Trong giây lát, Kim Cương bạo viên cao trăm trượng liền thu nhỏ lại chỉ còn có sáu thước. Có điều, do nó là linh thú bậc năm nên cho dù thu nhỏ lại thì khí thế vẫn làm cho người ta sợ hãi.
Có điều, trước mặt Lục Thanh, Kim Cương Bạo Viên không dám làm càn. Trong khoảng thời gian ngắn, nó nhanh chóng thu liễm hơi thở.
- Chân Long đại nhân. Bốn người này đoạt con của ta.
Ánh mắt của Kim Cương Bạo Viên đỏ ửng nhìn bốn người Lý Nguyên Bộ đang bị giam cầm.
Lục Thanh gật đầu, nói:
- Giết thủ phạm là được rồi. Nếu không sau này ngươi sẽ khó sống.
Điều đó chẳng phải hay sao? Người đứng đầu một tông bị giết, đừng nói là kết mối thù lớn với Cổ Hà tông mà cho dù là đại sư cảnh giới Kiếm Hồn ở khu vực xung quanh nghe tin cũng sẽ hành động. Dù sao thì uy nghiêm của đại sư cảnh giới Kiếm Hồn cũng khó có thể mạo phạm. Kim Cương Bạo Viên có thể giết chết đại sư cảnh giới Kiếm hồn của một tông thì cũng có thể là mối họa lớn với tông môn khác.
Đến thời điểm này, Lục Thanh đã trải qua rất nhiều chuyện nên cũng hiểu được rất nhiều điều. Không phải là hắn ngăn cản Kim Cương bạo viên mà chỉ là cấp cho nó một con đường sống mà thôi.
- Vâng! Chân Long đại nhân.
Nghe thấy Lục Thanh nói vậy, Kim Cương bạo viên làm sao dám trái lời? Nó chẳng hề do dự thực hiện ngay. Bốn người Lý Nguyên Bộ bị giam cầm không thể nhúc nhích. Mà Vũ tông chủ cũng kiên cường, cho dù bị tay của Kim Cương bạo viên chụp trúng cũng không kêu lên một tiếng. Bạn đang đọc truyện tại
/999
|