Thần sắc bình tình như núi, Phong Lôi trầm giọng nói:
- Lúc trước cha đã cứu Phong Lôi ra khỏi cơn nước lửa, nếu không, hiện tại Phong Lôi vẫn còn nằm dưới đáy sông, gánh chịu biết bao đau khổ. Đối với Phong Lôi mà nói cả thiên địa này cũng không quan trọng bằng một sợi tóc của cha, nếu cha bị trấn áp, vậy Phong Lôi sẽ khiến cho những người đã trấn áp cha phải trả giá!
- Tiểu tử cuồng vọng! Tiền bối tông môn ta, há là một tên Long Vương cửu giai như ngươi có thể trấn áp? Quả thật không biết thế nào là đất rộng trời cao!
Lăng Tiêu hừ lạnh, bên cạnh đó, bọn Hàn Chấn tuy không lên tiếng, nhưng ý tứ lộ ra trong ánh mắt cũng không khác.
Phong Lôi khẽ liếc, giọng lạnh lùng:
- Ngươi là cái thá gi, dám nói với ta như vậy?!
- Làm càn!
Lăng Tiêu trừng mắt quát lên, hiện tại tông môn toàn đại lục đang hội tụ, Phong Lôi nói lời như vậy, dù với tâm cảnh tu vi Kiếm Tôn cái thế của Lăng Tiêu cũng phải nổi giận đùng đùng, với thực lực và thân phận của y, những lời này sỉ nhục không thua gì cướp vợ giết con.
- Bùng... Bạn đang đọc truyện được lấy tại
/999
|