Vẻ mặt đau đớn của thiểu niên sau khi được thiên địa nguyên khí mênh mông cuồn cuộn rốt vào, lập tức trở lại bình thường.
Thanh kiếm sắt trên đùi sau khi được rốt thiên địa nguyên khí gần như ngưng tụ thành thể lỏng vào, ánh sáng của nó càng thêm đen bóng, thân kiếm rút nhỏ lại không ít, vốn chỉ có gần năm thước, sau mười mấy lần hô hấp, đã ngắn lại chỉ còn ba thước năm tấc Chuôi kiếm có một chỗ bị vỡ cũng đã khôi phục lại. Bất chợt bảy đóa kiếm liên màu trắng hiện ra trên thân kiếm đen sì. Phen biến hóa này đã lọt vào mắt không ít Kiếm Giả chạy về phía nhà đá.
Lúc này căn nhà đá vì không chịu nổi quá nhiều thiên địa nguyên khí hội tụ mang theo uy áp mênh mông, đã đổ sập xuống hoàn toàn. Chỉ còn lại thiếu niên vả chiếc bàn tế kia được một vầng sáng trắng bao phủ bảo vệ bên trong. Trên bàn tế, thanh kiếm sắt không mũi toát ra ánh sáng trắng, uy nghiêm mênh mông toát ra từ thân kiếm. Trong mắt rất nhiều Kiếm Giả, đó không còn là một thanh kiếm sắt không mũi bình thường, mà là một ngọn núi cao vạn trượng, đội trời đạp đất.
- Xem kìa, đó là kiếm cúng bái hộ tông trưởng lão!
- Hộ tông trưởng lão hiển linh!
- Hộ tông trưởng lão...
Rất nhiều Kiếm Giả quỷ xuống vái lạy*. Trong lúc nhất thời, trong khe nứt Thời Không, Lục Thanh cảm thấy nguyện lực hương hỏa tiến vào càng nhiều hơn, càng tinh thuần hơn nữa.
/999
|