Nhưng khiến Lạc Tâm Vũ phải kinh hãi hơn chính là khi Long Tuyết tiến đến chỗ mấy Kiếm Thi, chuẩn bị ra tay. Từ trên mi tâm nàng chợt lóe ra một tia sáng màu vàng chói mắt, một cỗ dao động rất kì dị khuếch tán ra xung quanh. Lạc Tâm Vũ cảm thấy linh hồn của chính mình đang run rẩy. Tiếp theo, dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, tia sáng màu vàng lóe lên quét qua hơn mười cỗ Kiếm Thi.
Grào.....
Tiếng gào thét thảm thiết vang lên. Lạc Tâm Vũ thấy mấy Kiếm Thi này ít nhất đều có tu vi là Kiếm Khách, trên người mỗi Kiếm Thi đều có Kiếm Khí màu sắc khác nhau nối lên. Khi tia sáng màu vàng từ Long Tuyết quét qua, tất cả Kiếm Khí hộ thân của những Kiếm Thi liền bị tan rã, hóa thành nhiều điểm sáng tiêu tán trong trời đất.
Lập tức mười cỗ Kiếm Thi ngã lên mặt đất. Lạc Tâm Vũ nhìn chằm chằm vào Long Tuyết, giống như muốn nhìn ra thứ gì đó.
"Ngươi nhìn cái gì?" Long Tuyết quay đầu lại nói, trong mắt nàng lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.
Lạc Tâm Vũ không nói gì, quay đầu bước đi. Lúc này hắn cảm thấy Long Tuyết rất xa lạ, như thể bọn họ chưa bao giờ từng quen nhau.
Trong hư không, Lục Thanh đang bay nhanh đột nhiên dừng lại thân hình.
"Là ai!" Vừa rồi Lục Thanh mới vận dụng Cửu Thiên Sưu Hồn Thuật, cảm ứng linh hồn của hắn rất mẫn cảm. Đột nhiên hắn cảm thấy một cỗ dao động linh hồn truyền tới từ phía trước khiến hắn sợ hãi. Cỗ dao động linh hồn đó rất mạnh mẽ, gần như làm Lục Thanh hít thở cũng khó khăn.
Lục Thanh không dám chậm trễ nữa, vội vàng thi triển toàn lực Phong Lôi bộ. Chỉ lát sau, Lục Thanh đã xuất hiện tại bầu trời phía trên đầu hai người Lạc Tâm Vũ và Long Tuyết.
Lục Thanh có chút kinh nghi nhìn những Kiếm Thi ngã trên mặt đất. Lục Thanh biết hồn phách của mấy cỗ Kiếm Thi đã bị đánh tan, oán khí từ trên người cũng bắt đầu chậm rãi tiêu tán trong trời đất.
Nhưng làm cho Lục Thanh nghi hoặc chính là hai gã Kiếm Chủ của Vô Tình tông đã chết. Còn hai người Lạc Tâm Vũ và Long Tuyết cũng đã được giải khai cấm chế.
Hạ xuống mặt đất, Lục Thanh mở miệng hỏi: "Các người không sao chứ?"
"Ngươi thấy bộ dáng chúng ta giống như có việc gì sao?" Long Tuyết không hề khách khí trả lời.
Lục Thanh sửng sốt, liếc mắt sang thấy Lạc Tâm Vũ nhún vai tỏ vẻ không biết. Lúc này Lục Thanh mới phát hiện hình như Long Tuyết thay đổi rất lớn.
"Những Kiếm Thi này là..." Lục Thanh không để ý đến Long Tuyết nữa, quay sang hỏi Lạc Tâm Vũ. Vừa rồi có dao động linh hồn mạnh mẽ như vậy, tất nhiên Lục Thanh muốn biết rõ ràng.
"Là Long Tuyết ra tay." Hiện giờ thấy biến hóa của Long Tuyết, Lạc Tâm Vũ cũng không dám gọi nàng là Long sư muội nữa, mà gọi thẳng tên nàng.
Trong mắt hiện lên vẻ kinh dị, Lục Thanh quay đầu nhìn về phía Long Tuyết.
"Thế nào, ngươi muốn thẩm vấn ta sao?" Long Tuyết sẵng giọng nói. Nhưng không biết vì sao Lục Thanh lại thấy được trong mắt Long Tuyết hiện lên một tia đau khổ. Nhưng nàng che dấu rất tốt, ánh mắt đó chỉ lóe lên rồi biến mất. Nếu không phải Lục Thanh vừa đột phá cảnh giới, khả năng quan sát trở lên nhạy bén hơn thì có thể tưởng mình bị ảo giác.
"Di! Nha đầu này có điều cổ quái." Diệp lão đột nhiên hô lên ở trong đầu Lục Thanh.
"Cổ quái? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Lục Thanh vội vàng hỏi. Sau khi hắn nhìn thấy Long Tuyết có cảm giác cả người không thoải mãi, như là trong lòng có điều gì sợ hãi vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/999
|