mặt này càng trở nên xinh đẹp, nhưng đó chỉ là một đóa hoa lan xinh đẹp dưới thâm cốc, chỉ có thể nhìn mà với không tới.
Yêu quá hóa hận thù! Hắn thầm nghĩ: "Ta cần phải giết chết tên họ Thạch kia!" Nghĩ xong hắn dời ánh mắt đến Thạch Kiếm nói:
- Sư muội vì hắn mà không chịu về Bảo sao?
- Điều này ta không cần thiết trả lời ngươi.
Bỗng! Thiểm Lôi Thủ tung người đến bên Thạch Kiếm.
Tứ Tiên Chi thất kinh, lay động thân mình phóng tới ngăn lại nói:
- Người dám động đến Thạch Kiếm, ta quyết đấu với ngươi đấy! Khuôn mặt Tứ Tiên Chi giận dữ, tỏ ra rất cương quyết.
Thiểm Lôi Thủ bị nàng ngăn cản, bất giác lửa giận bừng bừng, mắt xạ ra luồng nhãn quang sắc bén, không một chút run sợ nói:
- Sư muội hãy tránh ra!
- Ta cấm ngươi giết Thạch Kiếm!
- Không được, sư phụ đã dặn dò ngu huynh, bất luận thế nào cũng phải giết chết họ Thạch kia, nếu không Võ Lâm Bảo sẽ có một trường đại sát kiếp.
Tứ Tiên Chi mắt hạnh tròn xoe nói:
- Ta nói không được là không được!
- Nhưng ngu huynh phải thi hành sư lệnh.
- Ta mặc kệ!
- Sư muội nếu còn ngang ngược ngăn cản ngu huynh, thì đừng trách huynh đắc tội với muội!
- Hừm! Ngươi dám!
- Vậy thì hãy thử xem! Trong lúc hai người tranh chấp quyết liệt nhất thì bỗng bốn bóng xám từ xa phóng tới.
Thiểm Lôi Thủ và Tứ Tiên Chi thấy thế bất giác ngây người.
Chớp mắt trước mặt hai người họ đã đứng bốn vị lão nhân mặt áo bào xám.
Thiểm Lôi Thủ nói:
- Tứ vị Hộ Pháp việc gì mà gấp rút đến đây thế? Thì ra bốn vị lão nhân này là Nhất Đẳng Hộ Pháp của Võ Lâm Bảo công lực cao cường, chỉ thua Võ Lâm Bạo Quân, Thiểm Lôi Thủ và đại công tử Lãnh Diện Thư Sinh mà thôi.
Một trong bốn vị Hộ Pháp lấy ra một tam giác bài màu đỏ nói:
- Thánh Quân truyền lệnh Võ Lâm Lệnh! Tứ Tiên Chi và Thiểm Lôi Thủ vừa thấy Võ Lâm Lệnh liền quỳ xuống khấu đầu ba cái mới nói:
- Kính lãnh Thánh Chỉ!
- Thánh Quân truyền chỉ Lý Hộ Pháp lập tức mổ lấy tim Thạch Kiếm.
Nói xong, lập tức đưa Võ Lâm Lệnh cho Thiểm Lôi Thủ rồi đứng sang một bên chờ lệnh.
Thiểm Lôi Thủ nhận xong đứng dậy.
Sắc mặt Tứ Tiên Chi nhợt nhạt, nàng biết thân phụ truyền xuống Võ Lâm Lệnh tức là đã quyết định giết Thạch Kiếm lấy tim rồi, bất giác buồn bã trong lòng.
Thiểm Lôi Thủ lãnh đạm nói:
- Sư muội, Võ Lâm Lệnh đã ở đây, mong rằng muội đừng ngăn chặn ta hành sự, nếu không Bảo Quy của Võ Lâm Bảo muội nhất định là hiểu rất rõ.
Nói xong, cùng bốn vị Hộ Pháp bước đến bên Thạch Kiếm.
Lúc này Thạch Kiếm đã bất tỉnh nhân sự, bàn tay của hung thần dần dần giơ ra.
