"Đây là kiếm thứ nhất!" Chỉ nghe xích một tiếng, thân ảnh của Minh Tịch Nguyệt đã biến mất trong cảm ứng đối với trời đất xung quanh của Lục Thanh.
Lát sau, theo Bích Thủy Thần Kiếm trong tay Minh Tịch Nguyệt chậm rãi hạ xuống, vô tận tia khí tụ tập lại. Lần này, Lục Thanh cảm thấy giống như là cả trời đất đều hướng về mình đè ép xuống. Vô tận tia khí sắc bén, cùng lực trời đất vô hình, dưới ánh mắt Lục Thanh hiện ra hình dáng. Một kiếm này, cả trời đất phải biến sắc.
Ánh mắt Lục Thanh trở nên ngưng trọng trước nay chưa từng có. Thần thức cùng linh hồn lực dung nhập trong phiến trời đất nghìn trượng. Lục Thanh cảm giác được một cỗ uy trời đất to lớn đang ép về phía mình. Không chút chần chờ, Luyện Tâm kiếm trong tay hắn lập tức chém ra. Không hề có một tiếng động nào vang lên, lực trời đất trong phạm vi nghìn trượng đã được Lục Thanh điều động lại. Rất nhanh một thanh kiếm do lực trời đất tụ tập lại mang theo tia khí sắc bén, đem uy trời đất đang đánh tới tách ra, lăng không chém tới Minh Tịch Nguyệt.
Âm ầm.
Trong hư không trống rỗng vang lên tiếng trầm đục liên tục. Thanh âm này nghe như tiếng sấm, lại giống như tiếng dã thú rống, đồng thời một cỗ uy trời đất nồng đậm hướng về bốn phía khuếch tán ra.
Oanh
Đất đá bay lên tung tóe. Chỉ là kiếm thứ nhất, dưới uy trời đất do hai người điều động, cả Loạn Thạch lâm như bị lật úp lại.
……
Nghe tiếng vang kinh thiên từ trong Loạn Thạch lâm truyền ra, vẻ mặt Hoàng Linh Nhi càng thêm lo lắng. Ở bên cạnh sắc mặt ba người Lăng Tiêu cũng vô cùng ngưng trọng. Bọn họ cảm thụ thấy từ trong Loạn Thạch lâm truyền ra một cỗ khí tứ đáng sợ, tuy rất nhạt nhưng vẫn làm cho tâm thần ba người run rẩy.
……
Trên bầu trời Loạn Thạch lâm.
"Không nghĩ tới ngươi chưa tiến vào cảnh giới Kiếm Hồn mà đã có thể điều động một thành uy trời đất. Tuy rằng không thể ngưng tụ thuần túy như Kiếm Hồn, nhưng đã kém không xa. Xem ra kiếm thứ hai, ta phải tăng thêm chút lực lượng."
Lập tức từ trên người Minh Tịch Nguyệt bộc phát ra một cỗ thần quang màu trắng chói mắt, một cỗ khí tức tiêu điều tản ra. Bích Thủy Thần Kiếm vừa động liền giống như là tiêu thất mất, lực trời đất không ngừng ngưng tụ lại. Ngay sau đó, trong mắt Lục Thanh chỉ còn lại toàn một màu trắng. Hàn khí thấu xương tựa như vô cùng vô tận. Hàn Băng khí chất chồng lên nhau tạo thành chín lớp, giống như tạo nên những cơn sóng chồng lên nhau, cơn sóng khí phập phồng gào thét đánh về Lục Thanh.
Bich Thủy Cửu Điệp Lãng!
Ánh mắt Lục Thanh ngưng lại. Một kiếm này trong tay Minh Tịch Nguyệt so với Minh Tuyết Nhi như cách biệt một trời một vực. Từng làn Hàn Băng khí hội tụ thành cuộn sóng mênh mông, trông giống hệt như thật. Thậm chí Lục Thanh còn nghe được tiếng song triều cuồn cuộn. Một chiêu kiếm này sau khi được gia tăng thêm lực trời đất cùng uy áp vô tận, trờ nên có thần vận vô cùng.
