Bất Diệt Kiếm Thể

Chương 606: Cái quan tài bằng Thanh Đồng

/999


Một cái khe tối đen mở ra trước mắt.

- Đi!

Lục Thanh nắm tay Nhược Thủy vọt vào trong không gian Động Hư.

Ma Ảnh ngẩn người ra mà nói:

- Tên tiểu tử này không muốn sống hay sao mà dám ở đây nhảy vào không gian Động Hư?

Ngay lập tức, Ma Ảnh cười lạnh:

- Cho dù đi vào trong không gian Động Hư nhưng bản tôn đã để ý thì ngươi làm sao có thể chạy?

- Phá!

Sau một tiếng quát khẽ, một gợn sóng không gian chợt đẩy ra. Ngay sau đó, một không gian Động Hư liền xuất hiện ngay khoảng không mà Lục Thanh vừa mới mở ra.

- Xích Diễm! Ngươi định chạy đi đâu? - Thanh kiếm khổng lồ từ trên trời giáng xuống. Những tia khí phong mang sắc bén phá không ngăn trở trước không gian Động Hư.

- Lăng Địa! Ngươi không nên phá hủy chuyện tốt của ta. - Ma Ảnh giận quát lên một tiếng rồi thanh kiếm khổng lồ sau lưng nhanh chóng ra khỏi vỏ. Kiếm quang màu đỏ nhanh chóng phóng lên cao, kéo dài thành một thanh kiếm khổng lồ cao nghìn trượng, bao phủ cả Ma Ảnh vào trong đó.

Toàn bộ không trung vang lên những tiếng nổ. Kiếm Ý bá đạo vọt lên tận chín tầng mây, đón tiếp thanh kiếm khổng lồ dài mười trượng kia.

Giữa không gian Động Hư

Một vầng khí phong mang màu vàng đen bao phủ Lục Thanh và Nhược Thủy vào bên trong. Nhìn không gian loạn lưu bị khí phong mang đẩy ra xung quanh, Lục Thanh thở phào nhẹ nhõm, rồi nhanh chóng lao về một hướng.

- Lục đại ca! Chúng ta đi đâu? - Hiển nhiên là Nhược Thủy chưa từng tiến vào trong không gian Động Hư nên khuôn mặt mềm mại có chút tái nhợt.

- Không sao. Chỉ cần tránh thoát khỏi người nọ là được. - Lục Thanh nói nhỏ.

- Người đó muốn bắt Nhược Thủy sao? - Hiển nhiên là thiếu nữ cũng hiểu được điều gì đó. Từ ánh mắt của mọi người nhìn mình, rõ ràng thiếu nữ cũng nhận ra họ vì mình.

Lục Thanh gật đầu, nói:

- Muội yên tâm. Lục đại ca sẽ không để cho họ làm tổn thương đến muội. Đợi bao giờ không gian Kiếm Cốc đóng lại, Lục đại ca sẽ dẫn muội ra ngoài.

- Lục đại ca muốn dẫn Nhược Thủy ra ngoài hay sao? - Nét mặt thiếu nữ có sự mừng rỡ.

- Ừ! - Lục Thanh lên tiếng.

- Tốt! Vậy chúng ta đi nói với tỷ tỷ. Chắc chắn tỷ tỷ cũng muốn ra ngoài một chút. - Nhược Thủy mỉm cười thật tươi. Khuôn mặt xinh xắn của nàng giống như trăm hoa đua nở.

Lục Thanh lắc đầu. Nghe thiếu nữ nói tới tỷ tỷ, trong lòng Lục Thanh chợt xuất hiện một thứ sát khí.

Giữa không gian Động Hư, thuộc tính của Thiên Đạo không hề có. Cho dù là tông sư Kiếm Phách cũng chỉ có thể vận dụng pháp tắc trong phạm vi lĩnh vực của mình. Hơn nữa, căn cứ vào những gì mà Diệp lão nói thì tông sư kiếm phách có thần niệm rất mạnh. Cho dù là trong không gian Động Hư cũng không hề bị ảnh hưởng.

Lục Thanh chẳng hề giấu diếm, Phong Lôi kiếm sí nhanh chóng mở ra, trong nháy mắt khí Động Hư hội tụ lại, sát nhập vào bên trong.

