Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 408: Ngưng Hồn Thiên Đạo! (2)

/999


Ở ngoài mấy nghìn dặm.

Trên một tòa núi lớn màu xanh cao chừng vạn trượng, một tòa đại điện cao chừng trăm trượng lẳng lặng đứng, giống như mãi mãi không đổi, cho dù xung quanh từng cơn lốc gào thét, cùng ngọn núi dưới chân giống nhau, bất động không diêu.

Tại bên cạnh tòa đại điện có vô số tòa điện nhỏ, so với tòa đại điện màu vàng xanh rực rỡ, những tòa điện nhỏ này có vẻ đơn sơ hơn nhiều, bất quá cũng là nạm vàng khảm ngọc, khí thế bất phàm. Càng khiến kẻ khác ngạc nhiên chính là, vô số tòa điện nhỏ này đều phát ra một tầng tia khí sắc bén xuyên qua mây mù, phá khai từng đạo chân không.

Lúc này, nguyên bản tia khí thẳng hướng phía chân trời chợt chuyển hướng. Mây mù trên ngọn núi lớn trong phút chốc bị phá khai vô số đạo chân không, chỉ chốc lát khắp nơi vang lên tiếng kiếm ngâm trong trẻo.

Ngay sau đó, xuất hiện bốn đạo kiếm quang ở trên bầu trời tòa núi lớn. Kiếm quanh tiêu tán lộ ra bốn thân ảnh cao ngạo.

Bốn thân ảnh này, có ba cái là ba lão nhân cùng với một gã tầm trung niên. Trên người bốn người đều mặc trường bào màu vàng, trước ngực có thêu một kiếm ấn màu vàng đậm. Bốn người đứng trong hư không, thật giống như hòa hợp cùng với trời đất xung quanh làm một thể, cho dù tận mắt thấy bốn người cũng có cảm giác như mộng ảo.

"Chẳng lẽ là Vạn Kiếm Hướng Tông!" Thật lâu sau, một lão nhân ở giữa hít sâu một hơi, mở miệng nói.

"Vạn Kiếm Hướng Tông này cũng không có dẫn đến thiên triệu, xem ra không phải là mấy lão già đó đột phá. Người này hẳn không phải là tam kiếp Kiếm Hoàng." Người trung niên khẽ nhắm lại hai mắt, lát sau bỗng mở to ra nói.

"Đã bao nhiêu năm, sợ là đã năm nghìn năm, Thanh Phàm giới chúng ta không có được một Kiếm Phách Tông Sư. Hiện giờ đến tột cùng là ai mà kinh tài tuyệt diễm, thế nhưng lại dẫn động Vạn Kiếm Hướng Tông."

"Phương hướng đó, sợ là cách chỗ này khoảng hai nghìn dặm, không sai biệt lắm chỗ đó là Thần Phong vực. Chẳng lẽ là tiểu tử kia?" Lão nhân mở miệng phía trước nhíu mày lại, giống như nghĩ tới cái gì nói.

"Đại điện chủ, nếu thực là hắn, vậy thì chúng..." Ở bên cạnh, người trung niên trầm giọng nói, trong mắt lóe lên một đạo lệ mang rồi biến mất.

Lắc lắc đầu, lão nhân hít sâu một hơi nói: "Tuy rằng hắn đã bị đuổi đi, nhưng rốt cuộc vẫn cùng tên đó có liên hệ. Nếu giết hắn, hẳn tên kia sẽ không để yên, đến lúc đó sẽ càng thêm rắc rối."

"Đại điện chủ, vậy thì chúng ta nên làm thế nào, phía trước đã để hắn phóng túng ở bán tông vực, hiện giờ..." Người trung niên muốn nói lại thôi.

"Đừng vội, có phải là hắn không cũng chưa chắc được, trước tiên cứ phái người điều tra rõ ràng đã, rồi mới nghĩ cách xử lý." Lão nhân trầm ngâm một lát rồi mở miệng nói.

Thần Phong vực. Tầng sáu Thần Phong các.

Theo phần đông thanh kiếm phát ra tiếng ngâm thuần phục, từ mi tâm Lục Thanh hiện ra một lốc xoáy nhỏ màu vàng nhạt. Cỗ lốc xoáy màu vàng nhạt này lộ ra một tầng tia khí khiếp người, khi nó vừa xuất hiện cho dù là lấy hồn thức cường đại của hai người Quân Mạc Vấn cũng cảm thấy run rẩy. Hồn thức trong thức hải của hai người giống như gặp phải uy hiếp to lớn, lập tức co rút lại.

