Tại công ty của hắn
- Chào tổng giám đốc. - Cô thư kí cúi đầu lễ phép chào hắn
-Ừm.
Nói rồi hắn kéo nó vào phòng làm việc luôn.
- Này anh bị điên à? Tôi có làm gì đâu mà anh lôi tôi xềnh xệch như thế hả?
-....
- Anh có nghe tôi nói không hả?
Thực ra nó không hề nhận ra rằng, từ khi nó bước vào công ty, mọi ánh mắt của đàn ông đều dán chặt vào nó. Chính vì điều đó nên hắn cảm thấy khó chịu.
-....
- Này! Anh não cá....
Nó chưa kịp nói hết câu thì hắn đã kéo nó đến và hôn nhẹ lên đôi môi hồng của nó.
- Cô mà còn hỏi vớ vẩn nữa là tôi hôn tiếp đấy. - Hắn đe dọa nó với bộ mặt đểu không thể chịu được
- Anh... Sao anh dám hả? Anh quên bản hợp đồng rồi sao?
- Công ty này là của nhà tôi, nên ở đây có rất nhiều người thân trong gia đình. Vậy nên, cô hiểu rồi đấy. Chỉ là bắt buộc.
- Tôi không quan tâm. Ở đây làm gì có ai ngoài tôi và anh.
- Có thư kí ở ngay cửa ra vào. Cô ấy là em họ tôi.
-....
- Ngoan ngoãn ngồi đợi tôi gọi đồ ăn tới.
- Không đói.
- Chắc chắn chứ?
- Ch...chắc...
- Được, vậy thì cô cứ ngồi ở đó đợi tôi làm việc đến chiều đi nhé. Tối về ăn cơm một thể.
- Khôngggggggggggg!!!
- Sao? Cô bảo không muốn ăn mà.
- Tôi nghĩ lại rồi.
- Cô nhiều chuyện thật đấy. Thôi được rồi, cô ăn gì?
-Để tôi tự gọi. Chỉ cần anh trả tiền thôi.
- Ok, không vấn đề gì.
Nó bắt đầu gọi đồ ăn còn hắn thì tiếp tục làm việc.
Sau khi đã thanh toán
- Cô là heo hay sao mà ăn lắm thế?
- Đâu có nhiều gì đâu. Chỉ có 2 pizza cỡ lớn- 2 pepsi-1 hambuger- 2 khoai tây chiên- 1 bịch cánh gà- 1 salad- 1 tiramisu thôi mà.
- Cô bị bỏ đói lâu ngày hả?
- Không.
- Khiếp, chắc cái bụng của cô là thùng không đáy hả?
- =.=
Tại bệnh viện
- Này, cô thấy sao rồi?
- Ổn. Vẫn sống. Chưa chết.
- Ơ cái cô này ăn nói nghe hay nhỉ?
- Kệ tôi, mắc mớ gì đến anh chứ.
- Thôi, cô không sao là tốt rồi. Tôi đi trước.
- Ơ, nhưng mà....
- Tiền viện phí tôi đã trả rồi, cô không phải lo.
- Khoan đã...
- Đồ ăn tôi để trên bàn, nếu đói thì lấy ra mà ăn
- Ơ...
- Tôi đã dặn bác sĩ rồi, mỗi chiều sẽ đưa thuốc cho cô uống.
- Anh bị bại não hả? Nói vớ vẩn cái gì đấy? Tôi chỉ muốn hỏi tên anh thôi.
- À, tôi cứ tưởng... Rất xin lỗi. Tôi là Nam- Trần Bảo Nam. Còn cô?
- Trang- Phạm Hà Trang.
- Rất vui được làm quen và cũng xin lỗi vì đã đụng phải cô.
- Người có lỗi là tôi mới phải. Thôi, nếu anh có việc thì đi trước đi.
- Được rồi, cô tự chăm sóc cho mình nhé.
