Thấy Lục Thanh không nói lời nào, người bịt mặt nổi giận, miếng vải che mặt chợt lóe lên ánh sáng màu hồng có thể nhìn thấy rõ trán của người đó. Thần thức vừa mới bị thương nên sắc mặt tái nhợt thoáng cái đã trở lại bình thường.
Sắc mặt Lục Thanh cũng trở nên ngưng trọng. Bởi vì khi thần thức của hắn dò xét thân thể người bịt mặt cũng nhận ra một tầng huyết quang mỏng. Mặc dù nó còn xa mới bằng Huyết Sát và chất dịch Kiếm Nguyên, nhưng thần thức của hắn cũng không thể chạm vào được.
- Không ngờ thần thức của ngươi so với tu vi còn mạnh hơn. Cho ngươi một cơ hội nữa, giao Mộc Tinh kiếm ra đây, bổn tọa tha cho ngươi khỏi chết. - Âm thanh của người bịt mặt trở nên lạnh lẽo. Đồng thời, trong hai mắt có một tia sáng đỏ như máu lóe lên khiến cho người ta sợ hãi.
Sắc mặt trở nên ngưng trọng, Lục Thanh giơ tay nắm lấy Luyện Tâm kiếm sau lưng. Vào lúc này, cả hai đều không thể dò xét tu vi của đối phương. Nhưng do đều là kiếm giả tu vi cao nên hai người đều có thể mơ hồ cảm nhận được trên người của đối phương hơi thở của cường giả nên không dám coi thường.
Lúc này, người bịt mắt hơi liếc mắt một chút thấy vô số ảnh lửa nên biết bên ngoài đã có người tụ tập. Mặc dù với tu vi của hắn cũng không ngại, nhưng nếu thời gian quá lâu, cao thủ khác của Tử Hà tông tới thì rất phiền.
- Tiểu tử! Nhận lấy cái chết.
Trong ánh mắt của Lục Thanh, một đạo kiếm khí đỏ như máu tỏa ra mùi tanh nồng, như một tia chớp lao đến. Đồng thời, trong tay người bịt mắt, một đạo tia chớp cũng đỏ như máu, bám sát theo kiếm khí.
Kiếm pháp và bộ pháp nhanh thật.
Không dám chậm trễ, Luyện Tâm kiếm trong nháy mắt ra khỏi vỏ. Không hề có tiếng rít gió, một quả cầu Phong Lôi kiếm khí trong suốt như ngọc, nháy mắt xuất hiện trước mũi kiếm nghênh đón trước người.
"Xoẹt..."
Cất tiếng cười lạnh, thân hình người bịt mặt nhoáng lên một cái rồi đột nhiên hóa thành mấy cái bóng. Phong Lôi kiếm khí trong nháy mắt xuyên qua ngực của một cái bóng.
"Ầm..."
Đoạn tường đá sau lưng người bịt mặt bị kiếm khí đánh cho nát bấy.
Cùng lúc khi mấy cái bóng của người bịt mặt xuất hiện, Luyện Hồn quyết của Lục Thanh nhanh chóng vận chuyển ngược lại, trong nháy mắt khuếch tán thần thức.
Hừ lạnh một tiếng, sáu đạo kiếm khí đỏ như máu biến thành sáu đường ánh sáng màu đỏ, vung lên rồi chém xuống.
"Vù..."
Vào lúc này, Lục Thanh cảm thấy trước mặt như không phải là sáu đạo kiếm khí đỏ như máu mà là một cái đầm đầy máu đang phập phồng. Bên trên đó có một mùi tanh tưởi khiến cho người khác phải buồn nôn. Đồng thời, vô số oan hồn bay lượn trên bầu trời chợt phát hiện ra có một kẻ ngoài như Lục Thanh liền lao về phía hắn.
Vù...vù...
Bất chợt, từ ngực Lục Thanh, một điểm sáng màu vàng chợt xuất hiện, bắn vào trong Thức Hải của hắn. Tất cả những ảo giác mà hắn đang nhìn thấy bất chợt biến mất.
"Vù..."
Cánh tay vừa động, Luyện Tâm kiếm trước người liền hóa thành một vầng mặt trời trong suốt màu xanh tím, ánh mắt Lục Thanh trở nên hết sức nghiêm túc.
"Uỳnh..."
"Uỳnh..."
"Uỳnh..."
Sáu đạo kiếm khí đỏ như máu liên tiếp đánh lên vầng mặt trời. Trong nháy mắt Lục Thanh cảm nhận trên thân Luyện Tâm kiếm như bị một thứ gì đó bám vào đang bắt đầu ăn mòn. Ngay lập tức vầng mặt trời trên cao bộc phát ra vô số tia chớp to bằng ngón tay cái.
/999
|