Nhược Thủy ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới nói:
- Nếu Lục Đại ca không muốn thiếp đi vào, vậy thiếp sẽ từ bỏ...
Lục Thanh trầm ngâm một lúc, sau đó lắc lắc đầu:
- Nếu thứ đó hữu dụng với nàng, vậy Lục Đại ca sẽ không ngăn cản.
Trên mặt Lục Thanh lộ ra vẻ kiên quyết vô cùng, ngay sau đó thu hồi lực Kiếm Đạo:
- Nhược Thủy, nàng dẫn đường đi...
Nhược Thủy gật đầu, ngay sau đó, từ trên người nàng bùng lên một cỗ Kiếm Ý Hỗn Độn mông lung.
Sỡ dĩ nói là mông lung, bởi vì trong hư không Hỗn Độn này. Lục Thanh lại không thể nắm bắt được sự tồn tại của Kiếm Ý Nhược Thủy. Hắn chỉ cảm nhận được Kiếm Ý Hỗn Độn này hùng mạnh, dường như không phù hợp với hư không Hỗn Độn này.
- Ong.
Ngay sau đó, hư không Hỗn Độn trước mắt hai người tự động mở ra một lôi đi, không biết kéo dài tới nơi nào.
Quả nhiên là như vậy!
Lục Thanh chân động trong lòng, quả nhiên Kiếm Ý Hỗn Độn của Nhược Thủy có liên hệ chặt chẽ với hư không Hỗn Độn.
Lục Thanh giơ tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Nhược Thủy, bước tới vài bước đã đi tới cuối lối đi kia.
- Đẹp quá!
Dù tính tình Nhược Thủy điềm đạm, nhưng lúc này cũng không nhịn được, kinh hô thất thanh.
Chỉ thấy trong hư không Hỗn Độn trước mặt hai người, lúc này có một cái động trống rỗng chừng một trượng. Trong động này không có khí Hỗn Độn. Ở giữa có một mảnh vỡ to bằng ngón tay cái đang lẳng lặng trôi nổi lơ lửng. Mảnh vỡ này có màu xám trong suốt, tuy rằng đang ở trong hư không Hỗn Độn, nhưng dường như nó đã gồm thâu tất cả những gì đẹp nhất trên đời, đẹp đẽ tự nhiên, nhưng lại khiến cho người ta chấn động.
Thấy mảnh vỡ này, lực Kiếm Đạo Bản Nguyên trong cơ thể Lục Thanh chợt động, dường như gặp một món ăn ngon, nhất định phải ăn cho bằng được, nhanh chân xông về phía mảnh vỡ.
- Quy tắc ĐạiĐạo...
Lục Thanh hít sâu một hơi, trầm giọng nói.
Tuy rằng chưa bao giờ thấy qua quy tắc Đại Đạo, nhưng thân là Đại Năng Bỉ Ngạn. Lục Thanh vẫn có cảm ứng mơ hồ với lực lượng khổng lồ trong Đại Đạo Tinh Không này. Cho nên lúc này vừa gặp được. Lục Thanh chỉ liếc qua đã nhìn thấu được bản chất của mảnh vỡ này.
Đây là mảnh vỡ quy tắc!
Đại Năng Bỉ Ngạn muốn đột phá sang cành giới Tề Đạo, mảnh vỡ quy tắc này có tác dụng rất lớn.
Cảnh giới Tề Đạo, ngang hàng với Đại Đạo, sông mãi không chết, không phải như cảnh giới Bỉ Ngạn, tuy cũng được xưng là bất tử, nhưng còn bị hạn chế Bản Nguyên cho nên khác với cảnh giới Tề Đạo. Cảnh giới Tề Đạo trong truyền thuyết chính là bất hủ chân chính, bất tử bất diệt.
