Không gian lại chấn động, toàn Đan Điền Khí Hải giống như một cỗ gió lốc vô hình, khiến cho toàn thân Lục Thanh run rẩy hẳn lên.
- Không nên lo lắng, hãy dùng toàn lực đột phá!
Lúc này, một giọng nói dịu dàng trong trẻo như ngọc vang lên trong thức hải của hắn.
Lục Thanh giật mình, nhưng ngay lập tức liền buông lỏng. Tuy rằng chỉ vừa tỉnh lại một chút, nhưng hắn đã biết đã có người cứu mình. Nếu quả đối phương có lòng muốn hại hắn, e rằng đã động thủ từ lâu, không cần thừa lúc hắn đột phá mà ám toán.
Ngay tức khắc, Lục Thanh đưa tâm cảnh của mình tiến vào cảnh giới không minh, tâm thần dung nhập vào trong Lôi Thần chuy. Giờ phút này, trong lòng Lục Thanh dường như sinh ra cảm giác vô cùng quen thuộc.
Lửa xanh cháy bừng bừng trong lò lửa, những khối than màu tím tinh thuần, còn có Hàn Ngọc Kiếm hàn khí tràn ngập dường như cũng xuất hiện trong tay hắn. Mà thứ được rèn lần này rõ ràng là Kiếm Chủng Phong Lôi. Hiện tại Lôi Thần chuy đang thi triển ra Đại Diễn Tam Thập Lục chuy.
Đại Diễn Tam Thập Lục chuy là bí kỹ truyền thừa nhất mạch đơn truyền của Lục gia hắn, rèn luyện kiếm khí hùng mạnh vô kể. Bất kể là tinh luyện phôi kiếm, định hình hay ngưng luyện, đều có tác dụng không gì sánh kịp. Lãnh ngộ đại diễn tam thập lục chuy càng sâu, hiệu quả tạo ra càng thêm vượt bậc. Đồng thời từ trong miệng Kiếm Thần, Lục Thanh đã biết được một cái tên khác của Đại Diễn Tam Thập Lục chuy: Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm!
Như vậy, Đại Diễn Tam Thập Lục chuy truyền thừa của Lục gia hắn, liên quan rất nhiều tới cái tên này.
Phong Lôi Thất Thập Nhị Thức, Tử Tiêu Phong Lôi Kiếm, Đại Diễn Tam Thập Lục chuy, Đại Diễn Tam Thập Lục Kiếm! Cho tới bây giờ, Lục Thanh cũng không thể phân biệt rõ ràng, rốt cuộc cái tên đúng là của thứ nào.
Lúc này tâm thần Lục Thanh đang tập trung vào quỹ tích của Lôi Thần chuy. Hết búa này tới búa khác đánh xuống, Lục Thanh luôn dựa theo chuy pháp chỉ dẫn, dừng đầu búa lại trên Kiếm Chủng. Không sai, chính là chỉ dẫn của chuy pháp, dường như nhớ lại trước kia, trong mơ hồ, Lục Thanh cảm thấy dường như có một sức mạnh khó hiểu đang dẫn dắt Lôi Thần chuy, đi theo quỹ tích mà Lục Thanh không thể nào hiểu nổi, múa tít trong Đan Điền Khí Hải của Lục Thanh.
Hào quang màu trắng đục toát ra giống như thạch kiếm trước kia. Dường như Lục Thanh nghe thấy bên tai vang lên vô số tiếng người, những người này đang nằm phủ phục trên mặt đất, không biết đang lẩm nhẩm những gì. Nhưng thanh âm này dường như xuyên qua vô tận thời không, đến lúc truyền vào tai Lục Thanh đã trở nên mờ hồ không rõ.
Trong không gian Đan Điền, lúc này tiếng sấm đánh ùng oàng không ngớt. trong vô tình Lục Thanh đã dung nhập hoàn toàn vào trong Đại Diễn Tam Thập Lục chuy, cũng chỉ có trong không gian Đan Điền, hắn mới có thể thi triển đầy đủ Đại Diễn Tam Thập Lục chuy mà không có chút trở ngại nào!
