Ngay sau đó, Lục Thanh giương mắt nhìn. Cách đó ba dặm, linh cầu màu xám chợt hiện ra. Trong nháy mắt, Lục Thanh phát hiện, khoảng không trăm trượng trước linh cầu như bị giam cầm. Do dù là đá vụn đang lăn hay là cỏ cây lay động cũng dừng hết lại không hề có một tiếng động.
Linh cầu màu xám chợt tản ra bao phủ khoảng không gian rộng chừng một dặm. Ánh sáng màu xám che lấp tất cả mọi thứ, cho dù con mắt Chân Long của Lục Thanh cũng không thể nhìn xuyên qua.
Những tia sáng biến mất. Một lát sau, trong ánh mắt của Lục Thanh ba ngọn núi cao mấy chục trượng ở đó đã biến mất. Ngay cả bột phấn cũng không hề có, giống như chúng bị hủy diệt hoàn toàn, không hề có chút dấu vết.
Lục Thanh hơi hoảng sợ nhìn khoảng không trước mặt. Lần này mới có thể nói là Lục Thanh dốc hết toàn lực thi triển Phong Lôi Chân Long thức. Lần này, chẳng những hồn thức của hắn tiêu hao hết chín thành mà ngay cả kiếm nguyên trong Kiếm Chủng cũng hết tám phần. Nhưng một lần dốc toàn lực Phong Lôi Chân Long thức, từ nay về sau khi hắn giao thủ với kiếm giả cùng đẳng cấp có lẽ sẽ có tác dụng bất ngờ. Nhưng nếu một kiếm không thể phát huy hết tác dụng thì chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Tuy rằng kiếm thể Kim Thiên hết sức dũng mãnh, nhưng cũng không có nhiều tác dụng.
Tâm thần của hắn lại chìm trong đan điền. Nét mặt của Lục Thanh trở nên quái dị.
Nơi khoảng không trong đan điền, phía trên Kiếm Chủng màu trắng tím chợt xuất hiện một sợi tơ màu xám. Sợi tơ đó như một con rồng quấn trên Kiếm Chủng, tỏa ra một thứ hơi thở quái dị.
Hồn thức của hắn giáng xuống, chìm vào bên trong Kiếm Chủng. không gian trong Kiếm Chủng giống như bầu trời đêm với đầy các vì sao đủ mọi loại màu sắc. giữa không gian, một thanh Hồn Kiếm chín tấc đang trôi nổi. Nhưng lúc này, qua hồn thức Lục Thanh thấy trên Kiếm Hồn cũng quấn quanh một sợi tơ màu xám.
Thế này là thế nào?
Lục Thanh sửng sốt rồi để cho tâm thần chìm vào trong Kiếm Hồn. Tam hồn của hắn sáng trong suốt, hóa thành hình dạng của ba thanh kiếm. Lúc này, cả ba hồn đang được ngưng luyện. Tới khi nào tam hồn cô đọng được phong mang khí thì mới chính thức trở thành Kiếm Hồn. Vào lúc này phía trên tam hồn, cũng có một sợi tơ màu xám. Mặc dù sợi tơ màu xám bám vào phía trên Kiếm Hồn nhưng nó giống như một con cá đang bơi lội rất khó có thể bắt.
Cảm nhận Kiếm Hồn thay đổi, nhưng là thay đổi thế nào thì Lục Thanh không biết, cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
- Lạ thật! Linh lực tại sao lại quái dị như vậy, lại còn có cả năng lực như thế này? Diệp lão cũng chìm vào suy tư.
Hồn thức rời khỏi không gian kiếm chủng, cho tới khi Lục Thanh nhìn lại Phong Lôi Kiếm Chủng thì sợi tơ màu xám đó cũng sáp nhập vào trong.
Lúc này, Kiếm Chủng so với trước kia hoàn toàn khác biệt.
Vừa nghi hoặc, Lục Thanh vừa động tâm niệm, một đạo Phong Lôi Kiếm nguyên từ trên Kiếm Chủng phun ra. Trong đạo Phong Lôi Kiếm Nguyên màu trắng tím, Lục Thanh cũng thấy một tia sáng màu xám rất cổ quái.
Tới lúc này, Lục Thanh có cảm giác ngay cả Phong Lôi Kiếm Cương cũng chỉ sợ không giống lúc trước.
Lục Thanh giơ kiếm chỉ bắn ra một đạo Phong Lôi Kiếm Cương. Không ngờ nó bay ra được mười trượng liền biến mất. Ngay lập tức, cách đó chừng năm trượng, một tảng đá nặng ngàn cân liền bị xuất hiện. Tảng đá nổ tung khiến cho đá vụn bắn ra đầy trời.
Không ngờ tới mức này.
Trong lòng, Lục Thanh kinh ngạc. hắn không ngờ Phong Lôi Kiếm Cương bây giờ lại có được năng lực của Phong Lôi linh cầu kia mà trong nháy mắt biến mất như xuyên qua không gian, với tốc độ tăng lên gấp mấy lần. Vốn tốc độ Phong Lôi Kiếm Cương đã rất nhanh, nhưng so với Liệt Thiên Kiếm khí của Liệt Thiên tông cũng không khác là bao nhiêu.
Tuy vậy vào lúc này, tốc độ của Phong Lôi Kiếm Cương đã vượt xa Liệt Thiên Kiếm Cương của Liệt Thiên Tam lão. Hơn nữa Phong Lôi Kiếm Cương lại là sỡ hữu của Lục Thanh. Mà vừa rồi mới khi biến mất, Lục Thanh cũng nhìn ra được một số thứ. Bạn đang đọc truyện được copy tại
/999
|