Chân không thoát phá, bị cơn sóng triều mênh mông ép tới thành một bức tường vô hình hướng tới không gian hơn mười trượng quanh Lục Thanh thổi quét tới.
Trước mặt một kiếm này, cho dù là Kiếm Chủ cảnh giới Giả Hồn cũng sẽ bị vô tận Hàn Băng khí cắn nuốt.
Sắc mặt Lục Thanh ngưng trọng dị thường, từ trên người hắn, chiến ý bốc lên tận trời. Lập tức từ trong Luyện Tâm Kiếm truyền ra tiếng long ngâm trong trẻo của Phong Lôi. Thanh âm mang theo uy thế cuồn cuộn trong phút chốc liền dung nhập vào trong đầu Lục Thanh.
Trong thời gian ngắn,nguyên bản khí thế trên người Lục Thanh bốc lên đến tận trời bỗng biến mất không còn tăm hơi. Nhưng ở trên đỉnh đầu hắn, một đóa Lôi Vân to lớn rộng hơn mười mẫu nhanh chóng hình thành. Xung quanh Lôi Vân, Tử Điện không ngừng lập lòe cùng với Tốn Phong gào thét. Giống như là thiên phạt sắp buông xuống, khí thế nguy nga to lớn hướng về cơn sóng triều ép thẳng xuống.
Trên mặt Minh Tịch Nguyệt hiện lên vẻ kinh dị.Trong cảm ứng của nàng, lực trời đất trong phạm vi chung quanh nghìn trượng đang nhanh chóng hướng Lục Thanh tụ tập tới, thẳng tắp dũng mãnh chui vào trong thân thể hắn. Mà hầu như ai cũng biết thân thể Lục Thanh rất mạnh mẽ, sắc mặt Minh Tịch Nguyệt rốt cục cũng thay đổi.
Trong mắt lóe lên thần quang, từ trong miệng Lục Thanh, đúng là vang lên tiếng huýt gió tựa như long ngâm, thanh âm giống như kinh long hiện thế. Chỉ trong nháy mắt vô cùng vô tận ánh sáng màu xanh tím hội tụ lại, một con Phong Lôi Thần Long dài đến tám mươi trượng ở trước mặt Lục Thanh hiện ra. Phong Lôi Thần Long chân đạp Thiên Phong, miệng chứa Thiên Lôi, cặp sừng gấp khúc cùng thân thể uy vũ vắt ngang trời. Trong nháy mắt, một cỗ long uy mạnh mẽ lan tràn ra bốn phía.
Từ trong đôi con ngươi xanh tím trong suốt tản ra thần quang khiếp người. trong giống hệt như thật. Trên người Thần Long bộc phát ra uy thế vô tận, lực trời đất trong phạm vi nghìn trượng đều được Lục Thanh dẫn động quán chú toàn bộ vào trong cơ thể Thàn Long.
Hiện giờ cực hạn của Lục Thanh cũng là dẫn động lực trời đất trong phạm vi nghìn trượng. Lục Thanh làm ra động tác này làm thần thức cùng linh hồn lực của hắn tiêu hao hơn phân nữa. Tuy Lục Thanh không quán chú Phong Lôi Kiếm Khí vào, nhưng uy thế dĩ nhiên đã vượt qua Bích Thủy Cửu Điệp Lãng của Minh Tịch Nguyệt thi triển.
Thức thứ mười chín của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm: Chân Long Hiện Thế!