Thiểm Lôi Thủ hạ lệnh:
- Tứ vị Hộ Pháp ra tay đi! Phút chốc, Tứ Đại Hộ Pháp đã tung người đến trước mặt chàng. Bốn song chưởng nhè nhẹ giơ lên.
Bỗng một tiếng quát the thé vang lên:
- Khoan đã! Tiếng quát vừa dứt, Tứ Tiên Chi đã phóng tới nơi.
Bốn vị Hộ Pháp đồng loạt ngây người, bất giác thu chưởng lại.
Thiểm Lôi Thủ mặt tái xanh hỏi:
- Sư muội muốn chống lại Võ Lâm Lệnh sao? Tứ Tiên Chi nói:
- Ngươi đừng chấp lệnh mà tác oai!
- Như thế muội...
- Hừm! Lý Văn Thôn, ngươi có biết tác phong xưa nay của Võ Lâm Bảo không? Thiểm Lôi Thủ được sự giáo huấn của Võ Lâm Bạo Quân mấy năm nay làm gì không biết tác phong của Võ Lâm Bạo Quân xưa nay là quang minh chính đại, tuyệt không hại người sau lưng.
Thiểm Lôi Thủ bị nàng hỏi như vậy, nói không ra lời.
Tứ Tiên Chi lạnh lẽo nói:
- Nếu như ngươi giết Thạch Kiếm như thế, Phụ Vương cũng tuyệt không tha cho ngươi.
Thiểm Lôi Thủ hổ thẹn nói:
- Sư muội hãy an tâm, ngu huynh tuyệt đối không làm nhục Võ Lâm Bảo.
Tứ Tiên Chi bi thảm nói:
- Như vậy thì tốt lắm! Nàng không vui vẻ bỏ đi, nhưng vẫn đứng bên cạnh, Chương hộp theo dõi, nàng hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra, Thạch Kiếm có thể đánh bại năm người họ.
Nhưng đó chỉ là một hy vọng vô cùng mông lung.
Thân pháp kỳ dị của Tứ Đại Hộ Pháp trên giang hồ có thể xem là tuyệt đỉnh cao thủ, huống chi còn có một vị võ công cái thế Thiểm Lôi Thủ nữa.
Chỉ thấy Thiểm Lôi Thủ lay chàng dậy.
Chàng dần dần tỉnh lại, bàn tay của tử thần cũng đến gần chàng.
Tứ Tiên Chi Chương hộp trong lòng.
Song chỉ chàng từ từ di động...
Dần dần đã dấn sát bên đôi mắt của Đoạt Hồn Thiếu Nữ.
Bỗng! Đoạt Hồn Thiếu Nữ mở mắt ra, tay nắm cánh tay của chàng, mắt xạ ra luồng thần sắc mông lung, nói một cách đau đớn:
- Khoan đã, muội hỏi huynh một câu! Chàng ngây người thốt:
- Hỏi gì?
- Huynh có yêu muội không?
- Rất yêu! Huynh yêu muội tha thiết! Đoạt Hồn Thiếu Nữ lại hỏi một cách mơ hồ:
- Như vậy tại sao huynh nhẫn tâm ăn đôi mắt của muội? Hận thù lại dấy lên trong lòng chàng, tuy chàng yêu nàng nhưng chàng cần phải giết người, lương tri và lý tính của chàng đã mất cả rồi.
Chàng đáp:
- Tại vì huynh phải giết người!
- Giết người ư?
- Đúng vậy! Huynh ăn xong đôi mắt của muội, công lực sẽ gia tăng nhiều, đến lúc đó huynh mới có đủ sức để giết sạch người trong thiên hạ.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ truy vấn, hỏi:
- Tại sao ăn đôi mắt của muội thì công lực của huynh mới gia tăng vậy?
- Điều này muội không hiểu đâu.
- Nếu đôi mắt muội mù đi, huynh có còn yêu muội không? Chàng không suy nghĩ, đắn đo nói:
- Dù thế nào đi nữa, huynh cũng yêu muội. Muội sau này không hối hận chứ?