Mà bên ngoài hiện giờ, Lục Thanh đã thử qua, bằng vào cảnh giới và sức chịu đựng của kiếm nguyên hiện tại, hắn chỉ có thể thi triển ra hai mươi hai thức, gần giống như Tử Tiêu Phong Lôi Kiếm.
Lúc này, phía trên Kiếm Chủng dường như có một bàn tay vô hình nắm lấy Lôi Thần chuy phát sáng lôi quang, thần quang màu trắng đục khó hiểu toát ra như nước chảy, không ngừng rót vào trong Kiếm Chủng Phong Lôi.
Lôi Thần chuy vung lên đánh xuống đã không còn chút khí tức khỏi lửa nào. Tiếng búa đánh khi thì như tiếng sấm, ầm ầm như sóng vỗ giữa song, khi thì róc rách như nước chảy bên cầu, xuyên qua khe đá. Dường như hết thảy biến hóa tự do theo ý niệm, vô số thanh âm khác nhau đồng thời vang lên trong đầu Lục Thanh.
Có tiếng côn trùng rả rich, tiếng sóng biển rì rào, cho đến tiếng nước chảy trong khe suối, tiếng mưa rỉ rả, cho đến cuối cùng là tiếng sóng biển ngập trời.
Gió thổi sấm gào, trong đó còn pha lẫn vô số tiếng vang khác nhau, không cách nào phân biệt rõ. Dường như tất cả thanh âm trên thế gian này lúc này đều bị Lôi Thần chuy thu vào theo ngã Đan Điền, rót vào trong Kiếm Chủng.
Dường như cảm nhận được sự thay đổi của Lục Thanh, ngay tức khắc, từ torng không gian không ngờ ngưng tụ pháp tắc Phong Lôi như nước chảy. pháp tắc Phong Lôi như nước này dường như xuyên phá không gian, chỉ trong thoáng chốc đã xuất hiện trên Kiếm Chủng của Lục Thanh.
Lôi Thần chuy lăng không nện xuống, chất lỏng màu tím trắng bị nện ép vào Kiếm Chủng, thình lình xảy ra biến hóa đến Lục Thanh cũng không hiểu rõ. Tuy nhiên trước kia đã trải qua hai lần, cho nên lúc này tâm thần hắn ngưng tụ, cẩn thận cảm ứng bên trong Đan Điền.
Hiện tại dường như Lôi Thần chuy đang được một sức mạnh không hiểu sử dụng, thi triển Đại Diễn Tam Thập Lục chuy gia truyền của Lục gia hắn, tiến hành rèn luyện Kiếm Chủng của hắn, giống như thần kiếm vậy. Lúc này trên Kiếm Chủng đã dần dần toát ra khí Phong Mang màu trắng.
Khí Phong Mang màu trắng này rõ ràng là khí Phong Mang hùng mạnh chỉ riêng thần kiếm cấp Bạch Linh mới có. Nhưng khí Phong Mang này không phải từ trên kiếm Bạch Linh của hắn toát ra, lần này hoàn toàn là do Kiếm Chủng sinh ra, chính là khí Phong Mang đặc biệt của riêng Kiếm Chủng Phong Lôi.
Mà sức mạnh sử dụng Lôi Thần chuy, dưới sự cảm ứng của Lục Thanh cũng đã lộ ra. Chính là chất lỏng màu trắng từ trong Lôi Thần chuy trào ra, không biết thuộc hệ sức mạnh hệ thuộc tính nào, chính là chủ nhân hiện tại đang thao túng Lôi Thần chuy. Lúc này Lục Thanh nhớ lại, lúc trước hắn đột phá cảnh giới Kiếm Hồn ở trấn Triêu Dương, dường như cũng có sức mạnh như vậy từ trong không giới truyền ra, đoạt lấy sự khống chế hồn thức của mình. Mà sức mạnh lúc trước là đến từ thanh thạch kiếm hắn ngẫu nhiên lấy được bên trong Ngũ Hành Kiếm Mộ, hiện nay đã bị cỗ quan tài bằng đồng xanh kia dung hợp.
