Trên ngọn núi, ánh sáng năm màu lưu chuyển, phát ra lực ngũ hành tới cực hạn. Nhưng cho dù như vậy lực hút do không gian bị phá vỡ cực mạnh, cùng với không gian Động Hư trong ánh mắt khiếp sợ của đám người Lục Thanh, tiếp tục cắn nuốt lực ngũ hành trên ngọn núi.
Lực ngũ hành ở đây đều do Kiếm trận cấp Thiên hội tụ trong không trung, vô cùng tinh túy. Cho dù không có phản hồi tiên thiên nhưng cũng không kém nhiều lắm. Trong ba tông Thiên đạo có không ít đệ tử âm thầm nuốt nước bọt. Khí ngũ hành tinh túy như vậy nếu như có thể hấp thu, Kiếm Nguyên của họ sẽ có sự tinh thuần rất nhiều.
Ầm...ầm...
Mặt đất xuất hiện những vết nứt nuốt chửng những cây cổ thụ. Dưới sự bao phủ của khí thế cảnh giới Kiếm Hồn, vô số những cái hố xuất hiện trên mặt đất khiến cho đám thú nhỏ trốn không kịp mà rơi vào bên trong.
Sau khoảng chừng nửa nén nhang, ánh sáng ngũ hành trên ngọn núi lớn trở nên ảm đạm. Mà đám người Lạc Thiên Phong vào lúc này cũng thu tay, nhường lại vị trí.
Không nói gì, mười lăm gã đại sư Nhân đạo chẳng hề dài dòng nhanh chóng rút kiếm ra khỏi vỏ.
"Vù..."
"Vù..."
"Vù..."
Trong trời đất nhất thời có vô số hơi thở quái dị tàn phá. So với đám người Lạc Thiên Phong hoàn toàn khác biết. Kiếm giả Nhân đạo ra tay, không hề có chút dao động của các loại khí mang thuộc tính. Ngược lại từ thân thể bọn họ có một loại khí với thuộc tính kỳ lạ tản mát ra xung quanh. những loại khí với thuộc tính quái dị hoàn toàn không giống nhau.
Kiếm khí của Ngũ Độc tông tràn ngập các loại khí độc. Bản thân bọn họ giống như một người độc. Khí độc vô tận tản ra xung quanh. Trên Kiếm Cương, khí độc càng mạnh khiến cho không gian cũng có sự run rẩy.
Đại sư của Thất Thương tông lại càng quái dị. Ngũ hành Kiếm Cương mạnh mẽ vừa xuất hiện, vô số đệ tử Thiên đạo nhất thời thốt lên những tiếng kinh hãi. Nhưng rất nhanh bọn họ nhận ngay ra điểm khác biệt. Bởi vì khí ngũ hành trong thiên địa cũng không hề hội tụ. Ngược lại làn khí đang tỏa ra dầy đặc lại là từ thân thể của bọn họ.
Cũng giống như, thân thể bọn họ tự sinh ra lực ngũ hành vậy. Mà khi Ngũ Hành Kiếm Cương của họ vừa xuất hiện, hình dáng yếu ớt càng thêm giống như kẻ sắp chết. Nét mặt tái nhợt không còn chút màu máu.
Chân Dục tông và Vô Tình tông, Kiếm Cương lại có chút giống nhau, đều có màu rực rỡ. Trong đó Kiếm Cương của Vô Tình tông là màu bảy sắc. Lục Thanh có thể cảm nhận trong đó: Vui, giận, buồn, sung sướng, yêu, hung ác, ham muốn. Bảy loại tình cảm gần như ngưng tụ thành thực chất. Chỉ nhìn vài lần tâm thần Lục Thanh đã dao động liên tục. Thần thức trong Thức Hải tự động vận chuyển bảo vệ.
Quay sang bên cạnh, Lục Thanh lại cảm nhận được Kiếm Khí sáu màu của Chân Dục tông. Vào lúc này, hắn chỉ thấy thế giới trong nháy mắt có một sự biến hóa. Khoảng trời đất đột nhiên phân thành năm màu: Bầu trời màu lam, dưới chân là thảm cỏ trài dài, vô số các loại kỳ hoa dị thảo phủ kín mặt đất tỏa ra đủ mọi hương thơm. Những cơn gió nhẹ bắt đầu xuất hiện liên tục nối tiếp nhau thổi qua thân thể.
Cảnh tượng đột nhiên biến đổi làm cho Lục Thanh cảm thấy kinh hãi. Nhưng cái cảm giác chân thực nói cho hắn biết tất cả đều là thật.
- Làm sao mà mình lại tới nơi đây? Đây là nơi nào? Tại sao mình lại ở đây được?
Trong thế giới trống trải vang vọng tiếng nói của Lục Thanh, nhưng không có một ai trả lời. Phong cảnh trước mắt mang tới một sự cô tịch.
Thong thả bước đi trong thế giới, trái tim của Lục Thanh từ từ xúc động. Có đôi khi nhiều đồ đẹp quá xuất hiện sẽ khiến cho người ta cảm thấy chán. Nhưng ngược lại những khe suối nhỏ và thảm cỏ lại mang tới một sự bình yên hơn nhiều.
Vù...vù...
Đột nhiên, Lục Thanh cảm thấy thế giới trong mắt chợt rung chuyển, bầu trời xuất hiện vô số không gian Động hư. Mặt đất nứt toác. Cảnh đẹp trước mắt bị những dòng khí do không gian bị phá hủy đánh cho nát bét. Thậm chí ngay cả bụi phấn cũng không còn. Nương theo không gian Động Hư xuất hiện, một tiếng quát lạnh vang lên giống như tiếng chuông, đập vào lòng của Lục Thanh.
Một tiếng chuông thức tỉnh.
Sau tiếng quát, thế giới tuyệt đẹp mà Lục Thanh đang đứng liền tan biến. Một lực hút cực mạnh lan tới khiến cho thế giới trước mặt chợt tối sầm lại rồi sau đó lại sáng rực rỡ chói mắt.
Lục Thanh ngơ ngác nhìn chung quanh. Hắn vẫn đứng trên lưng Kim Dương thần điểu như trước. Quang cảnh xung quanh không hề có sự thay đổi. Ngẩng đầu nhìn lên, hắn bắt gặp ánh mắt âm trầm của Lạc Thiên Phong. Quay đầu lại đằng sau, Lục Thanh mới thất tất cả đệ tử Thiên Đạo đều có vẻ ngơ ngác, ngay cả Lạc Tâm Vũ và Long Tuyết cũng không tránh khỏi.
/999
|