Nghĩ tới đây. Lục Thanh không khởi cúi đầu nhìn thân thể của mình. Hiện tại hắn đã thành tựu Bất Diệt Kiếm Thể, cũng là bất tử, chỉ có điều còn chưa lãnh ngộ lực Bản Nguyên, Kiếm thể vẫn chưa viên mãn, nếu không sẽ là chân chính bất tử bất diệt, sống mãi mà không chết.
Đến lúc đó, mình có thể đạt tới cảnh giới Tề Đạo trong truyền thuyết hay không?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lục Thanh nhìn chằm chằm mảnh vỡ quy tắc không rời. Đó là mảnh vỡ quy tắc Đại Đạo, nếu Đại Năng Bỉ Ngạn luyện hóa nó, chẳng nhưng có thể lãnh ngộ Đại Đạo sâu sắc hơn, còn có thể tăng cường đạo niệm của bản thân mình, hiểu được đạo của mình ngang hàng cùng Đại Đạo, chính là cảnh giới Tề Đạo trong truyền thuyết.
Lực hấp dẫn như vậy hết sức lớn lao, dù là Lục Thanh, giờ phút này cũng phải hít sâu liên tiếp vài hơi, mới có thể bình phục tâm thần xao động.
- Đáng tiếc rằng đạo của ta không ở nơi này, nếu luyện hóa nó, ngược lại sẽ khiến cho Bất Diệt Kiếm Thể của ta sinh ra ràng buộc..
Dứt lời. Lục Thanh nhìn về phía Nhược Thủy:
- Nhược Thủy, nàng lấy đi.
Nhược Thủy gật gật đầu, bước tới một bước, đưa tay về phía trước. Một đạo kiếm quang Hỗn Độn màu xám lập tức bắn ra, trúng vào giữa mảnh vỡ quy tắc.
- Ong...
Ngay sau đó, mảnh vỡ quy tắc lập tức theo đạo kiếm quang Hỗn Độn bay vào tay Nhược Thủy.
- Ong...
Một tiếng kiếm ngâm vang lên, tiếng kiếm ngâm này gạt bỏ khí Hỗn Độn xung quanh ra xa hàng chục dặm, tạo ra một cái động trống rỗng thật lớn.
Tiếng kiếm ngâm vang lên ngày càng lớn, cuối cùng ngưng tụ thành một luồng lũ thật lớn, xuyên qua Hỗn Độn vô tận, khuếch tán ra bốn phía.
Ở vài nơi trong hư không Hỗn Độn, bọn Thần Vô Thương nghe được ngẩn người, sau đó lộ ra vẻ mừng như điên dại.
- Mảnh vỡ quy tắc...
Trong hư không Hỗn Độn.
Thấy toàn thân Nhược Thủy trước mặt dần dần bị một lóp tơ màu xám bao phủ, thần sắc Lục Thanh tỏ ra vô cùng ngưng trọng.
Lại bắt đầu lột xác nữa ư?
Lúc trước một lần cắn nuốt Bản Nguyên Thần Ma, thành tựu Kiếm Ý Hỗn Độn, tu vi nàng cũng đạt tới Mệnh Hà đỉnh phong. Nếu lúc này cắn nuốt mảnh vỡ quy tắc, vậy sẽ đạt tới cảnh giới thế nào? Bỉ Ngạn ư?
Bất quá ngay lập tức, vẻ mặt Lục Thanh trở nên hết sức lạnh lùng, trầm giọng quát:
- Nếu đã tới đây, vậy hiện thân đi, còn chờ Lục mỗ mời các vị sao?
- Tu vi của Lục đạo hữu quả thật bất phàm!
Một tràng cười dài vang lên, ngoài hàng chục dặm, bốn bóng người quen thuộc xuất hiện.
Bốn người vừa xuất hiện, ánh mắt lập tức tập trung chăm chú vào chiếc kén màu xám kia, trong mắt không giấu được khao khát.
- Mảnh vỡ quy tắc...
- Không sai, quả thật là mảnh vỡ quy tắc, mảnh vỡ quy tắc ngay* bên trong chiếc kén này...