Một kiếm này đã vượt qua phạm trù của Tử Tiêu Phong Lôi Kiếm. Đây là do Lục Thanh tự diễn hóa từ thức thứ mười chín của Đại Diễn Tam Thập Lục chùy mà ra. Lúc trước nguyên bản hắn còn chưa lĩnh hội được, nhưng một năm nay liên tục tìm hiểu long uy. Hơn nữa Phong Lôi Long Mãng có huyết mạch của Long Tộc, đã giúp Lục Thanh phá khai một tầng chắn, nắm chắc được thần vận của chân long. Tuy rằng một kiếm này đánh ra không mang theo Phong Lôi Kiếm Khí, chỉ thuần túy là do khí Phong Lôi tụ tập, nhưng lại thêm vào uy trời đất, uy lực mạnh mẽ vô cùng.
Tiếng long ngâm vang lên cuồn cuộn, long uy lan tràn khắp phạm vi mười dặm xung quanh. Trên núi Triêu Dương, liên tục truyền đến tiếng dã thú kêu lên bất an.
Cánh tay Lục Thanh vung lên, nhất thời Phong Lôi Thần Long mang theo khí thế hủy thiên diệt địa hướng tới sóng triều vô tận nghênh đón.
Mặt đất chấn động run rẩy liên tục nứt ra từng cái khe to lớn đem những tảng đá lớn trong Loạn Thạch lâm nuốt vào.
Chân núi Triêu Dương, dưới ánh mắt hoảng sợ của mấy nghìn người, phạm vi ba dặm Loạn Thạch lâm nhu muốn sụp đổ. Tiếng ầm ầm liên tục truyền đến, đến cả mặt đất dưới chân bọn họ cũng mãnh liệt rung lên. Tiếng long ngâm vang vọng cửu tiêu ở phía trước tuy không nhắm vào bọn họ nhưng đa số vẫn sợ tới mức ngã xụi lơ trên mặt đất. Cho dù là Kiếm Giả cũng vô pháp ngăn cản được long uy hỗn hợp uy trời đất tản ra.
Đem Hoàng Linh Nhi bảo hộ phía sau, ba người Lăng Tiêu liếc mắt liền thấy được thân thể uy vũ của Phong Lôi Thần Long. Kia rốt cuộc là uy thể như thế nào, ba người Lăng Tiêu cũng không biết phán đoán tới như thế nào. Trong lòng bọn họ đều biết, Kiếm Chủ có thể làm ra việc như vậy thì chỉ có duy nhất một người.
……
Ầm ầm.
Thần Long bái vĩ, ngược dòng mà lên. Chân không liên tục thoát phá cũng không hề có ảnh hưởng gì tới hai người Lục Thanh. Dưới lực trời đất bao phủ, ở chung quanh bọn họ mấy trượng đều là một mảnh không gian đầy đủ.
Sắc mặt ngưng trọng dị thường, trong lòng Minh Tịch Nguyệt đã muốn khiếp sợ tột đỉnh. Một chiêu kiếm vừa rồi nàng chưa từng thấy hoặc nghe nói qua, nhưng trong chiêu kiếm này rõ ràng có để lộ ra vài phần khí tức của Kiếm Hồn đạo, dung hợp với lực trời đất trong phạm vi nghìn trượng. Uy lực một kiếm này của Lục Thanh, theo Minh Tịch Nguyệt phán đoán, đối mặt với một kiếm này cho dù là mới tiến vào Kiếm Vương tiểu thiên vị, thậm chỉ còn là đã cũng cố vững chắc, thì không chết cũng bị trọng thương.
Ánh mắt Minh Tịch Nguyệt ngưng lại, ngay sau đó Lục Thanh liền cảm thấy lực trời đất trong cơn gió sóng triều tăng vọt gấp đôi, trong hư không tràn ngập ánh sáng màu trắng.
Lục Thanh biến sắc, đồng thời cùng với Minh Tịch Nguyệt luy về phía sau. Mà nguyên bản chỗ hai người vừa đứng, vô số đất đá lơ lửng lên, mặt đất tan vỡ, từng tảng đá lật úp, vô số Lôi quang cùng Hàn Băng khí càn quét, từng cơn lốc gào thét. Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, nguyên lai Loạn Thạch lâm lúc trước đã chìm hoàn toàn vào trong lòng đất.
