Đó chính là chiêu cuối cùng trong Húc Nhật thập tam kiếm - Húc Nhật Đông Thăng.
Đúng như tên gọi, khi Lục Thanh xuất kiếm trên mặt đất giống như có một vầng mặt trời mới mọc, xung quanh lấp lóe những tia chớp. Vầng mặt trời tỏa ra một luồng áp lực bao phủ Nhiếp Thanh Thiên.
Một kiếm xuất ra, Lục Thanh có cảm giác vô cùng thoải mái. Tâm thần dao động theo kiếm. Vào lúc này, Lục Thanh như nhớ tới quãng thời gian luyện thiết ở Triêu Dương thành. Mỗi khi mặt trời mọc lên ở hướng đông, trong căn ngõ nhỏ lại vang lên hai loại thanh âm luyện sắt. Tiếng chùy rít gió mạnh, yếu hết sức tự nhiên.
Trong đầu, hình ảnh Quý lão tùy ý huy động cây chùy như xuất hiện trước mắt. Mỗi một chùy hạ xuống đều hết sức rõ ràng. Mức độ thay đổi lực của mỗi chùy như thế nào đến lúc này, Lục Thanh đều có thể nhìn rõ.
Tay phải của hắn vô tình thực hiện theo quỹ tích của cây chùy. Nhưng dù cho có cố thế nào cũng không thể thực hiện được một cách tự nhiên.
Cho dù như thế thì một kiếm của Lục Thanh trong mắt Nhiếp Thanh Thiên đã có một sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Nếu như trước đó một kiếm đó mới dung nhập một chút cảnh giới Cử khinh nhược trọng thì vào lúc này chiêu Húc Nhật Đông Thăng như hóa thành một vầng mặt trời mới mọc thực sự. Nó tỏa ra một sự uy nghiêm. Vào lúc này, Nhiếp Thanh Thiên không thể nhìn ra quỹ tích một kiếm của Lục Thanh.
- Tốt! - Hét lên một tiếng, hai tay Nhiếp Thanh Thiên điểm về phía trước. Tốn Phong kiếm khí liền bắn ra. Trong nháy mắt một làn khí tỏa ra ánh sáng màu xanh tím rực rỡ che chắn trước người Nhiếp Thanh Thiên. Trên làn khí những cơn lốc xoáy xoay tròn nhưng muốn bóp nát tất cả những gì mà nó gặp phải.
Trong nháy mắt, vầng mặt trời và làn khí đã chạm vào nhau. Ngay lập tức, trong không trung chấn động phát ra những tiếng nổ ầm ầm. Không khí giữa hai người như bị một thứ gì đó cắt nát. Tốn Phong và Tử Điện kiếm khí thi nhau đục khoét phát ra những tiếng nổ kinh người. Thậm chí, bên cạnh hai người còn xuất hiện những tia sét nhỏ đánh xuống.
Gần như cùng một lúc, Lục Thanh và Nhiếp Thanh Thiên cùng lui lại mấy bước. Sự tàn phá của Tử Điện kiếm khí và Tốn Phong kiếm khí khiến cho Lục Thanh và Nhiếp Thanh Thiên có phần sững sờ. Cả hai cùng giơ tay điểm về phía trước liên tiếp, bắn ra vô số đạo kiếm khí phá hủy những đạo kiếm khí đang tán loạn trong không trung.
Nhưng cho dù như vậy thì toàn bộ những thứ có trên sân cũng không còn nguyên vẹn. Tất cả bàn ghế bằng trúc trong Tử Trúc viện đã bị kiếm khí cắt nát.
- Này... - Nhiếp Thanh Thiên nhìn khoảng sân bừa bộn một chút rồi đưa mắt nhìn quanh:
- Hai người các ngươi lại đây.
Hai người ngoài sân nghe thấy thanh âm của hắn vội vàng đi vào, vâng vâng dạ dạ đứng một bên. Mặc dù tuổi của họ phải hơn Nhiếp Thanh Thiên gần mười tuổi, nhưng bất luận là khí chất hay thực lực cũng đều không thể so sánh.
- Ngài có gì cứ nói. Chỉ cần chúng ta có thể làm được sẽ cố gắng làm thật tốt. - Một người trung niên hơi lớn tuổi mở miệng nói. Đối mặt với đệ nhất cao thủ trong số đệ tử của Triêu Dương phong, hắn xưng hô hết sức cung kính.
Như đã quen với cách xưng hô đó, Nhiếp Thanh Thiên cũng chẳng để ý, nói:
- Thu dọn ở đây cho chúng ta một chút. Chấp sự có hỏi thì cứ nói đây là yêu cầu của ta.
/999
|