Lục Thanh vận chuyển Kiếm Nguyên trong kinh mạch vừa mới hóa thành tiên thiên Phong Lôi Kiếm Nguyên, toàn bộ truyền vào Luyện Tâm kiếm. Lập tức một tiếng kiếm minh vang lên, màu sắc của Thiên Lôi cự kiếm trở lên trong suốt, cực kì tinh thuần, trông giống như là hổ phách ngọc thạch. Đó chính là do khí Phong Lôi đã dần trở về bản chất căn nguyên.
Tam Túc Kim Ô lập tức kêu vang, tiếng kêu vang vọng khắp cả trời đất. Nó ngẳng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ uy nghiêm ngạo nghễ nhìn Thiên Lôi cự kiếm đang đánh tới.
Oanh ——
Một cơn sóng chấn động vô hình tản ra, đôi mắt của Tam Túc Kim Ô sáng ngời, trong ánh mắt nó hiện lên chiến ý mãnh liệt giống hệt Lạc Tâm Vũ. Quanh người nó liền bốc lên một đạo Tử Dương Chân Hỏa, phảng phất như muốn thiêu đốt vạn vật trước mắt.
Mũi Phong Lôi cự kiếm vừa chém tới, nhất thời một đạo Tử Dương Chân Hỏa bộc phát bắn ra, va chạm vào cự kiếm. Trên không trung, Thiên Lôi chân hỏa cùng Tử Dương Chân Hỏa bắt đầu giằng co. Lục Thanh không hề giữ lại chút nào, toàn lực vận chuyển Kiếm Nguyên rót vào Phong Lôi cự kiếm.
Thu ——
Một tiếng rống phẫn nộ vang lên, Phong Lôi cự kiếm đã đè thân hình của Tam Túc Kim Ô xuống mặt đất. Kim Ô vừa hạ xuống, mặt đất xung quanh liền nhanh chóng bị hòa tan. Rất nhanh, một luồng dung nham từ trong lòng đất phun ra, như bị Kim Ô kêu gọi liền bao phủ tới thân thể nó.
Lúc này, giống như trong trời đất chỉ còn lại mỗi hai người. Khí thế hai người bộc phát ra khiến bầu trời phải biến sắc, ở vách núi hai bên không ngừng nứt ra nhiều tảng đá ầm ầm rơi xuống.
Ở giữa hai người hình thành một quả cầu lửa to lớn phát ra ánh sáng chói lọi màu vàng xen lẫn màu tím, trông như một mặt trời thứ hai. Mà uy thế của quả cầu lửa này như còn muốn vượt qua cả mặt trời.
Ngang ——
Từ trên Luyện Tâm kiếm bỗng truyền ra tiếng ngâm trong trẻo của Phong Lôi Long Mãng. Đột nhiên có một luồng ý niệm kiêu ngạo bất khuất truyền vào trong đầu Lục Thanh. Ý niệm này chính là do Phong Lôi Long Mãng ngưng tụ hơn mười năm đấu tranh với Thiên Lôi mà thành. Lục Thanh còn cảm nhận được một luồng chiến ý mãnh liệt từ nó. Thông qua liên hệ của khế ước, ý niệm này liền dung hợp vào trong Thức Hải của Lục Thanh.
Một tiếng thét dài vang lên, khí thế của Lục Thanh bỗng chốc tăng thêm một phần.
Lúc này, Lục Thanh như cảm thấy mình hóa thân thành Phong Lôi Long Mãng, đã phải chịu dày vò của Thiên Lôi mười năm mà không khuất phục. Thứ ý chí đó hiện giờ như đã dung hợp làm một với hắn.
Ngang ——
Một tiếng long ngâm trong trẻo vang lên. Tiếng long ngâm này không phải phát ra từ đâu khác, mà chính từ miệng Lục Thanh. Uy thế phát ra từ tiếng long ngâm này rõ ràng có một phần uy thế của loài rồng chân chính, không hề thua kém chút nào so với Tam Túc Kim Ô.
