Quách Gia Chí mặt mày sầu khổ kẹp ờ giữa các cô gái rời thuyền lên bờ, hắn nghe qua siêu sao quốc tế hôm nay tới quẩn đảo Thiên Thạch tối thiểu hơn ba trăm người, cho dù một phút tìm được một người kí tên, cùng phải mất trên mấy giờ, nghĩ thầm những vũ sư, ban nhạc cũng đều là những người nổi danh trên thế giới, không biết trong lòng Thạch Hiểu Mần có tính là ngôi sao không, nếu như tính thi chi sợ ba ngày ba đêm cũng không thấy thể hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này.
Siêu sao quốc tế trong lòng ba người Hạng Kiều, Quách Thiến Vi cùng Lý Hiểu Lệ có sức hấp dẫn tuyệt không kém hơn Thạch Hiểu Mẫn, nhưng thấy Thạch Thiên không đi, cũng có chút không muốn đi, chi là nghĩ đến Samantha cùng Hạng Hồng dặn dò các nàng ở trước mặt Thạch Thiên phải biểu hiện rụt rè, không thể đuổi đến cùng. đãnh phải lưu luyến không rời mà lên bờ.
Trên boong tàu lớn chỉ còn lại có Thạch Thiên cùng Thạch Lệ, Thạch Thiên hỏi: "Ta dạy cho con tâm pháp cũng luyện đã hơn một năm, có gì khó khăn không?"'
Thạch Lệ không ngờ Thạch Thiên đuổi những người khác đi. lưu lại nàng chi là hỏi cái này, liền đáp: "Không có, chỉ là công tác có chút bận rộn, thời gian luyện tập không nhiều lắm".
Thạch Thiên đứng lẻn nói: "Con đi theo ta".
Trên thuyền có bốn gian chuvên dùng làm rạp chiếu phim. Thạch Thiên dẫn theo Thạch Lệ đi vào trong rạp chiếu phim nhỏ nhất, ngồi lên trên ghế sofe ở trước màn hình.
Thạch Thiên tắt đèn đi,sau đó nắm lấy tay Thạch Lệ, đem năng lượng rót vào trong cơ thể nàng, đem toàn thân nàng bảo vệ, tay kia lấy tụ năng thể trong cơ thể mình ra, nhập vào năng lượng, vật nọ vốn màu đen lập tức bắn ra hào quang bảy màu, đem rạp chiếu phim chiếu lẻn phi thường sáng ngời.
Thạch Lệ kinh ngạc nói: "Đậy là hạt châu gì? Ánh sáng thật kì quái".
Thạch Thiên nói: "Ta cũng không biết, con xem màn hình".
Thạch Lệ quay đầu nhìn lên màn hình, chỉ thấy hạt châu ở trên màn hình phóng ra rất nhiều phù hiệu chưa bao giờ thấy qua, chỉ nghe Thạch Thiên lại hỏi: "Có thể nhìn ra cái gì không?" Thạch Lệ lại nhìn một hồi, lắc đầu nói: "Xem không hiểu, trước kia cho tới bây giờ chưa thấy qua loại... loại phù hiệu này".
Thạch Thiên nói: "Đừng đem chúng nó trở thành văn tự như phù hiệu mà nhìn. Chỉ dùng cảm giác của con nhìn".
Thạch Lệ gật nhẹ đầu, sau một hồi vẫn lắc đầu nói: "Con nói không được, chỉ cảm giác là lạ, có phải là cùng tâm pháp ngài truyền thụ cho chúng con có quan hệ không?"
Thạch Thiên mắt hạ xuống trầm ngâm một lát mới nói: "Ta và con có nói qua, hai ngàn năm trước ta từng bái nhập Thái Ất phái học nghệ, Thái Ất phái có một quvển bí tịch ghi lại loại phù hiệu kỳ quái này. Đến nay ta vẫn không cách nào rõ ràng những hàm nghĩa phù hiệu này, nhưng chúng nó đối với tu luyện của ta về sau ảnh hưởng rất lớn, cơ bản có thể khẳng định, chúng nó chính là nguyên nhân ta sống đến ngày hôm nay".
Thạch Lệ nhịn không được phát ra một tiếng kêu sợ hãi
Thạch Thiên nói tiếp: "Trên đời có ai không hy vọng có thể trường sinh không già? Ài... nếu thật là có thể truờng sinh không già vẫn còn tốt một chút, hết lần này tới lần khác để cho ta đã chết lại sống, sống lại chết, nhận hết tra tấn . Năm đó Laurent bản thân bị trọng thương, ta dùng chân nguyên kéo dài tánh mạng cho hắn, không thể tưởng được tiểu tử này sống đến bây giờ. Mà ta mỗi một lần sống lại sống lâu cũng không bằng hắn, trong đó tất có duyên cớ . Ta vẫn muốn phá giải bí mật này, cho các con đều có thể sống lâu trăm tuổi, hoặc là trường sanh bất lão, để cho ta cũng không cẩn lại chịu nỗi khổ sinh tử, còn nhớ rõ năm trước ta đi Pháp tìm một người tên là Alex không, hạt châu này chính là từ chỗ của hắn có được".