- OK.
- Chào tổng giám đốc. - Cô thư kí cúi đầu lễ phép chào hắn
-Ừm.
Nói rồi hắn kéo nó vào phòng làm việc luôn.
- Này anh bị điên à? Tôi có làm gì đâu mà anh lôi tôi xềnh xệch như thế hả?
-....
- Anh có nghe tôi nói không hả?
Thực ra nó không hề nhận ra rằng, từ khi nó bước vào công ty, mọi ánh mắt của đàn ông đều dán chặt vào nó. Chính vì điều đó nên hắn cảm thấy khó chịu.
-....
- Này! Anh não cá....
Nó chưa kịp nói hết câu thì hắn đã kéo nó đến và hôn nhẹ lên đôi môi hồng của nó.
- Cô mà còn hỏi vớ vẩn nữa là tôi hôn tiếp đấy. - Hắn đe dọa nó với bộ mặt đểu không thể chịu được
- Anh... Sao anh dám hả? Anh quên bản hợp đồng rồi sao?
- Công ty này là của nhà tôi, nên ở đây có rất nhiều người thân trong gia đình. Vậy nên, cô hiểu rồi đấy. Chỉ là bắt buộc.
- Tôi không quan tâm. Ở đây làm gì có ai ngoài tôi và anh.
- Có thư kí ở ngay cửa ra vào. Cô ấy là em họ tôi.
-....
- Ngoan ngoãn ngồi đợi tôi gọi đồ ăn tới.
- Không đói.
- Chắc chắn chứ?
- Ch...chắc...
- Được, vậy thì cô cứ ngồi ở đó đợi tôi làm việc đến chiều đi nhé. Tối về ăn cơm một thể.
- Khôngggggggggggg!!!
- Sao? Cô bảo không muốn ăn mà.
- Tôi nghĩ lại rồi.
- Cô nhiều chuyện thật đấy. Thôi được rồi, cô ăn gì?
-Để tôi tự gọi. Chỉ cần anh trả tiền thôi.
- Ok, không vấn đề gì.
Nó bắt đầu gọi đồ ăn còn hắn thì tiếp tục làm việc.
Sau khi đã thanh toán
- Cô là heo hay sao mà ăn lắm thế?
- Đâu có nhiều gì đâu. Chỉ có 2 pizza cỡ lớn- 2 pepsi-1 hambuger- 2 khoai tây chiên- 1 bịch cánh gà- 1 salad- 1 tiramisu thôi mà.
- Cô bị bỏ đói lâu ngày hả?
- Không.
- Khiếp, chắc cái bụng của cô là thùng không đáy hả?
- =.=
Tại bệnh viện
- Này, cô thấy sao rồi?
- Ổn. Vẫn sống. Chưa chết.
- Ơ cái cô này ăn nói nghe hay nhỉ?
- Kệ tôi, mắc mớ gì đến anh chứ.
- Thôi, cô không sao là tốt rồi. Tôi đi trước.
- Ơ, nhưng mà....
- Tiền viện phí tôi đã trả rồi, cô không phải lo.
- Khoan đã...
- Đồ ăn tôi để trên bàn, nếu đói thì lấy ra mà ăn
- Ơ...
- Tôi đã dặn bác sĩ rồi, mỗi chiều sẽ đưa thuốc cho cô uống.
- Anh bị bại não hả? Nói vớ vẩn cái gì đấy? Tôi chỉ muốn hỏi tên anh thôi.
- À, tôi cứ tưởng... Rất xin lỗi. Tôi là Nam- Trần Bảo Nam. Còn cô?
- Trang- Phạm Hà Trang.
- Rất vui được làm quen và cũng xin lỗi vì đã đụng phải cô.
- Người có lỗi là tôi mới phải. Thôi, nếu anh có việc thì đi trước đi.
- Được rồi, cô tự chăm sóc cho mình nhé.
- OK.
/30
|