"Ài! Không ngờ Lục Thanh không chỉ có một con Long Mãng, mà lại còn đã thức tỉnh huyết mạch của rồng." Lạc Thiên Phong lộ vẻ than thở nói: "Lục Thanh thật là quá nhiều cơ duyên! Có con vật này thay cho Truyền Thần Ngọc Bích, uy lực của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm chắc chắn lớn hơn nhiều."
Ông ——
Lục Thanh vừa phát ra tiếng long ngâm, thì trên Phong Lôi cự kiếm hiện ra hư ảnh mơ hồ của một con rồng, xoay quanh Luyện Tâm kiếm. Phong Lôi cự kiếm dài bảy mươi trượng liền phát ra ánh sáng chói mắt.
Giống như uy nghiêm của mình bị khiêu chiến, Tam Túc Kim Ô cũng phát ra tiếng kêu vang trời, ánh sáng màu vàng của Tử Dương Chân Hỏa trên người nó cũng phát ra chói lọi hơn.
Hưu ——
Hưu ——
Hưu ——
Hai luồng ánh sáng chói mắt vừa tràn ra đã che phủ mất thân hình của hai người. Lúc này mọi người chỉ thấy hai luồng ánh sáng màu xanh tím và màu vàng không ngừng giằng co nhau, tiếng Kiếm Khí xé gió từ bên trong vang lên không ngớt.
Đến lúc này, khi hai luồng ánh sáng tràn ra lên tới đỉnh điểm, tầng sáng bảo vệ mà Lạc Thiên Phong vừa thi triển ra cũng hơi rung động.
Ngâm ——
Phong Lôi Kiếm Ý bá đạo cùng Tử Dương Kiếm Ý mãnh liệt không ngừng thay đổi bốc lên cao. Hai luồng Kiếm Ý mạnh mẽ làm không khí trong Luận Kiếm cốc như sôi trào. Trong nháy mắt cát bay gió thổi, bụi đất mù mịt.
Bụi đất bay đầy trời che khuất tất cả không gian chiến đấu của hai người Lục Thanh. Trong đám bụi đất, một luồng sáng màu trắng chợt lóe lên rồi biến mất.
Oanh ——
Giống như là xảy ra động đất, trên mặt đất của Luận Kiếm cốc nứt ra rất nhiều khe rãnh không biết sâu bao nhiêu. Không khí bị áp bách hóa thành từng cơn gió lốc thổi ra, làm mọi người phải lui lại mấy trượng. Nhưng có mấy kiếm giả có tu vi cao thâm vẫn đứng bất động. Chỉ thấy vài đạo Kiếm Khí lóe lên, cơn gió thổi tới bên mấy người liền tan biến.
Một lát sau, ở chỗ ngồi của Tử Hà tông, Minh Tịch Nguyệt bỗng vươn tay ra.
Răng rắc ——
Nhất thời, nhiệt độ trong Luận Kiếm cốc giảm mạnh. Bụi đất đang bay đầy trời liền bị hóa thành băng, giống như một cơn mưa đá rơi xuống mặt đất.
Chỉ lát sau, mọi người lại thấy rõ thân hình hai người Lục Thanh.
"Sư phụ!" Hoàng Linh Nhi bị cơn mưa đá vừa rồi làm cho giật mình tỉnh lại, kinh hô lên.
Lúc này, trong mắt mọi người, hai người Lục Thanh và Lạc Tâm Vũ không còn dáng vẻ như trước. Hai người đều ngồi bệt trên mặt đất không nhúc nhích, bộ võ y màu trắng lúc này đã rách nát, dính đầy bụi đất. Trên khóe miệng hai người đều có đầy máu tươi.
Lưỡng bại câu thương!
Một chiêu kiếm cuối cùng, hai người đều bộc phát ra toàn bộ lực lượng. Uy lực của hai bộ kiếm pháp tinh thâm khiến cho phần lớn những Kiếm Chủ có mặt chấn động vô cùng. Bọn họ tự so sánh, lại xấu hổ phát hiện, nếu đổi lại chính mình thì chỉ sợ một bộ phận nhỏ sức mạnh từ trận chiến đó cũng không tiếp nổi, cho dù không chết cũng tàn phế. Bạn đang đọc truyện tại
/999
|