MỞ ĐẦU
Phòng cà phê yên tĩnh.
Trải dài đến cửa sổ sát đất là những tấm thảm len lông cừu mềm mại màu vàng nhạt mang đến cảm giác yêu thích, cùng với chiếc rèm lụa mỏng được buộc bởi sợi dây mạ vàng, tách biệt đô thị phồn hoa phía sau khỏi không gian yên tĩnh trong phòng, ngay cả ánh mặt trời mỏng manh cũng bị từ chối len vào cửa sổ.
Cảnh Diễn hờ hững dựa người vào chiếc ghế sofa đen mềm mại, đôi mắt sâu thăm thẳm như ẩn chứa từng đợt sóng cuộn trong đêm trên mặt biển mênh mông, mang một sự kín kẽ mà thâm trầm. Một quyển tạp chí đã từng dùng một từ để hình dung về anh – thần bí. Mặc dù trong xã hội ngày nay tin tức rất phát triển, truyền thông không chỗ nào là không chõ mũi vào, nhưng người ngoài vẫn biết rất ít về anh.
Hôm nay, trải qua mười năm xa cách, anh và Tô Hiểu Mộc chỉ cách nhau khoảng cách của một cái bàn và một tờ giấy.
Anh mím môi không nói chuyện, ánh mắt cũng không hề chớp rơi vào Tô Hiểu Mộc vừa mới tắm rửa.
Lúc này cô đang khẽ cúi đầu nhấp một ngụm cà phê, khuôn mặt trang điểm nhạt tôn lên vẻ trắng nõn của cô. Dường như cà phê có chút đắng, cô híp mắt lại, khóe miệng còn mang theo một nụ cười nhè nhẹ. Trong nháy mắt đó, trí nhớ anh hiện lên những nụ cười tươi vui nối tiếp của cô. Anh nhớ cô. Mặc dù họ chung đụng không bao lâu, nhưng không ngờ họ lại có với nhau một đứa con trai.
Nghĩ đến đây, đôi mắt anh không khỏi rét lạnh, cằm dưới buộc thật chặt, đã hàm chứa sự tức giận.
Linzey là luật sư riêng của Cảnh Diễn, thấy không khí lúc này có chút căng thẳng, liền mở miệng hỏi: “Tô tiểu thư, cô có mang luật sư đại diện cùng đến không?”
Tô Hiểu Mộc để ly cà phê xuống, lẳng lặng ngẩng đầu lên, bình tĩnh trả lời: “Tôi nghĩ, cũng không cần luật sư”. Cô không chút yếu thế nhìn lại Cảnh Diễn, khóe môi tản ra nụ cười, “Dù sao mời luật sư hay không, lên tòa khẳng định là tôi thua, cần gì phải làm điều dư thừa?”
Linzey mở to mắt, có chút kinh ngạc nhìn cô, hình như không ngờ tới sẽ gặp phải tình huống như thế. Anh đã trải qua rất nhiều phiên tòa mà cả anh cũng đếm không xuể, cũng qua không ít những vụ án giành quyền nuôi dưỡng ở chốn hào môn, phía người mẹ có kiên quyết từ chối tiền nuôi dưỡng, có liều chết tranh nhau quyền nuôi con, nhưng anh chưa bao giờ gặp người bình tĩnh như vậy. Nếu đặt mình vào vị trí cô hiện tại, anh không thể không suy đoán, cô có ý bỏ qua?
“Sảng khoái”. Cảnh Diễn nâng môi lên, đây là lần đầu tiên hôm nay anh mở miệng nói chuyện, vẻ mặt không có bất kỳ biến hóa nào, "Chỉ cần cô đồng ý hòa giải ngoài tòa, tất cả những đòi hỏi, cô muốn được cái gì, tôi đều có thể thỏa mãn cô."
Tôi muốn lấy được cô.
Tô Hiểu Mộc lặng lẽ than thầm trong lòng, chỉ là cô lại lắc đầu một cái nói: “Tôi chỉ muốn con trai tôi, nó nhất định phải theo tôi”. Theo động tác, cô vén lại ít tóc đang nhẹ nhàng chảy xuống gương mặt, khuôn mặt cũng dịu dàng và điềm tĩnh.
Không có được câu trả lời chắc chắn mà mình mong đợi, đôi mắt trang nhã của Cảnh Diễn trở nên khắc nghiệt, giọng nói bén nhọn rét lạnh bức người: “Vậy thật đáng tiếc, chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên tòa án”. Tư thái lạnh lùng kiêu ngạo như vậy thật sự làm cho không người nào có thể bỏ qua.
“Không thành vấn đề”. Tô Hiểu Mộc nhún nhún vai, giống như không e ngại loại người lạnh lùng, khí thế vương giả như anh, thong dong mỉm cười nói: “Biết vì sao tôi kiên trì hẹn ở chỗ này không?”. Nơi này là một trong những khách sạn năm sao cao cấp nhất thành phố, người lui tới đều là những thương nhân nổi tiếng, mà Cảnh Diễn xưa nay khiêm tốn, vả lại những việc này vốn không nên nói ở những nơi đông người.
Cảnh Diễn trầm mặc nâng mi mắt, lặng lẽ chờ cô tiếp tục.