Ba con Thiên Phong ưng trong lòng hối hận không thôi. Vốn chúng nó nghĩ hôm nay nắm chắc có thể tiêu diệt hai người Quân Mạc Vấn tại đương trường, không nghĩ tới nhất thời hưng phấn mà trêu chọc phải đạt sát tinh. Lúc này chúng nó bị lực trời đất trấn áp tại chỗ, đến cảm ứng với khí thuộc tính trong trời đất cũng bị mất đi.

Chúng muốn biến hóa ra bản thể, nhưng là từ trên người Lục Thanh truyền ra long uy như thực chất áp chế thật sâu trong lòng chúng, đừng nói là hiển hóa ra bản thể, cho dù lúc này đối mặt với Lục Thanh thôi chúng nó cũng cảm thấy tâm thần mình run rẩy. Không biết lúc này Lục Thanh đến tột cùng là đang chìm vào cảnh giới nào, uy thế vô hình trung phóng đại vô số lần. Tuy rằng chỉ là ngộ đạo một đoạn thời gian, nhưng không ai có thể cam đoan sau khi Lục Thanh tỉnh lại đến tột cùng có thể có thực lực như thế nào.

Đầu Thiên Phong ưng phía trước chính là minh chứng tốt nhất. Lục Thanh người này không thể lấy tu vi cảnh giới để xem xét được.

Lục Thanh lúc này cũng đã thanh tỉnh, bất quá giờ phút này tâm thần của hắn toàn bộ đắm chìm trong thức hải.

Hư không trong thức hải, vòng xoáy thần thức màu vàng nhạt đã muốn hoàn toàn chuyển sang màu vàng rực rỡ. Thần thức màu vàng ngưng đọng như thực chất tản mát ra tia khí nhàn nhạt, tia khí này cùng với tia khí của Kiếm Thể Lục Thanh bất đồng, tựa hồ là do thần thức diễn hóa đi ra tia khí. Tuy rằng không có sắc bén như tia khí của Kiếm Thể, nhưng cũng là tồn tại có thể thương tổn hồn thức.

Lúc này vòng xoáy thần thức sau khi hoàn toàn biến thành màu vàng, liền bắt đầu xoay tròn rất nhanh. Tâm pháp tầng thứ ba Ngưng Hồn của Luyện Hồn quyết tự động vận chuyển, dòng khí thần thức rất nhanh áp súc lại, cũng theo một quỹ tích huyền ảo mà vẽ lên những đường cong kỳ dị.

Dòng khí thần thức màu vàng càng thêm ngưng thật, Lục Thanh cảm thấy linh hồn của hắn như là đang đề thăng, trưởng thành với một tốc độ kinh người, dần dần chạm đến điểm đột phá.

Luyện Hồn quyết chính là một đoạn khẩu quyết huyền ảo từ trong Kiếm Hồn kinh, đạt tới giai đoạn Luyện Thần hậu kỳ sẽ sinh ra thần thức màu vàng nhạt, giao cho Lục Thanh thần thông Thức kiếm công kích, chuyên thương tổn hồn thức. Lúc trước trên Bích Lạc hải, nếu không phải dựa vào thần thông này, Lục Thanh cơ hồ hẳn phải chết, cũng không có được đại cơ duyên thành tựu Bán Long Thân. Đương nhiên là dưới tình hướng Diệp lão không có ra tay.

Nhưng không thể phủ nhận Luyện Hồn quyết giúp cho Lục Thanh có nhiều ưu đãi lớn lao. Ngay từ lúc hắn bắt đầu tu luyện cho đến hiện giờ, Lục Thanh đối với giai đoạn tầng ba Ngưng Hồn cũng là tràn ngập chờ mong. Ngưng Hồn, ngưng chính là cái gì, Kiếm Hồn?

Hư không trong thức hải, Lục Thanh nhìn thấy ở giữa vòng xoáy thần thức, một thanh kiếm nhàn nhạt chậm rãi vờn quanh, đây là một thanh kiếm nhỏ có một phong cách cổ xưa, trên thân không có bất cứ tỳ vết nào, giống như trời đất uẩn dưỡng sinh thành. Thanh kiếm theo thần thức dung nhập vào, bắt đầu tản ra một cỗ dao động cuồn cuộn, tia khí sắc bén ở trong vòng xoáy thần thức dâng lên, coi như trở thành một vòng bảo hộ ngăn cản hết thảy mọi công kích đánh tới.

