Lục Thiên Thư đứng yên giữa không trung, nhìn núi Trấn Kiếm mười bốn màu trước mắt, ánh mắt lão trở nên trầm tư, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Còn mười bốn người Quân Mạc Lâm đã tiến vào kiếm phong, bên ngoài Kiếm cốc Tử Hoàng lúc này chỉ còn lại một mình Lục Thiên Thư.
Giữa không trung vẫn còn lưu lại một cỗ ý chí Kiếm Đạo kiên cường bất khuất của Lục Thanh. Khí Phong Mang màu tím bay lờn vờn trên không, tiếng kiếm ngâm ong ong vẫn vang lên không ngớt.
Ánh mắt Lục Thiên Thư tỏ ra phức tạp nhìn núi Trấn Kiếm hồi lâu, rốt cuộc lão há miệng ra, mười điểm sáng màu trắng tinh thuần bay ra, dung nhập vào trong Hung Kiếm đang nằm dưới núi Trấn Kiếm.
- Ong...
Tiếng kiếm ngâm vang lên khe khẽ vài làn, sau đó im bặt.
- Ngươi hãy ngủ một giấc thật say dưới núi Trấn Kiếm đi thôi có lẽ ngàn năm sau, thương hải tang điền, tối thiểu ngươi cũng còn sống.
Dứt lời, Lục Thiên Thư xoay người giậm chân một cái, khí Phong Mang màu tím mở ra, nuốt lão vào trong.
Trong không trung màu tím rộng lớn vô bờ bến của Kiếm cốc Tử Hoàng, một ngọn thần sơn cao vạn trượng như kiếm, thân núi có mười bốn màu, toát ra một luồng sức mạnh mênh mông cuồn cuộn vô biên.
Nửa ngày sau, rốt cuộc tên Tông sư Kiếm Phách thứ nhất đã xuất hiện trong Kiếm Cốc Tử Hoàng.
- Đây là...
Thêm nửa ngày nữa, trong Kiếm cốc Tử Hoàng đã có không dưới năm mươi người.
- Lực Tiểu Thế Giới!
Vài tên Kiếm Tôn cái thế kinh hô, nhìn Hung Kiếm Long Vương vạn trượng nằm dưới núi Trấn Kiếm với vẻ không thể nào tin được.
- Lục huynh!
Lôi Thiên là người duy nhất trong năm người đi tới được Kiếm cốc Tử Hoàng, thân hình lão chớp động, hạ xuống chân núi Trấn Kiếm.
Núi Trấn Kiếm cao vạn trượng, thân núi mang mười bốn màu trông có vẻ cao lớn vô cùng. Thế núi vạn trượng như một thanh kiếm thẳng đứng chọc trời, mà khí Phong Mang màu tím vô tận lại bị một luồng sức mạnh vô hình to lớn đẩy ra xung quanh núi Trấn Kiếm khỏi phạm vi vài dặm.
Trên mặt Lôi Thiên lộ vẻ kiên quyết vô cùng, lão quát lớn một tiếng, Kiếm Ý Phong Lôi bá đạo bùng lên, hai phần thế thiên địa từ trên chín tầng trời giáng xuống, ngưng kết thành một thanh cự kiếm chừng hai ngàn trượng. Kiếm quang Lĩnh Vực rót vào, cự kiếm kia bắt đầu chấn động khí Phong Mang trong không trung, ngưng tụ thành một cơn trốt xoáy Phong Mang. Phía trước cơn trốt xoáy là mũi kiếm sắc bén màu tím vô cùng ngưng thật. Lập tức chỉ nghe Lôi Thiên quát thêm một tiếng, cự kiếm kia lập tức chém vào vách núi Trấn Kiếm một cái...
Giống như tiếng chuông trống rền vang, một luồng sóng âm hùng hậu khuếch tán ra bốn phía. Chỉ trong khoảnh khắc, cự kiếm Phong Lôi do Lôi Thiên ngưng kết đã vỡ nát, đồng thời lão cảm thấy một luồng sức mạnh hùng hậu đập mạnh vào người, không trụ nổi lập tức bay ngược ra sau.
- Phụt...
Lôi Thiên phun ra một ngụm nghịch huyết, lúc này lão cảm thảy Kiếm Anh của mình run rẩy như sắp sửa vỡ nát.
- Đây là lực Tiểu Thế Giới của Kiếm Tổ, lực Tiểu Thế Giới của mười bốn Kiếm Tổ trấn áp như vậy, trừ phi là Kiếm Tổ đỉnh phong, nếu không không thể nào thoát vây mà ra.
Một tên Kiếm Tôn trầm giọng nói.
Gần năm mươi tên Tông sư Kiếm Phách đều tỏ ra cảm thán. Người bị mười bốn Kiếm Tổ liên thủ trấn áp, tối thiểu cũng xếp trên bọn họ.
Khi trước Lục Thanh đánh một trận cùng Vọng Kiếm Sinh, hóa thân thành Hung Kiếm Long Vương, bọn họ đã được chứng kiến. Lúc này nhìn thấy thân kiếm vạn trượng của Lục Thanh, lập tức bọn họ hiểu ra, trận chiến khi trước, cả hai người vẫn chưa dốc hết toàn lực. Giờ phút này, có mười mấy tên Kiếm Tôn vốn lòng còn không phục cũng trở nên trầm ngâm.
