Sinh Tử uyên. ..
Hai làn khí Sinh Tử giống như làn khói trắng đen rõ ràng. Sinh khí có màu trắng, còn tử khí thì màu đen.
Trong Sinh Tử uyên mờ mịt vô tận, trên trời chỉ có một vầng trăng sáng. Ánh trăng màu vàng nhạt chiếu xuống dưới, chiếu lên những tảng đá Sinh Tử. Ánh trăng tràn ngập xung quanh khiến cho cả không gian được nhuộm bởi một màu vàng nhạt.
Những tảng đá tô điểm cùng với những dãy núi trùng điệp. Giới Kim Thiên có tiếng, Sinh Tử uyên có giới hạn. Người bước vào đó chính là địa điểm nguy hiểm số một.
Trong mười dặm Bách Chiến cốc có một cái kiếm trận kinh thiên do tông sư Kiếm Phách liên thủ với nhau mà bày ra. Khắp cả Thập Lý Bách Chiến cốc chính là chiến trường kiếm hồn.
Trong Sinh Tử uyên, ngoại trừ Sinh Tử thú ra thì không còn có sinh vật nào khác. Nó luôn khiến cho kiếm giả sợ hãi, đặc biệt là kiếm giả có tu vi từ Kiếm Chủ trở lên lại càng rõ hơn.
Một khi Sinh Tử luân hổi mở ra, thì trừ khi là Kiếm Hoàng nếu không không có một ai có thể ngăn cản được sự khủng bố của lực Luân Hồi. Mà dưới Kiếm Chủ lại càng không muốn đặt chân vào trong Sinh Tử uyên. Thứ nhất là trong đó không thể xác định được phương hướng, thứ hai đó là hàng năm nó được bao phủ bởi khí Sinh Tử không có nguyên khí của trời đất nên cũng không phải là nơi có thể du ngoạn. Bước vào đây dễ bị lạc hương. Tu vi dưới Kiếm Chủ mà bước vào khi gặp Sinh Tử thú thì chỉ có chết mà thôi.
Trong Sinh Tử uyên ở một cái sơn cốc lại có một cái sơn trang rộng tới mười dặm. Sơn trang dựa lưng vào ngọn núi cao chỉ có hai màu đen trắng. Nó được xây bằng loại đá Sinh Tử chỉ có trong Sinh Tử uyên. Chỉ có điều, đá Sinh Tử bị loại bỏ mất đá trắng mà chỉ còn những viên đá đen tràn ngập tử khí. Khắp cả sơn trang giống như một con thú ngủ đông, dài tới cả mười dặm.
Khắp cả mười dặm sơn trang cũng chỉ có duy nhất sự tồn tại của tử khí.
- Sơn trang tràn ngập tử khí thế này mới là chỗ ta muốn. - Trong một cái định viện với đủ mọi loại cây Sinh Tử, một gã thanh niên mặc trang phục màu đen chợt lên tiếng.
Gã thanh niên có một mái tóc đen dài cùng với đôi mắt yêu mị phát ra ánh sáng đỏ thẫm. Khuôn mặt tuấn tú như điểm một nụ cười khó hiểu.
- Thiếu chủ! - Đúng lúc này, một gã mặc trường bào màu đen từ trong hành lang bước ra tới bên cạnh người thanh niên rồi khom người nói.
- Thế nào? - Người thanh niên không quay đầu lại mà lên tiếng. Giọng nói của y người ta không nhận thấy một chút cảm xúc.
- Vẫn không chịu ăn.
- Đã bao nhiêu ngày rồi?
- Thiếu chủ! Đã qua mười ngày.
- Mười ngày? - Người thanh niên xoay người, trong mắt lóe lên hai tia sáng màu đỏ thẫm:
- Mươi ngày không ăn uống, đúng là một người phụ nữ kiên cường. Được lắm.
Y dừng lại một chút.
- Đã đưa lưu ảnh châu ra ngoài được mấy ngày?
- Bẩm thiếu chủ. Bốn ngày.
- Bốn ngày. .. nếu nhanh thì cũng đã tới rồi. Mà chậm thì cũng chỉ trong khoảng bốn ngày mà thôi.
- Vâng thiếu chủ.
- Không cần phải đưa cơm nữa. Tu vi Kiếm Sư nhịn đói mười ngày nửa tháng chắc là cũng không chết. Chỉ sợ Lục Thanh không tới.
- Vâng. Nguồn truyện:
/999
|