Thạch Lệ đổi sắc nói: "Thì ra ngài thật tìm được hắn, hắn có thể giúp ngài phá giải bí mật này sao?"
Thạch Thiên lắc đầu nói: "Ta cùng hắn trò chuyện qua rồi, xem như có chút dẫn dắt. nhưng mà muốn phá giải bí mặt này còn xa không đủ. Cảm giác hạt châu kỳ quái này ngược lại có thể là mấu chốt phá giải bí mật này, mà chính bọn họ phỏng chừng cũng không biết hạt châu này là vật gì . Lại đem nó trở thành vũ khí đi phó ta. Cho nên ta cũng không khách khí với bọn họ, trực tiếp cầm đi".
Thạch Lệ không biết Thạch Thiên vì sao cùng mình nói về cái này, không khỏi hỏi: "Con có thể giúp ngài làm cái gì?" Thạch Thiên nói: "Con tri nhớ tốt, ta muốn con đem những phù hiệu này ghi tạc vào trong lòng".
Thạch Lệ gật đẩu nói: "Tổ gia gia, con vừa rồi đã nhớ kỹ, nhưng mà đại khái sẽ làm ngài thất vọng, con quả thực không nắm chắc xem hiểu những phù hiệu kỳ quái này".
Thạch Thiên tán thưởng cười cười nói: "Năng lực của con đã vượt ra khỏi kỳ vọng của ta, hiện tại nhìn không hiểu những phù hiệu này cùng không sao cả, thật ra ta cùng xem không hiểu. Không nên nóng lòng, tương lai chờ con tu vi thâm hậu lại dùng cảm giác đi nhận thức, có lẽ có một ngày có thể từ đó cảm nhận được chút gì đó”
Thạch Lệ gặt đầu nói: "Con hiểu rồi".
Thạch Thiên xuất ra một chồng bốn năm tờ giấy chữ cực nhỏ, giao vào trong tay Thạch Lệ nói:"Ở đây có vài loại tâm pháp tu luvện nội lực, còn có yếu lĩnh thân pháp khinh công, công phu quyền cước, ám khí vũ khí vân vân... nội dung tuy không nhiều lắm, nhưng là ta trải qua hơn một nghìn năm tồng kết ra".
Nội dung tổng cộng chỉ có mấy ngàn chữ. Thạch Lệ chăm chú nhìn qua liền ghi tạc vào đầu. Thạch Thiên lại đọc cho Thạch Lệ mấy trăm chữ tâm pháp khẩu quyết, có khẩu quyết mới tu luyện được mấy loại tâm pháp này, nếu như không có khẩu quyết, cho dù cả đời cũng khó tu luyện ra kết quà.
Tiếp đó Thạch Thiên lại cẩn thân giảng giải yếu lĩnh chế địch như thế nào trong thực chiến, trong nhân loại mấy ngàn năm phát triển, lưu phái có quan hệ giao đầu cận chiến có vô sổ . Trung Quốc và Phương Tây đều không giống nhau, đều có đặc điểm. Mà mấy ngàn chữ này của Thạch Thiên, nội dung về quyền cước lại cực ít, thậm chí không có một bộ quyền pháp đẩy đủ nào, chỉ là miêu tả nhược điểm trên cơ thể con người, huyệt vị ảnh hưởng cùng vài chiêu thức phi thường đơn giản.
Thạch Thiên nói: "Đại đa số môn phải võ học đều dùng chiêu thức tổ hợp ra bộ công phu, dễ dàng dạy cùng dễ dàng học, nhưng mà đem loại bộ công phu này luvện càng quen, lại càng dễ câu nệ vào chiêu thức, do đó mất đi năng lực ứng biến quan trọng nhất khi lâm địch. Nếu hai bên tu vi không kém bao nhiêu, dùng chừng đó chiêu thức, ngươi tới ta đi đánh tới mấy trăm hiệp cùng không thể phân ra thắng bại, cuối cùng so ai mệt chết trước. Ta viết ra vài chiêu thức nàv chỉ là làm mẫu cho con, đơn giản đến đứa nhỏ ba tuồi liếc mắt nhìn cũng có thể học được, muốn khắc địch chế thắng, quan trọng nhất không phải chiêu thức, mà là lực lượng, tốc độ, phản ứng, cùng với kinh nghiệm. Đánh nhau thì toàn thân các bộ vị đều có thể dùng để tần công địch, nội lực, thân pháp cùng đao thương côn bổng, thậm chí tảng đá, chén bát cùng đều có thể dung nhập vào trong chiêu thức, giúp con chế địch"
Siêu sao quốc tế trong lòng ba người Hạng Kiều, Quách Thiến Vi cùng Lý Hiểu Lệ có sức hấp dẫn tuyệt không kém hơn Thạch Hiểu Mẫn, nhưng thấy Thạch Thiên không đi, cũng có chút không muốn đi, chi là nghĩ đến Samantha cùng Hạng Hồng dặn dò các nàng ở trước mặt Thạch Thiên phải biểu hiện rụt rè, không thể đuổi đến cùng. đãnh phải lưu luyến không rời mà lên bờ.
