Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 22: Chiến ý! Kiếm Giả tiểu thiên vị

/999


Trên đường đi tới Triêu Dương đại điện, thi thoảng lại có đệ tử ngoại môn ngơ ngẩn nhìn về phía đám người Lục Thanh. Lục Thanh để ý cũng không hề thấy có mặt một gã đệ tử nội tông nào. Trên đường đi, ba người cũng rất ít nói chuyện với nhau. Mặc dù chỉ biết được một chút thân phận và tên họ của hai người nhưng cũng khiến cho Lục Thanh phải kinh hãi.

Dịch Nhược Vũ chính là đại đệ tử của Bích Thủy kiếm Minh Tịnh Nguyệt trên Phiêu Miễu phong đồng thời cũng là một trong số mười đại cao thủ trẻ tuổi của Từ Hà tông. Nàng tu luyện Băng Tâm Ánh Tuyết kiếm có tu vi Kiếm Khách trung thiên vị. Ngoại trừ tên họ, những điều khác Lục Thanh đều nhớ lại lời bàn luận của Đoạn Thanh Vân trước khi đi đối với mình về những cao thủ nội tông trẻ tuổi nổi danh vào thời điểm này. Ngoài mười đại cao thủ trẻ tuổi nổi danh ra, Đoạn Thanh Vân còn điểm qua một số người. Tất cả những điều đó đều được Lục Thanh ghi nhớ vào trong lòng. Người còn lại có tên Tố Vân. Mặc dù tướng mạo bình thường nhưng cũng là một cao thủ. Nàng chính là Tam đệ tử của Bích Thủy kiếm mà Lục Thanh cũng từng nghe Đoạn Thanh Vân nói qua. Tu vi của nàng đại khái khoảng Kiếm Khách tiểu thiên vị.

Mà Dịch Nhược Vũ đối với thiếu niên trước mặt cũng có một chút tò mò. Nàng có thể cảm nhận hơi thở của hắn yếu ớt, trên mặt lại có một làn khí tím rất dầy, hiển nhiên là đang trong giai đoạn Dưỡng Khí trước khi Trúc Cơ. Trên người hắn lại mặc bộ võ phục của đệ tử nội tông. Phải biết rằng, Tử Hà tông cứ mười lăm năm mới mở cửa thu đồ đệ một lần. Từ lần trước đến giờ đã gần mười năm mà vẫn còn chưa Trúc Cơ thì sợ rằng đã bị giáng xuống đệ tử ngoại môn. Chẳng lẽ là đệ tử mới được thu nhận? Dịch Nhược Vũ thầm đoán, sau đó lại căn cứ vào tuổi của Lục Thanh mà thêm phần chắc chắc. Chưa tới mười lăm, mười sáu tuổi, nếu không có tư chất bất phàm thì không có khả năng được chủ phong của Triêu Dương phong vốn thu môn hạ đệ tử rất nghiêm ngặt chọn lấy. Nghĩ tới đây, Dịch Nhược Vũ lại thêm phần khẳng định.

Khi ba người tới đại điện thì đám đệ tử nội tông vốn ở trong hậu điện đã thấy Lục Thanh đi cùng với hai người Dịch Nhược Vũ tiến vào. Ánh mắt của đám đệ tử đều ngạc nhiên. Thậm chí có người còn biểu lộ một chút hâm mộ, suy đoán lung tung một chút.

Chẳng để ý tới ánh mắt của mọi người, nét mặt Lục Thanh vẫn thản nhiên. Nhưng nét mặt của hắn như thế lại khiến cho hai người Dịch Nhược Vũ vẫn âm thầm quan sát cùng gật đầu. Khi ngẩng đầu lên, Lục Thanh liền thấy Minh Tuyết Nhi đã biến mất từ lúc này, bây giờ đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh sư phụ Huyền Thanh. Nét tinh nghịch của nàng lúc nãy đều biến mất. Khi thấy Lục Thanh nhìn về phía nàng, đôi mắt to chợt chớp chớp mấy cái.