- Không! Tuyệt đối không hối hận.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ thở dài một tiếng nói:
- Như vậy thì cứ việc lấy đi, chỉ cần có ích cho huynh là được.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ trở nên vô cùng hiền dịu như một vị hiền thê vậy, bất chấp mọi hy sinh vì người mình yêu mà làm tất cả mọi việc. Tình yêu của nàng cao cả và thanh khiết vô cùng. Nhưng một cuộc tình bi thảm lại sắp xảy ra.
Chàng hài lòng cười to, bỗng tiếng cười im bặt, đôi mắt lộ ra sắc thái ngông cuồng, thất thần và thù hận.
Thạch Kiếm bình tĩnh nói:
- Ngọc Chi, huynh mãi mãi cảm kích muội và sẽ mãi mãi yêu muội...
Nói chưa dứt lời, song chỉ đã phóng ra nhanh như chớp.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ cảm thấy đau đớn trong lòng nhưng nàng không la lên nửa lời. Sức mạnh của tình yêu đang cổ vũ, ủng hộ nàng.
Thạch Kiếm như con mãnh thú, hữu chưởng móc nhãn cầu của Đoạt Hồn Thiếu Nữra, máu me đầy tay không một chút do dự, mở miệng nuốt ngay vào bụng.
Vết máu dính vào khóe miệng, chàng vẫn không thèm lau chùi đi.
Chàng lặng lẽ vận khí, để đôi mắt phát huy tác dụng sớm một chút.
Một lúc sau, bụng chàng đau đớn như dao cắt, chàng ôm lấy bụng kêu hét lên, Đoạt Hồn Thiếu Nữ đứng cách đó một trượng giờ mắt đã mù, nghe tiếng kêu vội hỏi:
- Kiếm ca ca, làm sao thế? Chàng cắn răng, bụng đau như cắt, cố gắng nói:
- Không có gì cả! Ngọc Chi, muội cảm thấy đau không?
- Không! Muội cảm thấy rất vui vẻ.
Chàng kinh ngạc hỏi:
- Vui vẻ sao?
- Đúng vậy! Vì muội đã vì huynh làm việc có ích, có phải không, Kiếm ca ca? Lúc này, bụng chàng vẫn còn đau, từ cơn đau làm cho sắc mặt chàng trở nên nhợt nhạt, toát mồ hôi hột, miễn cưỡng nói:
- Ngọc Chi! Huynh rất cảm tạ muội nhưng huynh mong muội hãy trở về.
- Trở về đâu?
- Xú Nhân Cốc!
- Xú Nhân Cốc! Muội còn có thể trở về nơi ấy sao? Muội trốn ra đây mà...
Đoạt Hồn Thiếu Nữ nói đến đây ngưng một lúc, nàng nghĩ điều kiện tối thiểu của một người vợ là phải "Tam tòng tứ đức" vì thế nàng lại nói tiếp:
- Được thôi! Muội trở về, huynh bảo trọng! Lý tính của chàng bỗng hiện lên khiêm nhã nói:
- Đa tạ muội! Tạm biệt.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ nói:
- Còn có Đoạt Hồn Kỳ muội cũng lấy cắp ra đây, huynh hãy nhận lấy, muội giữ cũng vô dụng.
Chua nói xong đã đưa Đoạt Hồn Kỳ ra cho chàng. Chàng ngơ ngẩn nhận lấy.
Đoạt Hồn Thiếu Nữ nhướng mày nói:
- Kiếm ca ca, tạm biệt. Hy vọng rằng huynh có thể đến tìm muội.
- Tạm biệt! Ngọc Chi! Đoạt Hồn Thiếu Nữ bị thương nặng không có một lời oán trách, mang theo tình yêu lặng lẽ bỏ đi.
Chàng cất Đoạt Hồn Kỳ vào áo, mắt chăm chú nhìn theo bóng hình của Đoạt Hồn Thiếu Nữ đi xa dần, dần dần mắt chàng hoa lên.
Sự đau đớn như dao xẻ bụng làm cho chàng ngã nhào xuống đất, hôn mê đi.
Thiểm Lôi Thủ và Tứ Tiên Chi đang tranh chấp ở bên cạnh chàng. Vì hai người đều cố chấp kiên trì ý kiến của mình, tập trung tinh thần quá nên diễn biến xảy ra xung quanh họ đều không để ý đến.