Trên boong tàu lớn chỉ còn lại có Thạch Thiên cùng Thạch Lệ, Thạch Thiên hỏi: "Ta dạy cho con tâm pháp cũng luyện đã hơn một năm, có gì khó khăn không?"'
Thạch Lệ không ngờ Thạch Thiên đuổi những người khác đi. lưu lại nàng chi là hỏi cái này, liền đáp: "Không có, chỉ là công tác có chút bận rộn, thời gian luyện tập không nhiều lắm".
Thạch Thiên đứng lẻn nói: "Con đi theo ta".
Trên thuyền có bốn gian chuvên dùng làm rạp chiếu phim. Thạch Thiên dẫn theo Thạch Lệ đi vào trong rạp chiếu phim nhỏ nhất, ngồi lên trên ghế sofe ở trước màn hình.
Thạch Thiên tắt đèn đi,sau đó nắm lấy tay Thạch Lệ, đem năng lượng rót vào trong cơ thể nàng, đem toàn thân nàng bảo vệ, tay kia lấy tụ năng thể trong cơ thể mình ra, nhập vào năng lượng, vật nọ vốn màu đen lập tức bắn ra hào quang bảy màu, đem rạp chiếu phim chiếu lẻn phi thường sáng ngời.
Thạch Lệ kinh ngạc nói: "Đậy là hạt châu gì? Ánh sáng thật kì quái".
Thạch Thiên nói: "Ta cũng không biết, con xem màn hình".
Thạch Lệ quay đầu nhìn lên màn hình, chỉ thấy hạt châu ở trên màn hình phóng ra rất nhiều phù hiệu chưa bao giờ thấy qua, chỉ nghe Thạch Thiên lại hỏi: "Có thể nhìn ra cái gì không?" Thạch Lệ lại nhìn một hồi, lắc đầu nói: "Xem không hiểu, trước kia cho tới bây giờ chưa thấy qua loại... loại phù hiệu này".
Thạch Thiên nói: "Đừng đem chúng nó trở thành văn tự như phù hiệu mà nhìn. Chỉ dùng cảm giác của con nhìn".
Thạch Lệ gật nhẹ đầu, sau một hồi vẫn lắc đầu nói: "Con nói không được, chỉ cảm giác là lạ, có phải là cùng tâm pháp ngài truyền thụ cho chúng con có quan hệ không?"
Thạch Thiên mắt hạ xuống trầm ngâm một lát mới nói: "Ta và con có nói qua, hai ngàn năm trước ta từng bái nhập Thái Ất phái học nghệ, Thái Ất phái có một quvển bí tịch ghi lại loại phù hiệu kỳ quái này. Đến nay ta vẫn không cách nào rõ ràng những hàm nghĩa phù hiệu này, nhưng chúng nó đối với tu luyện của ta về sau ảnh hưởng rất lớn, cơ bản có thể khẳng định, chúng nó chính là nguyên nhân ta sống đến ngày hôm nay".
Thạch Lệ nhịn không được phát ra một tiếng kêu sợ hãi
Thạch Thiên nói tiếp: "Trên đời có ai không hy vọng có thể trường sinh không già? Ài... nếu thật là có thể truờng sinh không già vẫn còn tốt một chút, hết lần này tới lần khác để cho ta đã chết lại sống, sống lại chết, nhận hết tra tấn . Năm đó Laurent bản thân bị trọng thương, ta dùng chân nguyên kéo dài tánh mạng cho hắn, không thể tưởng được tiểu tử này sống đến bây giờ. Mà ta mỗi một lần sống lại sống lâu cũng không bằng hắn, trong đó tất có duyên cớ . Ta vẫn muốn phá giải bí mật này, cho các con đều có thể sống lâu trăm tuổi, hoặc là trường sanh bất lão, để cho ta cũng không cẩn lại chịu nỗi khổ sinh tử, còn nhớ rõ năm trước ta đi Pháp tìm một người tên là Alex không, hạt châu này chính là từ chỗ của hắn có được".
