Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 196: An nguy của ba người

/999


- Phải nhớ thật kỹ. Kiếm giả có thể chảy máu, nhưng không được rơi lệ. - Âm thanh của Lục Thanh cứng rắn.

Thấy ánh mắt của Lục Thanh kiên quyết, cuối cùng Hoàng Linh Nhi cũng cố nhìn cơn nấc xuống. Mặc dù đôi mắt vẫn còn hồng nhưng ánh mắt trở nên vững vàng hơn trước rất nhiều.

Lúc này, Lục Thanh cũng đã nhận ra sự khác lạ của mẫu thân, liền đưa tay vỗ vỗ đầu Hoàng Linh Nhi, nói:

- Được rồi! Nghỉ ngơi đi. Hôm nay dừng lại ở đây. Luyện kiếm cũng phải từ từ, cần có thời gian mới được.

- Vâng! - Cố gắng gật đầu, Hoàng Linh Nhi chần chừ, đi ra khỏi đại viện.

- Mẹ! - Lục Thanh quay đầu nhìn Nhan Như Ngọc, kêu lên một tiếng nho nhỏ. Không biết vì sao, hắn cảm thấy mẫu thân có gì đó khác lạ.

Nhan Như Ngọc nhướng mày, mở miệng nói:

- Niệm Vân kiếm đâu?

Lục Thanh sửng sốt nhưng nhanh chóng phản ứng đi vào phòng trong của đại viện. Nhan Như Ngọc biết nhi tử muốn giải thích cho mình liền đi theo.

Vung nhẹ tay phải một cái, trên tay Lục Thanh có một ngọn khí Tốn Phong màu xanh nhạt bay ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

- Đây là... - Nhan Như Ngọc sửng sốt. Nàng không hiểu tại sao mà Lục Thanh có thể làm được điều đó. Muốn điều động khí của thuộc tính cần phải có sự lĩnh ngộ đối với chúng sâu như thế nào mới có thể làm nổi? Nhan Như Ngọc cũng không thể đoán nổi.

Nhưng nàng có thể khẳng định, trong ba tháng qua, Lục Thanh có sự tiến bộ vượt bậc.

Rồi ngay lập tức, trong ánh mắt khiếp sợ của Nhan Như Ngọc, trên tay phải của Lục Thanh có một thứ gì vô hình đang dao động. Sau đó, mũi thanh Niệm Vân từ từ chui ra khỏi lòng bàn tay hắn. Sau khoảng chừng một nhịp hô hấp, thanh Niệm Vân kiếm cứ vậy mà chui ra khỏi tay của Lục Thanh.

Không để mẫu thân lên tiếng hỏi, Lục Thanh nói toàn bộ những gì gặp phải trên đường tới Phù Vân tông. Tất nhiên, về chuyện Diệp lão và Hồn thạch Lục Thanh không hề nhắc đến. Nhưng chuyện Kiếm Cốt và Kiếm Thi cùng với Không Giới hắn đều kể lại toàn bộ.

Một lúc lâu sau, sắc mặt Nhan Như Ngọc trở nên ngưng trọng, nói:

- Không ngờ ra ngoài mấy tháng mà ngươi có thể chiếm được nhiều bảo vật đến vậy. Nhưng bảo bối không thể để lộ ra ngoài. Nếu mấy thứ đó mà để cho người khác biết thì cho dù là tông môn cũng bất chấp mà tới đây. Gia tộc họ Lục chúng ta sinh sống ở Tử Hà tông, nếu không có chuyện vạn bất đắc dĩ, không nên xung đột với tông môn.

Lục Thanh gật đầu, nói:

- Chuyện này con biết. Mẫu thân cứ yên tâm.

Dừng một chút, Lục Thanh liền gọi Kiếm Thi ra ngoài. Mặc dù đã nghe Lục Thanh nói, nhưng vào lúc này nhìn thấy tận mắt, cảm nhận uy áp của Kiếm Thi, Nhan Như Ngọc vẫn phải sững sờ. Ngoại trừ việc không thể nói, Kiếm Thi chẳng khác nào một người bình thường, khiến cho người ta rất khó có thể đối xử với nó như một con rối.

Điểm nhẹ một cái lên mi tâm Kiếm Thi, Lục Thanh thu lại giọt máu mà hắn đã rót vào Hồn Thạch trong huyệt Thần Đình của Kiếm Thi, sau đó để cho Nhan Như Ngọc nhận chủ. Mặc dù lúc đầu, Nhan Như Ngọc không quen khi để Thức Hải của mình tiếp xúc với Thức Hải của một Kiếm Hoàng như vậy. Nhưng ngay lập tức, nàng phát hiện, sau khi thành lập mối liên lạc với Kiếm Thi, Thức Hải của nàng từ từ lớn mạnh. Thậm chí còn có một thứ hơi thở huyền ảo truyền vào trong đầu nàng khiến cho nàng đối với một số điều còn mơ hồ trong việc tu luyện trước đây liền có dấu hiệu đột phá.

Với việc Kiếm Thi nhận chủ thì đây cũng là một điều tốt. Sau đó, Nhan Như Ngọc để cho Kiếm Thi vào trong Kiếm Khố. Nàng làm theo lời nói của Lục Thanh, Kiếm Thi đó nếu không tới thời điểm sinh tồn thì không nên dùng.

Tiếp theo, Lục Thanh cũng không ở nhà lâu mà lên thẳng Triêu Dương phong. Nếu như hắn tính không nhầm thì ba người Nhiếp Thanh Thiên cũng bị tập kích. Nếu bình an vô sự, chắc chắn bọn họ cũng nhanh chóng trở về.

Ngày hôm sau, cuối con đường lên núi của Triêu Dương phong, thân hình Lục Thanh từ từ hiện ra.

- Đại sư huynh! - Hai gã đệ tử ngoại môn, khom người nói.

- Các ngươi có thấy Nhiếp Thanh Thiên, Triệu Thiên Diệp và Lăng Tiêu về chưa? - Lục Thanh hỏi.

Nét mặt hai gã đệ tử ngoại môn cổ quái, cùng nói:

- Đều về rồi.

- Có chuyện gì vậy? - Thấy nét mặt hai người, Lục Thanh lên tiếng.

- Bởi vì ba vị sư huynh đó khi trở về cũng hỏi như ngài. - Một gã đệ tử ngoại môn mở miệng nói.

Hơi sửng sốt, Lục Thanh liền mỉm cười. Ba người đó không việc gì, hắn cũng cảm thấy yên tâm. Nhưng đồng thời điều đó cũng cứng tỏ rằng ba người cũng bị tập kích. Nói cách với đường đi của ba người không có lý do gì về sớm hơn hắn.

- Nhưng hình như tình trạng của Lăng Sư huynh không được tốt lắm. - Một gã đệ tử ngoại môn khác sau khi suy nghĩ một chút cũng mở miệng nói.

- Cái gì? - Lục Thanh rùng mình, vội vàng lên tiếng.


/999

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status