Đây là Ngưng Hồn sao? Nhìn thấy thanh kiếm màu vàng ở trung tâm vòng xoáy thần thức, trong lòng Lục Thanh lẩm bẩm nói.

Đồng thời cảm thụ linh hồn chính mình đang không ngừng lớn mạnh, dần dần Lục Thanh cảm nhận được ba điểm sáng màu trắng tồn tại. Ba điểm sáng này tồn tại ở sâu bên trong thức hải của hắn, từ bên trên Lục Thanh cảm nhận được linh hồn lực nồng đậm. Theo linh hồn lực tăng trưởng, rốt cục Lục Thanh cũng cảm nhận được ba hồn của chính mình tồn tại.

Lúc này, trong cảm ứng của Lục Thanh, linh hồn lực trên ba hồn tốc độ tăng trưởng càng lúc càng nhanh. Trầm tĩnh tại trong cảnh giới không hiểu này, Lục Thanh cảm thấy trời đất chung quanh giống như toàn bộ do hắn không chế, tuy biết rằng không phải chân thật, nhưng Lục Thanh vẫn cảm nhận được ưu đãi thiết thực.

Lúc này trời đất như gắt gao bao vây lấy hắn, lực trời đất cuồn cuộn liên tục tẩm bổ linh hồn lực của hắn, khiến cho linh hồn lấy tốc độ không gì sánh kịp lớn mạnh lên.

Loại cảm giác này, thậm chí so với việc ngâm ở trong suối nước nóng còn thoải mái hơn gấp trăm nghìn lần. Cảm giác sáng khoái thật sâu kích thích Lục Thanh, bất quá cũng may tâm cảnh Lục Thanh vững vàng, tâm thần kiên định, nếu không đã phát ra tiếng rên rỉ.

Cứ như thế chẳng biết qua bao lâu, dòng khí thần thức rốt cuộc toàn bộ rót vào trong thanh kiếm màu vàng. Trong nháy mắt đó, thanh kiếm chợt nở rộ ra quang mang màu vàng chói mắt, trong phút chốc chiếu sáng cả hư không trong thức hải, đến cả vị chí của ba hồn cũng được ánh sáng chiếu xạ đi ra.

Người ở bên ngoài thì thấy, ở mi tâm Lục Thanh, lốc xoáy màu vàng xoay tròn càng lúc càng nhanh. Một cỗ khí tức không hiểu tản ra, một lát sau chợt nở rộ ra quang mang màu vàng chói mắt, ngay sau đó chợt biến mất không thấy đâu. Ngay khi vòng xoáy biến mất, ở mi tâm Lục Thanh, một thanh tiểu kiếm màu vàng hiện ra, tuy rằng không biết nó là vật gì, nhưng trong nháy mắt xuất hiện, thần thức của mọi người đều run rẩy lên.

"Đây là Thức Kiếm!" Khóe miệng Quân Mạc Vấn vẻ chua xót càng sâu. Đến thần thông Thức Kiếm khó như vậy mà Lục Thanh cũng cô đọng đại thành, thật sự là làm hắn không cách nào hình dung cảm thụ trong lòng mình bây giờ, bất quá cũng khiến cho hận ý trong lòng hắn càng thêm sâu nặng.

Ta nhất định sẽ trở lại!

Ánh mắt Quân Mạc Vấn lướt nhìn phương xa, trong mắt lóe lên một tia quang mang màu hồng dày đặc.

Nhưng mà lúc này, không biết vì sao vẻ mặt Niếp Thanh Thiên cũng có chút chua xót tương tự Quân Mạc Vấn. Nhìn thấy tiểu kiếm màu vàng trước mi tâm Lục Thanh, trong lòng hắn thầm nghĩ, hy vọng sư phụ người có thể thay đổi chủ ý, Lục Thanh hắn là hy vọng của tông môn. Không thể! Ta chỉ có cách báo cáo với tông chủ, như vậy là tốt nhất!

Nghĩ đến hậu quả, tâm thần Niếp Thanh Thiên không khỏi run lên, bất quá ngay tức khắc ánh mắt hắn hiện lên vẻ kiên định. Bạn đang đọc truyện được lấy tại


/999

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status