Thể nhưng lại không rơi xuống hạ phong! Ba người Lăng Tiêu liếc nhìn nhau, trong mắt đều không thể che dấu được sự kinh hãi. Thời gian qua chẳng bao lâu vậy mà Lục Thanh, một gã tân đệ tử không có ai nguyện ý thu làm đệ tử, thậm chí lúc đó còn chưa Trúc Cơ tụ nguyên, nhưng chỉ sau năm năm ngắn ngủi, địa vị cùng thực lực đã biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đến bây giờ, nhìn đến Lục Thanh ra tay, ba người Lăng Tiêu đều hiểu, mình đến tư cách nhúng tay vào cũng không có.
Ánh sáng tiêu tán. Nguyên bản vị trí Loạn Thạch lâm lúc trước, bây giờ chỉ còn lại một cái hố trũng phạm vi gần ba dặm, một bên bốc lên từng trận khói nhẹ dày đặc, còn bên kia bao trùm một tầng sương khí thưa thớt.
Lục Thanh đứng thẳng giữa hư không, cẩn thận nhớ lại một kiếm vừa rồi. hắn đã thử đem lực trời đất dung nhập vào trong chiêu kiếm, tuy rằng rất khó khăn nhưng cuối cùng hắn cũng làm được. Mà thức thứ mười chín của Tử Tiêu Phong Lôi kiếm này cũng không làm Lục Thanh thất vọng. Uy thế bộc phát ra đúng là trực tiếp áp qua Bích Thủy Cửu Điệp Lãng của Minh Tịch Nguyệt. Tuy rằng hắn không biết Minh Tịch Nguyệt đã xuất ra mấy phần thực lực, nhưng xem sắc mặt biến hóa của nàng, Lục Thanh biết, nhất định hắn không phải thất vọng.
Mà vừa rồi thi triển thức Chân Long Hiện Thế kia, trong lòng Lục Thanh chạm tới cái gì. Nhưng hiển nhiên lúc này không phải lúc lĩnh ngộ, Minh Tịch Nguyệt đã lại muốn ra tay.
Chỉ trong chốc lát, vùng hư không chỗ Minh Tịch Nguyệt đã hoàn toàn biến thành một mảnh màu trắng như tuyết, hơi lạnh như băng tỏa ra làm chân không đông lại rồi thoát phá. Lực thiên địa bàng bạc viễn siêu khả năng khống chế của Lục Thanh hung hăng ép tới hắn.
"Dừng tay!" Đúng lúc này, từ phương hướng núi Triêu Dương truyền tới tiếng quát lớn. Lục Thanh cảm nhận được tiếng quát truyền ra cùng một lúc từ hai người.
Đầu tiên Minh Tịch Nguyệt sửng sốt một chút, rồi lập tức hừ lạnh thu liễm lại động tác. Nguyên bản Hàn khí tàn sát bừa bãi lập tức tan ra thành mây khói, trên bầu trời, một mãnh màu trắng cũng biến mất không thấy.
Đồng thời, chiến ý bàng bạc của Lục Thanh cũng tùy theo mà thu liễm lại. Lôi Vân trên bầu trời cũng dần ảm đạm rồi tiêu tán vào trời đất. Ánh mặt trời xuyên phá tần mây chiều rọi xuống.
Ngẩng đầu nhìn liền thấy hai đạo kiếm quang từ núi Triêu Dương phá không bay tới, tiếng kiếm rít thê lương không dứt bên tai.
"Là sư phụ!" Lăng Tiêu nhịn không được khẽ hô một tiếng, ánh mắt hai người Cổ Thiên Ngôn cũng sang ngời. Có Huyền Thanh ở đây, như vậy sự tình sẽ không đến mức quá nghiêm trọng. Nguồn truyện:
/999
|