Đây là thời điểm nên bình tâm tĩnh khí, tâm cảnh Lục Thanh càng thêm bình ổn hơn trước. Từng trải đã nhiều năm khiến cho tâm cảnh của hắn trở nên vững như bàn thạch, ổn như núi lớn.
Lục Thanh tập trung toàn bộ tâm thần vào trong quỹ tích của chuy pháp Lôi Thần chuy, hắn cố gắng có thể ngộ tinh túy của Đại Diễn Tam Thập Lục chuy. Chỉ sau một lúc, hắn đã được lợi không nhỏ, chuy thứ hai mươi ba đã được công phá.
Nhưng một lúc sau Lục Thanh lại cảm thấy vô cùng thất vọng, hắn đã không còn nắm được quỹ tích của Lôi Thần chuy như trước. Sauk hi tới thức hai mươi bảy mặc dù hắn cố gắng ngưng tụ hồn thức đến mức nào, quỹ tích của Lôi Thần chuy vẫn sinh ra biến hóa. Tuy biến hóa này không nhanh, nhưng hồn thức của hắn lại không thể nào nắm bắt, đừng nói là lãnh ngộ quỹ tích của nó. Lục Thanh biết đây là bình cảnh trước mặt của hắn, cảnh giới không đủ, chín thức sau cùng cần phải có cơ duyên.
Nhưng lúc này trên thân thể Lục Thanh chậm rãi hiện ra một tầng thần quang màu tím trắng, thần quang này vô cùng kỳ dị.
Đồng thời một cỗ khí Phong Mang linh hoạt sắc bén, bá đạo vô cùng, không hề trở ngại bao trùm trên thân thể Lục Thanh. Nhưng nó vẫn không khuếch tán mà lấy Lục Thanh làm trung tâm, chỉ khuếch tán ra từng vòng sóng gợn không gian.
Không sai, chính là sóng gợn không gian. Nhưng sóng gợn không gian này khác với trước kia, trước kia sóng gợn không gian dễ dàng bị khống chế, cũng ẩn chứa nhịp điệu riêng của nói. Nhưng lúc này sóng gợn không gian đang khuếch tán xung quanh Lục Thanh tựa như sinh ra vô số hoa văn, trở nên tinh tế dẻo dai hơn trước.
Không biết đã qua bao lâu, bất chợt từ trên người Lục Thanh, tiếng kiếm ngâm vang lên réo rắt. Lúc vừa bắt đầu, tiếng kiếm ngâm này kéo dài như tơ, chẳng khác mưa phùn triền miên vào đầu mùa Xuân. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, nó đã biến thành mưa to nặng hạt, cũng ngầm mang theo tiếng sấm nổ cuồn cuộn và tiếng gió xoáy bạo ngược. Sóng gợn không gian xung quanh bắt đầu chuyển động kịch liệt hơn, nhưng xung quanh nó bị bao phủ một lớp vỏ kén màu xanh thẳm, tựa như tảng đá cứng rắn nhất trên đời, bất kể bị tấn công thế nào cũng bó buộc sóng gợn không gian kia thật chặt bên trong.
Đến cuối cùng, tiếng kiếm ngâm kia giống như hóa thành sóng biển vô cùng mạnh mẽ, kéo dài không dứt. Tiếng kiếm ngâm vô cùng hóa thành một cơn sóng âm hình kiếm, đâm thẳng vào vách kén. Sau hai canh giờ, tiếng kiếm ngâm dừng lại, Lục Thanh quan sát thật kỹ, bên trong Đan Điền Khí Hải lúc này, Kiếm Chủng Phong Lôi đã được luyện chỉ còn dài ba tấc.
/999
|