Tô Hiểu Mộc yên lặng nhìn ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của anh, che dấu nỗi lòng đau nhói, hời hợt nói: “Tôi hẹn ở chỗ này, sẽ không sợ người khác biết tôi và ngài Cảnh sắp lên tòa án, không biết ngài Cảnh có ngại hay không? Tôi mặc dù không có gia thế gì, nhưng cũng quen biết vài người bạn làm phóng viên, nghe nói người nổi tiếng hay bị truyền thông đưa những chuyện riêng tư ra ánh sáng, nhất là nổi tiếng như ngài Cảnh đây, khẳng định mỗi ngày sẽ có phóng viên theo dõi đưa tin có phải không?”. Cô nhàn nhạt cười một tiếng: “Như vậy....nhờ phúc của anh, vụ án giành quyền nuôi con sắp chấn động cả thành phố này sẽ làm tôi và tiểu Nghiêu đều thành người nổi tiếng”.
Cô không có ý gây sự, ngược lại xa cách gọi anh là “ngài Cảnh”, giống như trong mắt cô đoạn ký ức kia đã trở nên phai nhạt, hiện tại quan hệ của hai người họ càng trở nên xa cách, chỉ còn đơn giản là cha mẹ của Tô Nghiêu mà thôi.
Chỉ là ngón tay xoắn chặt dưới bàn đã bán đứng tâm trạng của cô, đầu ngón tay hơi lạnh mà run, nội tâm hiện tại không hề giống vẻ điềm tĩnh lạnh nhạt mà cô vừa biểu hiện. Cô cho rằng mình đã từ bỏ đoạn ký ức ngắn ngủi mà hạnh phúc kia, mười năm qua cô cũng sống tốt vô cùng, nhưng khi gặp lại anh lần nữa, cô mới phát hiện thì ra cô hoàn toàn không quên anh, mà là che dấu anh ở nơi sâu nhất trong tim, vẫn dành cho anh tình yêu như lúc ban đầu.
Linzey lập tức hiểu ý của cô, theo thân phận của Cảnh Diễn, khi chuyện anh có một đứa con riêng bị đưa ra ánh sáng, bất kể với ai đều không phải là chuyện tốt, nhất là càng ảnh hưởng không tốt tới đứa trẻ.
Sắc mặt Cảnh Diễn trầm xuống, sự lãnh lẽo trong đôi mắt thoáng chút đóng băng không khí, Linzey đúng lúc nói lên ý kiến: “Cô Tô, tôi khuyên cô nghĩ lại cho kỹ, chuyện này khi bị truyền thông làm sáng tỏ cũng không hề tốt với cô, cô tuỳ tiện hành động chẳng những sẽ thương tổn đến đứa bé, càng khiến tòa án có ấn tượng không tốt với cô, có cần thiết phải làm vậy không?”
Vẻ mặt Tô Hiểu Mộc không chút sợ hãi, không kiêng dè, chậm rãi nói: “Còn phải suy nghĩ nhiều sao? Thứ nhất tôi không có quyền, thứ hai không có tiền, ngài Cảnh muốn giành quyền nuôi con với tôi thì tôi cũng chịu, nhưng, kết quả chỉ có thể là “cá chết lưới rách”. Dù sao các người vừa có nhiều tiền, vừa có thế mạnh, nếu như tôi thua kiện, các người còn có thể xin tòa án lệnh cấm không cho mẹ con tôi gặp mặt, thậm chí, tương lai các người không nói một tiếng đưa nó ra nước ngoài, không cần nghĩ cũng biết tôi về sau muốn gặp con còn khó hơn lên trời, cho nên có thể nhờ báo chí để biết tin tức của con cũng không phải là một ý tệ, phải không luật sư Linzey tài ba?”
“Việc này...”. Người miệng lưỡi vốn liếng thoắng như Linzey cũng bị lời lẽ sắc bén của cô làm cho chần chừ trong chốc lát, bởi vì lời của cô quả thật không sai, đối với chuyện như vậy rất nhiều gia tộc đã chọn cách xử lý lạnh lùng như thế.
Nghe lời của cô, Cảnh Diễn nhíu chặt lông mày, cơ thể hướng về trước, hai tay mạnh mẽ chống trên chiếc khăn trải bàn màu đỏ, tay áo sơ mi trắng hơi lộ ra khỏi tây trang đen khoác bên ngoài, chống lại cặp mắt sáng ngời của cô, trầm giọng hỏi: “Cô còn chưa nói, cô rốt cuộc muốn như thế nào?”.
Tô Hiểu Mộc rất muốn cười, cô muốn cái gì, anh sẽ cho sao? Sẽ không, bởi vì lòng của Cảnh Diễn là một tảng đá, là băng lạnh ngàn năm, dù thời gian bao lâu, cho dù là vì cô thì cũng không thể ấm áp, không thể tan đi khối băng đó. Không, có lẽ cũng đã có người thành công, nhưng điều đáng tiếc chính là, người đó không phải là cô.
Cô giương nhẹ chân mày, một tay vô thức khuấy động chiếc muỗng nhỏ, lại nhìn cà phê trong cốc, không nhanh không chậm nói: “Điều tôi muốn vô cùng đơn giản, có hai cách chọn, một là chúng ta trở lại như cũ, tiểu Nghiêu do tôi chăm sóc, anh không cần cung cấp tiền nuôi dưỡng, còn có thể thỉnh thoảng gặp mặt nó”. Chỉ là theo cô hiểu rõ, anh sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, Cảnh Diễn cự tuyệt ngay lập tức: "Không thể nào."
“Vậy đổi một lựa chọn khác là được....”. Tô Hiểu Mộc híp mắt lại nhìn Cảnh Diễn, bên môi mang theo nụ cười ấm áp nói: “Anh, kết hôn với tôi”.
/7
|