Thiểm Lôi Thủ lại nói:
- Sư muội dù thế nào đi nữa, muội cũng phải về Võ Lâm Bảo.
Sắc mặt của Tứ Tiên Chi vô cùng giận dữ, lãnh đạm nói:
- Ta đã quyết định rồi, điều này ngươi khỏi phải lo lắng bận tâm.
- Nhưng sư lệnh khó mà làm trái...
- Ngươi không cần dùng Phụ Vương ta để dọa ta.
Thiểm Lôi Thủ sa sầm nét mặt nói:
- Nếu như muội không chịu trở về, huynh đành đắc tội với sư muội.
- Hừm! Ngươi dám cưỡng ép ta à?
- Có lẽ đành phải đắc tội thôi.
Tứ Tiên Chi biết hắn cứ muốn nàng về là chỉ vì hôn sự thôi, bèn cười nhạt một tiếng.
Đôi mắt như điện nhìn chằm chằm vào hắn, cất tiếng nói:
- Ngươi chẳng qua là vì ép hôn ta thôi!
- Sư muội! Ngu huynh đã yêu muội lâu lắm rồi.
- Yêu ta sao? Hừm hừm! Nhưng ta không yêu ngươi!
- Nhưng mà sư phụ đã đồng ý hôn nhân của chúng ta mà.
- Thân phụ ta đồng ý, nhưng ta đâu có đồng ý, nói cho ngươi biết, ngươi đừng có mơ tưởng nữa. Dù thế nào đi nữa, ta cũng không gả cho ngươi đâu.
Như một luồng nước lạnh xả xuống đầu Thiểm Lôi Thủ, hắn ngây người đi vì thất vọng, bỗng đôi mắt lộ ra một luồng nhãn quang kinh người nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh xắn của Tứ Tiên Chi.
Hắn càng nhìn khuôn mặt này càng trở nên xinh đẹp, nhưng đó chỉ là một đóa hoa lan xinh đẹp dưới thâm cốc, chỉ có thể nhìn mà với không tới.
Yêu quá hóa hận thù! Hắn thầm nghĩ: "Ta cần phải giết chết tên họ Thạch kia!" Nghĩ xong hắn dời ánh mắt đến Thạch Kiếm nói:
- Sư muội vì hắn mà không chịu về Bảo sao?
- Điều này ta không cần thiết trả lời ngươi.
Bỗng! Thiểm Lôi Thủ tung người đến bên Thạch Kiếm.
Tứ Tiên Chi thất kinh, lay động thân mình phóng tới ngăn lại nói:
- Người dám động đến Thạch Kiếm, ta quyết đấu với ngươi đấy! Khuôn mặt Tứ Tiên Chi giận dữ, tỏ ra rất cương quyết.
Thiểm Lôi Thủ bị nàng ngăn cản, bất giác lửa giận bừng bừng, mắt xạ ra luồng nhãn quang sắc bén, không một chút run sợ nói:
- Sư muội hãy tránh ra!
- Ta cấm ngươi giết Thạch Kiếm!
- Không được, sư phụ đã dặn dò ngu huynh, bất luận thế nào cũng phải giết chết họ Thạch kia, nếu không Võ Lâm Bảo sẽ có một trường đại sát kiếp.
Tứ Tiên Chi mắt hạnh tròn xoe nói:
- Ta nói không được là không được!
- Nhưng ngu huynh phải thi hành sư lệnh.
- Ta mặc kệ!
- Sư muội nếu còn ngang ngược ngăn cản ngu huynh, thì đừng trách huynh đắc tội với muội!
- Hừm! Ngươi dám!
- Vậy thì hãy thử xem! Trong lúc hai người tranh chấp quyết liệt nhất thì bỗng bốn bóng xám từ xa phóng tới.
Thiểm Lôi Thủ và Tứ Tiên Chi thấy thế bất giác ngây người.
Chớp mắt trước mặt hai người họ đã đứng bốn vị lão nhân mặt áo bào xám.
