Bắt Đầu Từ Hôm Nay Làm Một Tên Hủy Diệt Giả

Chương 15 - Cái Gì Gọi Là Đổ Vỡ

/27


Tiêu Mặc ngẩn ngơ nhìn những hình ảnh trên tay, gân xanh nổi cộm trên mu bàn tay hắn. Một ngụm máu trào ra từ trong ngực hắn, chảy ra từ khóe môi.

Biết bao lâu nay, người con gái mà hắn coi như báu vật, nâng niu trân trọng hết lòng biết bao lâu nay... hóa ra lại là hạng đàn bà như thế này.

Một tiện nhân đê tiện.

Một dâm phụ lẳng lơ.

Một kẻ giả dối bội tình bạc nghĩa!

Ha ha... Ha ha ha... Tiêu Mặc nắm chặt lấy lăng kính trong tay, chỉ trong phút chốc nó bị hắn bẻ nát. Bên dưới đôi con ngươi đen, một vết nứt màu đỏ bí ẩn xuất hiện, quấn quanh tròng mắt Tiêu Mặc.

Ah...

Cô nương, hãy cố lên. Chỉ cần gắng gượng qua đợt này thôi! Lão giả cầm lấy thảo dược, vội vàng đắp lên mắt của Hạ Hạ, bên cạnh lão là tiểu Long đang lo lắng dùng khăn sạch lau máu chảy lan rộng trên mặt Hạ Hạ, thế nhưng máu chảy quá nhiều, thấm đỏ cả bộ áo đen trên người cô cùng chăn mền phía dưới.

Hạ cô nương... hức hức hức... Tiểu Long nức nở nắm lấy tay của Hạ Hạ mà khóc, tuyệt nhiên, không có một ai đủ sáng suốt để nhận ra việc kì lạ này bất hợp lí đến mức nào.

A... ụa... Hạ Hạ không nhịn được phun ra một ngụm máu, đôi môi trắng bệch tái nhợt một màu của xác chết.

Ha ... ha ... ha ....... Nàng thở dốc che lấy mắt của mình, gắt gao không để một ai nhìn thấy.

Hạ cô nương... xin hãy bình tĩnh lại... Lão giả hoảng hốt nói. Đột ngột, đồng tử của lão trợn to. Không được! Tiểu Long! Nhanh chóng đem bộ y cụ ra! Có một bộ phận cơ thể của Hạ cô nương đã có triệu chứng thi tàn !

Ôi không!!! Hai chân tiểu Long run lên, ngã nhào xuống đất.

Nhanh lên!

Hạ cô nương! Hãy tỉnh táo! Hạ cô nương!

Tiêu Mặc lặng người nhìn những gì xảy ra xung quanh hắn, hắn chết lặng đứng trân trân vào bóng hình đang run rẩy của nàng, sau đó, một giọt nước mắt trong suốt từ trong hốc mắt của hắn rơi xuống.

Tiêu Mặc, kết thúc rồi...

Một tia sáng lóe lên từ trong mắt của Tiêu Mặc, sau đó bùng phát thành một luồng sáng dữ dội bao trùm lấy hắn và Hạ Hạ, khi đó, cơ thể nàng ngừng run rẩy, đôi môi tái nhợt khẽ run run.

Ánh sáng trong đôi mắt Tiêu Mặc lặng dần đi, thay vào là sự lặng ngắt u buồn, xem lãn một tia sáng nguy hiểm của da thú.

Giống như bị ai đó thúc đẩy, Tiêu Mặc tiến sát bên cạnh Hạ Hạ, một chân quỳ xuống, một tay đặt lên ngực, tay còn lại nắm lấy tay nàng. Ta, Tiêu Mặc, kể từ hôm nay nguyện được quỳ xuống dưới chân ngài, trở thành một con triệu hoán thú bản mạng của riêng ngài, sống vì ngài, chết cũng vì ngài, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không đào vong.