- Lục đạo hữu...
Lão nhân Võ Tổ vừa mở miệng đã thấy ánh mắt lạnh lùng của Lục Thanh, cho nên ngưng bặt.
- Mảnh vỡ quy tắc đã bị thê từ ta lấy được, nơi đây không có mảnh vỡ quy tắc của các vị, xin các vi đi nơi khác mà tìm.
Bốn người lập tức biến sắc. Thân Vô Thương cười lạnh:
- E rằng Lục đạo hữu làm như vậy là quá đáng, mảnh vỡ quy tắc là do Đại Đạo ban tặng, nếu chúng ta phát hiện, vậy bốn người chúng ta phải có một phần, hiện tại Lục đạo hữu lại muốn độc chiếm...
Nhưng Thần Vô Thương còn chưa dứt lời, trong mắt Lục Thanh bất ngờ bắn ra thần quang màu xám. Thần quang này mênh mông cuồn cuộn, cho dù trong hư không Hỗn Độn này cũng tràn ngập uy nghiêm vô tận.
- Tiến thêm một bước là chết!
Thần Vô Thương giận quá hóa cười, lạnh lùng nói:
- Lục Thanh, ngươi không khởi quá tự cao. Vùng đất Thần cầm mười vạn năm mới mở ra một lần, mảnh vỡ quy tắc quý giá vô cùng, ngươi cho rằng chỉ bằng vào phu thê ngươi là có thể nuốt chửng hay sao? Ba vị, chúng ta cùng động thủ, mảnh vỡ quy tắc chia nhau...
- Được...
Ba người còn lại đồng thanh phụ họa.
Ngay sau đó, bốn cỗ lực Bản Nguyên mênh mông bùng lên trên thân thể bốn người, đối với Lục Thanh, bốn người không dám sơ suất. Vào mười năm trước. Lục Thanh bằng vào lực một mình đã miễn cưỡng ngân chặn được bốn người. Hiện giờ đã mười năm trôi qua, có được Thời gian do Kiếm Đạo Thời Không quay ngược, rốt cục tu vi của Lục Thanh đã đạt tới mức nào, bọn họ cũng không thể phán đoán.
Ánh mắt Lục Thanh lạnh lùng như băng giá, đối với bốn tên Đại Năng Bỉ Ngạn này, hắn không có chút hảo cảm nào. Kiếm chỉ lập tức điểm ra, Bất chợt một thanh thần kiếm màu vàng xám chậm rãi lộ ra bên dưới kiếm chỉ.
- Luyện Tâm kiếm vào tay, trên người Lục Thanh lập tức có tiếng kiếm ngâm vang lên. Tiếng kiếm ngâm này không hề kém tiếng kiếm ngâm khi nãy của Nhược Thủy, ngầm mang theo một cỗ lực Kiếm Đạo Thời Không vặn vẹo. Không gian Hỗn Độn xung quanh lập tức chậm rãi trở nên vặn vẹo.
- Thôn Phệ Tinh Không
- Đại Phá Diệt Chưởng...
- Cổ Ma Thần Hỏa...
- Cổ Thần Khai Thiên...
Trong khoảnh khắc này, bốn người Thần Vô Thương đồng thanh quát lớn, bốn cỗ lực Bản Nguyên mênh mông Từ Mi Tâm bốn người tràn ra, lập tức hóa thành bốn luồng sức mạnh khổng lồ, đè ép về phía Lục Thanh.
Động thôn phê khổng lồ của thiếu niên áo đen ra sức cắn nuốt, ngay cả khí Hỗn Độn cũng không còn. Hai quyền của Thần Ma xé rách hư không Hỗn Độn thành một lối đi rất lớn. Tuy Thời Không kiên cố, nhưng một bàn tay khổng lồ cũng đánh xuống đầu Lục Thanh. Nguồn truyện:
/999
|