Thiểm Lôi Thủ nói:
- Tứ vị Hộ Pháp việc gì mà gấp rút đến đây thế? Thì ra bốn vị lão nhân này là Nhất Đẳng Hộ Pháp của Võ Lâm Bảo công lực cao cường, chỉ thua Võ Lâm Bạo Quân, Thiểm Lôi Thủ và đại công tử Lãnh Diện Thư Sinh mà thôi.
Một trong bốn vị Hộ Pháp lấy ra một tam giác bài màu đỏ nói:
- Thánh Quân truyền lệnh Võ Lâm Lệnh! Tứ Tiên Chi và Thiểm Lôi Thủ vừa thấy Võ Lâm Lệnh liền quỳ xuống khấu đầu ba cái mới nói:
- Kính lãnh Thánh Chỉ!
- Thánh Quân truyền chỉ Lý Hộ Pháp lập tức mổ lấy tim Thạch Kiếm.
Nói xong, lập tức đưa Võ Lâm Lệnh cho Thiểm Lôi Thủ rồi đứng sang một bên chờ lệnh.
Thiểm Lôi Thủ nhận xong đứng dậy.
Sắc mặt Tứ Tiên Chi nhợt nhạt, nàng biết thân phụ truyền xuống Võ Lâm Lệnh tức là đã quyết định giết Thạch Kiếm lấy tim rồi, bất giác buồn bã trong lòng.
Thiểm Lôi Thủ lãnh đạm nói:
- Sư muội, Võ Lâm Lệnh đã ở đây, mong rằng muội đừng ngăn chặn ta hành sự, nếu không Bảo Quy của Võ Lâm Bảo muội nhất định là hiểu rất rõ.
Nói xong, cùng bốn vị Hộ Pháp bước đến bên Thạch Kiếm.
Lúc này Thạch Kiếm đã bất tỉnh nhân sự, bàn tay của hung thần dần dần giơ ra.
Thiểm Lôi Thủ hạ lệnh:
- Tứ vị Hộ Pháp ra tay đi! Phút chốc, Tứ Đại Hộ Pháp đã tung người đến trước mặt chàng. Bốn song chưởng nhè nhẹ giơ lên.
Bỗng một tiếng quát the thé vang lên:
- Khoan đã! Tiếng quát vừa dứt, Tứ Tiên Chi đã phóng tới nơi.
Bốn vị Hộ Pháp đồng loạt ngây người, bất giác thu chưởng lại.
Thiểm Lôi Thủ mặt tái xanh hỏi:
- Sư muội muốn chống lại Võ Lâm Lệnh sao? Tứ Tiên Chi nói:
- Ngươi đừng chấp lệnh mà tác oai!
- Như thế muội...
- Hừm! Lý Văn Thôn, ngươi có biết tác phong xưa nay của Võ Lâm Bảo không? Thiểm Lôi Thủ được sự giáo huấn của Võ Lâm Bạo Quân mấy năm nay làm gì không biết tác phong của Võ Lâm Bạo Quân xưa nay là quang minh chính đại, tuyệt không hại người sau lưng.
Thiểm Lôi Thủ bị nàng hỏi như vậy, nói không ra lời.
Tứ Tiên Chi lạnh lẽo nói:
- Nếu như ngươi giết Thạch Kiếm như thế, Phụ Vương cũng tuyệt không tha cho ngươi.
Thiểm Lôi Thủ hổ thẹn nói:
- Sư muội hãy an tâm, ngu huynh tuyệt đối không làm nhục Võ Lâm Bảo.
Tứ Tiên Chi bi thảm nói:
- Như vậy thì tốt lắm! Nàng không vui vẻ bỏ đi, nhưng vẫn đứng bên cạnh, Chương hộp theo dõi, nàng hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra, Thạch Kiếm có thể đánh bại năm người họ.
Nhưng đó chỉ là một hy vọng vô cùng mông lung.
Thân pháp kỳ dị của Tứ Đại Hộ Pháp trên giang hồ có thể xem là tuyệt đỉnh cao thủ, huống chi còn có một vị võ công cái thế Thiểm Lôi Thủ nữa.
Chỉ thấy Thiểm Lôi Thủ lay chàng dậy.
Chàng dần dần tỉnh lại, bàn tay của tử thần cũng đến gần chàng.
Tứ Tiên Chi Chương hộp trong lòng.
/72
|