Tiêu Mặc cung kính đặt lên tay Hạ Hạ một nụ hôn, trong con ngươi của hắn xuất hiện một đồ án hình cánh bướm, khóa chặt sâu vào trong tận linh hồn Tiêu Mặc. Kể từ bây giờ, Tiêu Mặc chính là một con triệu hoán thú hình người.

Máu ngừng chảy, Hạ Hạ lịm đi trong đau đớn, thầy thuốc cùng tiểu Long vội vàng đỡ nàng, thế nhưng cả hai chưa kịp động tay đến, Hạ Hạ đã nằm vào trong lòng Tiêu Mặc. Hắn nhẹ nhàng lau đi máu tươi trên người nàng, ánh mắt cẩn trọng, ôn hòa và điềm tĩnh tựa như tình nhân ôn nhu nhất.

Ánh mắt Tiêu Mặc giờ đây, chỉ có bóng hình đang nằm trong lòng hắn đây thôi.

Tại sao, hắn giống như đã mất đi thứ gì đó, hắn không nhớ rõ nổi nữa... Hình như thứ đó, rất quan trọng...

Thế nhưng ánh mắt của hắn lúc này, lại không thể rời đi trước nàng, nữ nhân hắn đang nâng niu ôm vào lòng này. Bây giờ đây, ý nghĩa tồn tại của Tiêu Mặc, chỉ có Hạ Hạ nữa mà thôi.

...

Sở Bạch Lăng! Ta thật sự không thể nào ngờ được ngươi là một nữ nhân ác độc đến mức này! Sở Điềm Điềm chính là muội muội của ngươi đấy! Vậy mà ngươi thân mang trọng tội vẫn có thể ra tay hại chết nàng! Dương Nghiệp Khải chán ghét nhìn Sở Bạch Lăng đang giãy dụa trong nhà lao, ánh mắt hận thù xen lẫn sự hả hê.

Đồ tiện nhân độc ác không biết xấu hổ!

Sở Bạch lăng bị những lời này dọa cho hoảng sợ, run lẩy bẩy ôm lấy song sắt lao tù. Không... Không thể nào!!! Ta không giết Sở Điềm Điềm! Không phải ta! Ta không giết ả!

Ha ha... Dương Nghiệp Khải bật cười, ném vào trước mặt Sở Bạch Lăng một thanh kiếm. Nhận ra nó chứ?

Hả... là Thanh Phùng... Sở Bạch Lăng cầm lên trúc kiếm, nghi hoặc nhìn Dương Nghiệp Khải. Tại sao... nó lại ở đây?

Dương Nghiệp Khải lạnh lùng nhìn Sở Bạch Lăng. Ả đàn bà này, cho đến lúc này mà vẫn còn muốn đóng kịch cho ai nhìn nữa đây?

Chính thanh kiếm này đã giết chết Sở Điềm Điềm, cắm thẳng vào trái tim của nàng ta! Ngươi hãy nói xem, nếu ngươi không giết nàng, vậy thì là ai đây!!?

Cạch... Thanh Phùng bị Sở Bạch Lăng làm rơi xuống đất, sắc mặt nàng xám như tro tàn. Thanh Phùng chỉ có riêng nàng mới có thể dùng được, vậy thì dùng Thanh Phùng giết người, chỉ có thể là nàng, Sở Bạch Lăng. Thế nhưng...

Không!!! Không phải ta!!! Nước mắt của Sở Bạch Lăng rơi xuống, tóc tai hỗn loạn, đôi đồng tử mở to không thể nào tin nhìn Dương Nghiệp Khải. Không phải ta!!! Không phải ta làm!!! Tất cả ta đều không biết gì hết!!!!!!!!!!!!!

Hừ! Dương Nghiệp Khải quay người rời đi, hắn vẫy vẫy tay với hai người bên cạnh. Áp giải nàng ta đến Xà động giao cho Xà Vương, bảo với hắn, muốn làm gì với nàng ta thì làm!

Ầm!!!

Sở Bạch Lăng ngã xuống, một ngụm máu tươi ứa ra từ trong cổ họng, thấm đỏ cả bộ váy trắng tinh khôi cao quý.

/27

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status