Đôi mắt đỏ ngầu của Huyền Băng Hải Long Thú nhìn chằm chằm ba người Lục Thanh trước mặt, đặc biệt là Lục Thanh. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, ánh mắt của nó lập tức thay đổi.
Tuy rằng hung thú Man Hoang trời sinh tính tình hung hãn, nhưng đạt tới cấp độ bát giai như Huyền Băng Hải Long Thú, ít nhiều gì cũng có thể kềm chế được hung tính của mình. Nếu không, lúc trước Kim Thiên và Hàn Lâm Lang còn chưa hái được gốc Băng Chi nào, ắt đã bị nó đuổi giết, đừng nói là dẫn dụ hai người vào sâu trong khe núi mới chịu rat ay.
Mà giờ phút này, Lục Thanh vừa mới tiến lên cảnh giới Kiếm Phách, một thân đại thế mênh mông tự nhiên không che giấu cảnh giới tu vi của bản thân mìn. Đặc biệt là một thân ý chí Kiếm Đạo của hắn như có như không, xa xa nhắm thẳng về phía Huyền Băng Hải Long Thú.
- Tông sư Kiếm Đế!
Lúc này, lần đầu tiên Huyền Băng Hải Long Thú mở miệng nói chuyện, giọng nói của nó như sấm rền giữa không trung, hoành hoành ngang ngược. Lục Thanh không đáp lại, chỉ nhìn Huyền Băng Hải Long Thú:
- Chiến, hoặc biến!
Từng chữ dỏng dạc hùng hồn như vàng rơi trên đá, đại biểu cho ý chí kiên cường không thể dao động.
Sau khi trải qua sự đè ép của ý chí Kiếm Thần, ý chí Kiếm Đạo của Lục Thanh cũng đã sinh ra biến hóa. Tuy rằng lúc trước Kiếm Thần chỉ giáng lâm phân thân, nhưng cho dù là Kiếm Tổ cũng chưa chắc có thể tiếp nổi. Ý chí Kiếm Đạo không liên quan với cảnh giới tu vi, chỉ biểu thị một lòng hướng đạo. Còn Hàn Lâm Lang bên cạnh lộ ra ánh mắt không thể nào tin được, nhìn chằm chằm Lục Thanh:
- Tông sư Kiếm Đế, làm sao có thể như vậy được? Không phải ngươi là tam kiếp Kiếm Hoàng hay sao? Vì sao bây giờ thành Kiếm Đế?
Bên cạnh Hàn Lâm Lang, Nhược Thủy khẽ cau mày, như nhớ lại chuyện gì, nhưng cũng dường như quên mất chuyện gì, mặt nàng lộ vẻ vô cùng nghi hoặc.
- Chiến!
Ngoài hai mươi dặm, huyết quang nồng đậm trong mắt Huyền Băng Hải Long Thú không lùi, chỉ trong thoáng chốc, Linh Vực Huyền Bằng của nó lan ra với khí thế ngất trời, khuếch tán về phía Lục Thanh.
Không thấy Lục Thanh có động tác gì, nhưng một chút thần quang màu tím trắng hiện ra trước mặt hắn. Ngay tức khắc, cùng với cỗ lực Lĩnh Vực rộng lớn khôn cùng, Lĩnh Vực Phong Lôi màu tím trắng mở ra với khí thế kinh người. Lĩnh Vực và Linh Vực giao nhau giữa không trung.
- ầm…..
ở chỗ gặp nhau, giống như có tiếng sấm sét nổ vang rền, không gian sụp đổ màu tím trắng hiện ra một điểm trắng cực sáng. Điểm trắng này mở rộng ra vài dặm chỉ trong nháy mắt, nuốt chửng tất cả không gian loạn lưu đang hoành hoàng trong không trung, phá tan nát tất cả.
- quả thật là Lĩnh Vực!
Hàn Lâm Lang đứng sau lưng Lục Thanh, miệng khẽ lẩm bẩm. Đối với sức mạnh mà Lục Thanh đang sử dụng hiện tại, nàng đã thấy qua rất nhiều lần, làm sao không nhận ra được?
