Càng khiến cho đám Dư Cập Hóa hoảng sợ đó là mặt tuyết trước mặt bị đào lên những cái hố to, nhưng không hề có một hạt tuyết hay làn khí lan tới bọn họ. Năng lực khống chế như vậy, bọn họ không dám tưởng tượng.
Một lát sau, bụi tuyết tan hết, xuất hiện trước mặt mọi người là gần ngàn cái xác sói cháy đen. Trong số đó có cả những đám tro, chứng tỏ đợt công kích vừa rồi Trường Nha lang chết phải nhiều hơn rất nhiều.
Bầy sói bị năm người trên bầu trời chấn nhiếp. Nhìn thi thể của đồng loại cháy đen trước mặt chúng tru lên những tiếng thê lương. Sau đó, bầy sói như thùy triều rút đi. Chỉ trong chớp mắt, biến mất không còn chút bóng dáng.
Năm người từ trên không trung hạ xuống, nhẹ nhàng như một cách chim hạ xuống đất, không bốc lên một chút bụi. Chín người bước lên trước thi lễ. Nét mặt Lạc Tâm Vũ lạnh nhạt, bước tới khom người trước Lạc Thiên Phong nói:
- Cha.
Nhìn Lạc Tâm Vũ cung kính trước mặt, Lạc Thiên Phong gật đầu hài lòng. Vị trí đứng đầu Long Phượng bảng của con trai đã làm cho hắn mở mày mở mặt. Sau đó, Lạc Tâm Vũ quay sang bốn vị phong chủ, hành lễ:
- Bốn vị sư thúc mạnh khỏe. - Đám người Dư Cập Hóa cũng tiến lên hành lễ.
- Nhược Vũ! Tuyết Nhi đâu? - Minh Tịch Nguyệt nhướng mày hỏi. Nhưng do đó là đệ tử của mình nên giọng nói cũng không quá lạnh nhạt.
Dịch Nhược Vũ nghe thấy vậy không dám chậm trễ, đáp:
- Sư muột tuổi còn trẻ, lại chưa thấy máu bao giờ. Nên con để sư muội ở Lang Khẩu thôn, không đưa tới đây.
Nhướng mày, Minh Tịnh Nguyệt đang định nói gì đó thì Tứ trưởng lão Huyền Minh đã mở miệng:
- Nếu không còn vấn đề gì nữa, thì hãy nói cho chúng ta rõ chuyện ở đây.
Bốn người kể cả Lạc Thiên Phong cùng gật đầu, nhìn về phía Lạc Tâm Vũ.
- Vũ nhi! Ngươi nói lại tình hình cụ thể cho chúng ta.
Đối mặt với ánh mắt của năm vị đại sư kiếm đạo, Lạc Tâm Vũ hơi mất bình tĩnh. Nhưng do ở chung nhiều năm với phụ thân Lạc Thiên Phong nên cũng giúp cho hắn nhanh chóng ổn định. Hắn liền nói lại tất cả tình huống trong khoảng thời gian gần đây. Khi nói tới chuyện huyết tế, thanh âm có chút hoảng sợ. Dù sao thì kiếm trận ác độc như vậy khiến cho người ta khó có thể chấp nhận.
- Cái gì?
Lạc Tâm Vũ nói xong, năm người Lạc Thiên Phong nhìn nhau rồi nhìn về phía kiếm trận. Trong lòng mỗi người đều cảm thấy một sự khiếp sợ.
- Đây là lực lượng của nó sao? - Lạc Thiên Phong lẩm bẩm nói:
- Không ngờ lại không thể phát hiện được. - Nhưng ngay lập tức, năm người cùng nở nụ cười. Nếu như chiếm được thứ đó thì chuyện tông môn quật khởi đã nằm trong tầm tay.
- Bây giờ là làm thế nào mới có thể chiếm được đồ vật đó vào trong tay. - Trong năm người, ngoại trừ Minh Tịnh Nguyệt còn có duy nhất một gã trung niên hán tử. Lúc này, hắn mở miệng ra nói. Hán tử mặc một bộ võ phục màu tím, chòm râu trên mặt khiến cho khuôn mặt hắn hết sức hiền lạnh. Nhưng không một ai dám coi thường hắn. Bởi hắn chính là một trong số các phong chủ của Tử Hà tông, phong chủ Tầm Thiên Kính. Tu vi của hắn chính là một trong sáu vị kiếm đạo đại sư đạt tới cảnh giới Kiếm Hồn. Đồng thời cũng là một trong hai trưởng lão của tông môn, có được quyền cao chức trọng.
Lạc Thiên Phong trầm tư một lúc, rồi nhìn về phía chín người Lạc Tâm Vũ, nói:
- Các ngươi về trước đi. Chuyện ở đây, các ngươi không thể can thiệp được.
- Nhưng tông chủ... Lục Thanh vẫn còn đang ở trong trận. - Mặc dù không hiểu mấy người Lạc Thiên Phong nói gì, nhưng nghe yêu cầu rời đi khiến cho Đoạn Thanh Vân không giữ được bình tĩnh.
- Thanh Vân. - Dư Cập Hóa kéo tay Đoạn Thanh Vân. Nhưng hai người cảm thấy kinh ngạc khi Triệu Thiên Diệp đứng bên lại tiến lên hai bước, bái một cái thật sâu đối với Lạc Thiên Phong và Huyền Thanh:
- Mong tông chủ đại nhân và sư phụ có thể cứu mạng của Lục sư đệ.
/999
|