Thạch Lệ đổi sắc nói: "Thì ra ngài thật tìm được hắn, hắn có thể giúp ngài phá giải bí mật này sao?"
Thạch Thiên lắc đầu nói: "Ta cùng hắn trò chuyện qua rồi, xem như có chút dẫn dắt. nhưng mà muốn phá giải bí mặt này còn xa không đủ. Cảm giác hạt châu kỳ quái này ngược lại có thể là mấu chốt phá giải bí mật này, mà chính bọn họ phỏng chừng cũng không biết hạt châu này là vật gì . Lại đem nó trở thành vũ khí đi phó ta. Cho nên ta cũng không khách khí với bọn họ, trực tiếp cầm đi".
Thạch Lệ không biết Thạch Thiên vì sao cùng mình nói về cái này, không khỏi hỏi: "Con có thể giúp ngài làm cái gì?" Thạch Thiên nói: "Con tri nhớ tốt, ta muốn con đem những phù hiệu này ghi tạc vào trong lòng".
Thạch Lệ gật đẩu nói: "Tổ gia gia, con vừa rồi đã nhớ kỹ, nhưng mà đại khái sẽ làm ngài thất vọng, con quả thực không nắm chắc xem hiểu những phù hiệu kỳ quái này".
Thạch Thiên tán thưởng cười cười nói: "Năng lực của con đã vượt ra khỏi kỳ vọng của ta, hiện tại nhìn không hiểu những phù hiệu này cùng không sao cả, thật ra ta cùng xem không hiểu. Không nên nóng lòng, tương lai chờ con tu vi thâm hậu lại dùng cảm giác đi nhận thức, có lẽ có một ngày có thể từ đó cảm nhận được chút gì đó”
Thạch Lệ gặt đầu nói: "Con hiểu rồi".
Thạch Thiên xuất ra một chồng bốn năm tờ giấy chữ cực nhỏ, giao vào trong tay Thạch Lệ nói:"Ở đây có vài loại tâm pháp tu luvện nội lực, còn có yếu lĩnh thân pháp khinh công, công phu quyền cước, ám khí vũ khí vân vân... nội dung tuy không nhiều lắm, nhưng là ta trải qua hơn một nghìn năm tồng kết ra".
Nội dung tổng cộng chỉ có mấy ngàn chữ. Thạch Lệ chăm chú nhìn qua liền ghi tạc vào đầu. Thạch Thiên lại đọc cho Thạch Lệ mấy trăm chữ tâm pháp khẩu quyết, có khẩu quyết mới tu luyện được mấy loại tâm pháp này, nếu như không có khẩu quyết, cho dù cả đời cũng khó tu luyện ra kết quà.
Tiếp đó Thạch Thiên lại cẩn thân giảng giải yếu lĩnh chế địch như thế nào trong thực chiến, trong nhân loại mấy ngàn năm phát triển, lưu phái có quan hệ giao đầu cận chiến có vô sổ . Trung Quốc và Phương Tây đều không giống nhau, đều có đặc điểm. Mà mấy ngàn chữ này của Thạch Thiên, nội dung về quyền cước lại cực ít, thậm chí không có một bộ quyền pháp đẩy đủ nào, chỉ là miêu tả nhược điểm trên cơ thể con người, huyệt vị ảnh hưởng cùng vài chiêu thức phi thường đơn giản.
Thạch Thiên nói: "Đại đa số môn phải võ học đều dùng chiêu thức tổ hợp ra bộ công phu, dễ dàng dạy cùng dễ dàng học, nhưng mà đem loại bộ công phu này luvện càng quen, lại càng dễ câu nệ vào chiêu thức, do đó mất đi năng lực ứng biến quan trọng nhất khi lâm địch. Nếu hai bên tu vi không kém bao nhiêu, dùng chừng đó chiêu thức, ngươi tới ta đi đánh tới mấy trăm hiệp cùng không thể phân ra thắng bại, cuối cùng so ai mệt chết trước. Ta viết ra vài chiêu thức nàv chỉ là làm mẫu cho con, đơn giản đến đứa nhỏ ba tuồi liếc mắt nhìn cũng có thể học được, muốn khắc địch chế thắng, quan trọng nhất không phải chiêu thức, mà là lực lượng, tốc độ, phản ứng, cùng với kinh nghiệm. Đánh nhau thì toàn thân các bộ vị đều có thể dùng để tần công địch, nội lực, thân pháp cùng đao thương côn bổng, thậm chí tảng đá, chén bát cùng đều có thể dung nhập vào trong chiêu thức, giúp con chế địch"
/467
|