Trong không gian Động Hư tối đen, tất cả ánh sáng đều bị cắn nuốt, trong này không có không khí, không có núi sõng, thậm chí trổng rỗng không có một vật, chỉ có bóng tối vô biên. Đây là. ..
Lục Thanh ngưng thần nhìn lại. ở nơi rất xa thắp thoáng có một điểm sáng trong suốt, tuy rằng ánh sáng này vô cùng yếu ớt, nhưng trong không gian Động Hư tối đen này lại giống như mặt trời chói chang.
Không cần nghĩ nhiều Lục Thanh bước tới từng bước một, khí Động Hư bị bước chân hắn vẹt ra hai bên, không gian xung quanh bị co rút lại vô tận.
Nhưng Lục Thanh càng tới gần, không gian xung quanh càng trở nên hết sức nặng nề, lúc đầu chỉ như vạn cân đá núi, về sau như có cả một ngọn núi cao ngàn trượng đè ép lên người, khoảng cách xa ngàn dặm, nhưng Lục Thanh chỉ có thể tiến lên mỗi lần mười dặm. Đi tới ngàn dặm, đã có thể tháy loáng thoáng một chút hình dáng của ánh sáng kia, dường như là một mặt bàn tròn màu xám bạc, phát tán ra hào quang yếu ớt, nhưng lại khiến cho người ta không đám nhìn thẳng.
Đột nhiên Lục Thanh cảm thấy sững sờ, bởi vì trên mặt bàn kia còn có mười điểm sáng tròn trong suốt. Mỗi điểm sáng này đểu toát ra khí Phong Mang kinh người, khiến cho Lục Thanh phải run rầy trong lòng.
Trong mười điểm sáng này có một điểm sáng chói mãnh liệt hơn tất cả, dù Lục Thanh đã dùng Chân Long Nhãn nhìn, nhưng nhãn quang cũng không khỏi bị tổn thương.
-Bỗng nhiên một thanh âm uy nghiêm nặng nề vang lên, thanh âm này như thần kiếm vô hình đâm Thẳng vào tim Lục Thanh.
-Phụt. ..
Lục Thanh hộc ra một búng máu tươi, khẽ cau mày, nhưng không hề lui về phía sau nửa bước.
- Rốt cục là ai?
Lại một thanh âm uy nghiêm nữa vang lên, lần này thanh âm ấy càng thêm hống hách, chui thẳng vào trong Thần Đình thức hải của Lục Thanh.
-Ùng. ..
Lục Thanh chưa kịp có phản ứng gì, Thức Kiếm ngàn trượng bỗng nhiên bạo phát ra thần mang màu trắng bạc, trên thần kiếm, chữ Đạo màu xanh bất chợt sáng rực lên, di chuyền ra khỏi thần kiếm, bất chợt biến hóa lớn lên vạn trượng, ép xuống, không gian chấn động, trước mặt Lục Thanh, điểm sáng ở xa xa kia bắt đầu vặn vẹo uốn khúc.
-Ngươi đã trở lại!
Một tiếng quát vang, lập tức Lục Thanh cảm thấy thân mình như vừa đập vào một tòa núi lớn, kiếm cốt toàn thần kêu lên răng rắc, gần như vỡ vụn, ngay lập tức, Lục Thanh mất đi ý thức.
Không biết qua bao lâu, Lục Thanh lại đứng thẳng trước khôi Ngũ Hành Thạch lớn, cau mày, bất chợt mở to hai mắt.
/999
|