- Nói tới cùng, cũng là nhân kiệt một đời, kinh tài tuyệt diễm, chỉ đáng tiếc...
Một tên Kiếm Tôn thở dài sau đó khép chỉ thành kiếm, cúi người thi lễ về phía núi Trấn Kiếm.
Sau đó, gần năm mươi tên Tông sư Kiếm Phách đều nghiêng mình thi lễ về phía núi Trấn Kiếm. Sau đó không hề do dự, ai nấy thu nhặt một ít nguyên dịch màu tím. Bất chợt có người phát hiện ra có chín gốc linh thụ vạn năm bên cạnh núi Trấn Kiếm. Tuy rằng linh quả màu vàng tím đã bị hái đi, nhưng trong thời gian ngắn ngủi vừa qua, linh thụ hấp thu nguyên dịch màu tím, lại ngưng kết ra được chín quả.
Ai nấy sáng rực đôi mắt. Từ trên linh quả này, bọn họ cảm nhận được khí tức của Lục Thanh. Tuy rằng khí tức này mỏng manh nhưng hết sức rõ ràng, khí Phong Mang và Long khí tinh thuần khiến cho tâm thần của nhiều Tông sư Kiếm Phách phải dao động.
- Chín linh quả này phân chia thế nào?
Một tên Tông sư Kiếm Phách lên tiếng hỏi.
Không ai lên tiếng, ánh mắt của gần năm mươi người đều nhìn chăm chú vào số linh quả này, hiển nhiên không ai chịu buông tha.
- Vậy chi bằng đợi đến khi xếp hạng Bảng Tông sư, ai có tài sẽ được.
- Được!
Mọi người không có gì dị nghị, cùng gật đầu bằng lòng.
Nhìn linh quả trong tay tên Tông sư Kiếm Phách kia. Lôi Thiên buông tiếng thở dài. Lại nhìn sang linh thụ còn vương lại một ít linh huyết màu vàng tím, lão bèn nói:
- Linh thụ này nhất định có liên quan với Lục Kiếm Tôn, toát ra Long khí và khí Phong Mang, hay là chúng ta gọi nó là Long Mang Linh Quả...
Không ai phản đối cũng không ai chặt chín gốc linh thụ kia. Sau khi hái Long Mang Linh Quả, mọi người lại nhìn núi Trấn Kiếm vài lần, nhưng không ai tiến vào khoảng không gian gần núi không có khí Phong Mang màu tím.
Lôi Thiên đứng thẳng dưới chân núi Trấn Kiếm, nhìn Hung Kiếm Long Vương bị chôn vùi trong nguyên dịch màu tím, lão hít sâu một hơi:
- Lục huynh, Lôi Thiên ta không tin vận mệnh huynh sẽ kết thúc như vậy. Tử Hà tông, Lôi mỗ sẽ thay huynh chăm sóc, chỉ chờ huynh sẽ có một ngày phá vây mà ra, danh chấn đại lục!
- Ong...
Dường như muốn đáp lại lời Lôi Thiên, núi Trấn Kiếm hơi run rẩy vài lần, rõ ràng có tiếng kiếm ngâm vang lên từ dưới lớp nguyên dịch màu tím. Từ tiếng kiếm ngâm kia, Lôi Thiên cảm nhận được một cảm giác bình tĩnh khác thường, không ra vẻ hung hăng tức tối, trầm ổn như núi.
Lôi Thiên giậm chân một cái, khí Phong Mang màu tím tách ra, nuốt lão vào trong.
Núi Trấn Kiếm mười bốn màu cứ như vậy đứng sững sững trong Kiếm cốc Tử Hoàng, đỉnh núi cao vạn trượng xuyên chín tầng mây, chia khí Phong Mang màu tím ra thành hai nửa.
Không biết đã qua bao lâu, đến một ngày kia giữa không trung xuất hiện hai bóng người, một màu xanh lá, một xanh biển, mang theo cơn giận dữ vô biến bất cứ ai cũng có thể cảm thấy.
- Ông muốn thả hắn ra
Bóng người màu xanh biển cất giọng trong trẻo mà trầm tĩnh hỏi người màu xanh lá. Bóng người màu xanh lá lắc lắc đầu:
- Không, có lẽ hiện tại là một cơ hội chân chính cho hắn siêu thoát. Lúc trước sáng lập Tử Hoàng Kiếm Thân Kinh đã chậm, vả lại vào thời điểm bất thường, ta cũng không đủ nghị lực tự phế tu vi. Hiện tại tao ngộ của hắn như vậy có thể coi như một cơ duyên, Tông sư Kiếm Phách hồn phách hợp nhất, ấn ký Thiên Đạo toàn thân đều dung nhập hết vào trong Kiếm Anh. Hiện tại đã mất đi Kiếm Anh, đối với hắn chưa chắc đã không phải là chuyện tốt.
- Ông cho rằng hắn thật sự có thể đột phá ư?
- Có thể đột phá hay không không phải do ta, mà do kẻ này!
Dứt lời, bóng người màu xanh biển chộp hờ một cái, một bóng rắn màu máu lập tức hiện ra trên núi rơi xuống trước mặt hai người.
- Xin hai vị Thánh Giả tha mạng...
Bóng rắn run lên lẩy bẩy, phủ phục xuống van xin liên tục, không dám hiện ra hình người. Bạn đang đọc truyện tại
/999
|