Lục Thanh ngẩn người, gần như theo bản năng vỗ cánh một cái.

Kiếm sí rít lên một tiếng động trong không gian Động Hư. Trong phút chốc một dải sáng màu bạc xuất hiện.

Cách đó trăm dặm lại có một tiếng kiếm rít vang lên rồi thân hình của Lục Thanh lại hiện ra.

- Nhanh thật. - Lục Thanh không dám tin vào Phong Lôi kiếm sí ở sau lưng. Lúc trước, hắn không ngờ được rằng lại có thể mượn được một chút khí Động Hư ở đây.

- Lục đại ca! Đây là cánh của huynh sao? Hay thật. - Ánh mắt của Nhược Thủy sáng ngời, đưa tay sờ lên đôi cánh.

- Cẩn thận. - Lục Thanh vội vàng nói.

Ngay lập tức, hắn im miệng lại bởi vì bàn tay của Nhược Thủy chạm lên đôi cánh nhưng Phong Lôi kiếm cương sắc bén chẳng những không chạm tới nàng mà ngược lại nàng còn bật cười khanh khách.

Từ trên Phong Lôi kiếm sí, Lục Thanh có thể cảm nhận được rõ ràng sự nhảy nhót của Kiếm Nguyên. Đồng thời, sự cảm ứng của Kiếm Chủng lại càng thêm rõ ràng.

Kể từ đó, kiếm sí của Lục Thanh sau khi có thêm khí Động Hư nên sự tiêu hao Kiếm Nguyên của Kiếm Sí hoàn toàn cân bằng. Trong không gian loạn lưu tối đen chỉ thấy một dải ánh sáng bạc liên tục lóe lên.

Tử Hà tông. .. .

Trên Triêu Dương trấn, Nhan Như Ngọc đứng yên trong đại viện. Ánh mắt có chút run run. Chẳng biết tại sao, gần đây trong lòng nàng có chút không yên, dường như có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra.

- Thái phu nhân. - Thúc Nguyên tiến lên mở miện nói.

- Có phải có tin tức hay không? - Nhan Như Ngọc gật đầu.

- Bẩm thái phu nhân. Gia chủ vẫn chưa về.

- Vẫn chưa về? - Nhan Như Ngọc lẩm bẩm.

Nhìn nét mặt của Nhan Như Ngọc, Thúc Nguyên không kìm được, mở miệng nói:

- Phu nhân không cần phải lo lắng. Gia chủ là đại sư Kiếm Hoàng có tu vi long trời lở đất nên không có việc gì đâu.

Nhan Như Ngọc gật đầu, nói:

- Ừm! Ngươi đi đi. Ta mệt mỏi cần được nghỉ ngơi một lúc.

- Vâng!

Một mình trở lại sương phòng, Nhan Như Ngọc đóng cửa lại.

Bất chợt, một đạo Kiếm Ý sắc bén trong nháy mắt trấn áp lên người nàng. Với tu vi Kiếm Sư của mình, Nhan Như Ngọc cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

- Ai? - Nhan Như Ngọc miễn cưỡng mở miệng nói.

Một đạo kiếm quang màu đỏ thẫm hiện lên rồi một gã trung niên xuất hiện trước mặt.

Nhan Như Ngọc nhìn thì thấy người đó có vóc người thon dài, trên mặt dầy đặc khí Sát Lục. Hai mắt y sáng như điện, tỏa ra hơi thở dầy đặc.

"Sát khí dày thật!"

Nhan Như Ngọc chấn động. Ngươi đó vừa xuất hiện, đôi mắt của y đờ dại giống như bị một người nào đó khống chế. Trong lòng xuất hiện một suy nghĩ, thần thức của Nhan Như Ngọc nhanh chóng xuất ra để cầu cứu.

Nhưng không để cho Nhan Như Ngọc kịp làm gì, một đạo ánh sáng màu đỏ thẫm chợt bắn vào trong huyệt Đàn Trung của nàng, phong bế giác quan thứ sáu. Thậm chí còn không kịp làm gì, Nhan Như Ngọc liền rũ xuống đất.

Chỉ một chiêu liền bắt được Nhan Như Ngọc. Trong sương phòng chợt lóe lên một tia sáng đỏ như máu rồi không còn bóng người nào nữa. Nguồn truyện:


/999

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status