Nhưng dù là như vậy, uy thế Lĩnh Vực của Lục Thanh trong ánh mắt Hàn Lâm Lang lúc này, trong vài vị sư thúc ở cung Hàn Nguyệt của nàng chỉ có một, hai người có thể sánh ngang. Thậm chí nếu so sánh Lục Thanh với gia gia nàng uy thế và sự hùng mạnh của Lĩnh Vực Lục Thanh cũng đã mạnh hơn không ít.
Bất quá rốt cuộc cảnh giới của Hàn Lâm Lang vẫn chưa đủ, cho nên phán đoán của nàng cũng có chỗ sai lệch. Lực Lĩnh Vực hiện giờ của Lục Thanh chỉ là nhờ vào thần niệm hùng mạnh của hắn, nếu không nhờ Kiếm Hồn Kinh, lúc này hắn cũng không thể có được Lĩnh Vực hùng mạnh như vậy.
Hai đại vực chủ va chạm nhau giữa không trung, dưới ánh mắt kinh ngạc của Huyền Băng Hải Long Thú , không ngờ lần này Linh Vực Huyền Băng của nó đã rơi vào thế hạ phong.
Từ Lĩnh Vực màu trắng kia, nó cảm nhận được một cỗ lực Lĩnh Vực kỳ quái. Chẳng những lực Lĩnh Vực này không hề sợ Linh Vực Huyền Băng của nó, thậm chí Linh Vực Huyền Băng của nó vừa chạm vào còn có dấu hiệu muốn tan nát. Dấu hiệu tan nát này cũng kỳ quái khôn tả, không tan biến vào trong thiên địa, mà tan biến theo một phương thức nào đó khó hiểu. Giống như là linh lực của nó trong kinh mạch đột nhiên chạy ngược chiều, kỳ quái trước nay chưa từng có.
- Lực Lĩnh Vực thật là hùng mạnh, không ngờ là Kiếm Đế đỉnh phong!
Huyền Băng Hải Long Thú rống lên một tiếng, tiếng long ngâm mênh mông cuồn cuộn pha lẫn lực Linh Vực hùng mạnh hóa thành sóng âm màu trắng sáng bao phủ Lục Thanh.
Vô số không gian loạn lưu bị sóng âm này đánh cho tan tác, từng đạo không gian sụp đổ màu trắng sụp xuống kéo dài ra, cắt vào Lĩnh Vực Phong Lôi của Lục Thanh.
Thiên Lôi nổ vang, vô số hoa lửa màu tím trắng văng ra tung tóe, không gian sụp đổ hùng mạnh như vậy nhưng chỉ có thể đánh cho Lĩnh Vực Phong Lôi của Lục Thanh lõm xuống một chút. Nhưng ngay tức khắc, chỗ Lĩnh Vực lõm xuống lập tức khôi phục lại bình thường Huyền Băng Hải Long Thú rõ ràng cảm thấy cảm giác bất lực.
Cho dù không gian sụp đè ép cũng chỉ như lấy ngón tay nhấn vào bao cát bọt biển, chỉ trong nháy mắt lập tức khôi phục lại.
- Ầm…..
Chân phải Lục Thanh tiến lên một bước, lập tức Lĩnh Vực Phong Lôi toát ra hào quang mạnh mẽ, Linh Vực Huyền Băng mở ra gần ngàn dặm lập tức rút lui về phía sau. Rút về mỗi một dặm, trong không gian Động Hư để lại một dấu vết màu trắng, cũng là Linh Vực Huyền Băng dựa vào không gian Động Hư, từ đó lan tới mà tạo thành không gian sụp đổ. Trong cùng lúc đó, Lục Thanh lại tiến thêm một bước nữa, hốt nhiên biến mất tại chỗ. Huyền Băng Hải Long Thú thấy vậy lộ vẻ ngưng trọng, huyết quang màu đỏ bừng lên, chiếu sáng không trung.
Một tiếng long ngâm kinh thiên bạo ngược vang lên, long trảo khổng lồ sắc bén của nó của Huyền Băng Hải Long Thú lăng không bổ ra. Bạn đang đọc truyện tại
/999
|