Ổn định tinh thần, Lục Thanh liền khom người, thi lễ với Huyền Thanh rồi đứng sang phía cuối hàng bên trái, nét mặt hết sức bình tĩnh. Điều này cũng là quy định bất thành văn. Người có vị trí càng thấp thì vị trí càng dịch dần xuống cuối. Tuy nói Triêu Dương phong và Tử Hà tông không có quy định rõ ràng, nhưng điều đó vẫn được mọi người tán thành. Nhiều năm qua, điều đó đã trở thành một truyền thống.

- Dịch Nhược Vũ và sư muội Tố Vân vấn an Huyền sư thúc. Mong con đường kiếm đạo của sư thúc được bằng phẳng và rộng rãi, phúc thọ an khang. - Hai người Dịch Nhược Vũ cùng thi lễ và nói một cách đồng thành.

- Được! Được! - Huyền Thanh có một chút hài lòng, vuốt vuốt cằm.

- Hôm nay, lệnh sư đã thành công xuất quan đúng không?

Nghe nói tới sư phụ, nét mặt Dịch Nhược Vũ lộ một vẻ sùng kính:

- Ngày hôm qua sư phụ đã đột phá thuận lợi, tấn cấp Kiếm Vương trung thiên vị.

Không hề có sự kinh ngạc, nét mặt Huyền Thanh vẫn thản nhiên, nói:

- Minh sư muội thiên tư hơn người. Hôm nay mới hơn bốn mươi mà đã có được thành tích như thế, thực sự là khiến cho ta xấu hổ. - Nói tới đây, thành âm của lão chợt thay đổi:

- Lệnh sư có nói gì không?

Không dám chậm trễ, Tố Vân lấy từ trong cái túi vẫn đeo bên người một cuộn giấy màu lam, được dùng một sợi vải màu trắng buộc chặt. Nàng giao nó cho một gã đệ tử đứng bên rồi nói:

- Đây là phong thư do sư phụ tự tay viết. Xin sư thúc xem qua.

Sau khi mở ra xem một lúc, hai hàng lông mày Huyền Thanh hơi nhíu lại. Nhưng ngay sau đó liền giản ra. Tay phải lão rung nhẹ, phong thư trong tay liền xuất hiện một ngọn lửa có màu tím, rồi nhanh chóng hóa thành một làn khói xanh. Sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng lão mở miệng, nói:

- Được! Việc này ta đồng ý.

Nghe thấy Huyền Thanh đồng ý, hai người Dịch Nhược Vũ có chút thả lỏng tinh thần. Suy nghĩ một chút, Dịch Nhược Vũ hơi nhúc nhích môi, ánh mắt Huyền Thanh hơi sững lại. Người khác không nhận ra, nhưng thần sắc của Lục Thanh lại hơi thay đổi bởi hắn phát hiện ra một chút thần thức dao động. Phương hướng của nó chính là từ Dịch Nhược Vũ. Điều này khiến cho Lục Thanh có một chút kinh ngạc. Theo sự hiểu biết của hắn thì có thể phóng ra thần thức phải tới cấp bậc Kiếm Khách mới thực hiện được. Đồng dạng có thể nhận ra thì ít nhất tu vi cũng phải tương đương. Chẳng lẽ do nguyên nhân tu luyện Luyện Hồn quyết? Lục Thanh cũng không chắc chắn lắm nhưng nghĩ kỹ cũng chỉ có nguyên nhân này mà thôi.

Sau đó, Huyền Thanh mỉm cười, nhìn Minh Tuyết Nhi đang đứng bên cạnh mà nói:

- Nghe nói tiểu Tuyết Nhi đã Trúc Cơ thành công trở thành Kiếm Giả. Mới mười ba tuổi, đúng là không đơn giản. Bạn đang đọc truyện tại


/999

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status