“Chuyến bay AUS18 chuẩn bị hạ cánh, xin nhắc lại chuyến bay AUS18 chuẩn bị hạ cánh”
]ting[
Chào Thiếu Gia, chào Mộc Tiểu Thư_
Chào ông_ La Khải cúi đầu_ trước tiên hãy về nhà anh
_ Được_ cô đẩy gọng kính sát vào mặt một chút, vẻ trưởng thành và một tiểu thư giàu có bây giờ hiện rõ trong cô.
_ Mami, where are we going?_
_ Nguyệt Dao, không được nói tiếng anh_ cô nghiêm khắc
_ mẹ, mình đi đâu?_ Nguyệt Dao liền ngoan ngoãn sửa lại
_ đến nhà chú Khải_ La Khải ngồi ghế trên quay xuống nói
_ aaa, không chịu, nhà chú Khải có ma đó_ Khắc Dĩ làm bộ sợ hãi
_ Dĩ ca, muội sợ_ Nguyệt Dao cũng hùa theo rúc vào người anh trai mình
_ Không sao, Boss ở đây, anh em mình không cần sợ_ Khắc Dĩ nháy mắt…
Dù chỉ mới 2 tuổi, nhưng hai anh em này đã có nét đẹp hơn người, y hệt thiên sứ. Lanh lợi, thông minh và không kém phần quậy phá nhưng lại rất nghe lời mẹ mình….vì cô là Boss mà.
Xe chạy và ngừng lại, tại ngôi nhà mang tên “Nhà Mạc Gia”
_ Bác vào nghĩ đi, chừng này đồ, tôi xách vào được rồi_ cô nói với bác quản gia
_ Nhưng tiểu thư, nếu làm vậy Minh thiếu gia sẽ_
Cô nghe vậy liền liếc qua La Khải, anh rùng mình lạnh sống lưng. Nuốc nước bọt nói_ ông vào làm việc đi. Ngoài này để tôi
_ Vâng, tôi xin phép_
…..~oOo~……
_ mami, để con giúp_ thấy mẹ xách đồ nặng, Nguyệt Dao chạy lại đòi giúp
_ Con còn bé, nặng đấy_ La Khải cười nói
_ Con muốn giúp cơ_ Nguyệt Dao bắt đầu mếu máo, nước mắt như sắp trào ra làm La Khải hoảng hồn chạy lại dỗ nhưng không thành.
_ con muốn giúp, muốn giúp aaa
_ Đây, hộp bánh này nặng lắm, con mang vào nhà đưa cho ông bà Mạc giúp mẹ_ cô xoa đầu bé.
_ Nặng lắm hả mẹ, sao Nguyệt Dao thấy nhẹ thế này?
_ Đúng thế, mẹ cầm không nổi, đỏ cả tay luôn này. Dao Nhi mạnh quá, giúp mẹ mang vào nhà nha
_ Vâng, chú La Khải, thấy con mạnh chưa ..xí!_ con bé nói rồi tung tăng chạy vào nhà.
_ Em hay thật, nói vài câu là dụ được con bé nín khóc. Khâm phục, khâm phục
_ Không, nặng thật đấy_ cô nói xong, tiếp tục công việc xách đồ
_ con chào ông con chào bà_
_ a, đây chắc là con trai lớn của Mộc Trà. Chao ôi, dễ thương quá_ bà Mạc chạy lại nhéo má cậu bé
_ mọi người đâu rồi con?_ ông Mạc hỏi
_ ở ngoài đang xách đồ ấy ạ, con xuống xe chạy thẳng vào đây luôn_ cậu lưu loát nói
_ Giỏi quá, ở Úc mà nói “tiếng mình” rành ghê_ bà cười xoa đầu
_ Sao con không giúp mọi người mà chạy thẳng vào đây thế này, cậu trai trẻ?_ ông Mạc giả bộ nghiêm khắc, nhưng có ý chọc ghẹo
_ con muốn chứ nhưng…_ mặt Khắc Dĩ nhăn lại, tay ôm bụng
_ Sao thế?_ ông hỏi, bà Mạc nhìn mặt Khắc Dĩ bắt đầu lo lắng.
_ Cho con hỏi, nhà vệ sinh ở đâu….con lỡ ăn kem nhiều nên..
……_ a hahaha, để người hầu nhà ta dắt con đi ha_ ông bà cười rộ lên
]ph ịch[
_ Ui da, Khắc Dĩ, anh đâu rồi_ Nguyệt Dao vừa bước vào, lại bị vấp té, liền hỏi người anh hay giúp mình đứng lên mỗi lúc ngã
_ Ây, sao lại té thế này. Đứng lên bà xem nào
_ Bà ơi, anh con đâu?_ cô bé chu môi, mắt chao qua chao lại tìm anh
_ Anh con đi vệ sinh, tí sẽ quay lại ngay_ bà nhéo nhẹ đôi má phúng phính của bé
_ a..à, Con là Nguyệt Dao, con của mẹ con, em của anh con, cháu của ông con_
Sau đó, căn nhà lại phát ra tiếng cười của hai ông bà_ Nói hay lắm, ngoan
_ Chào Mạc chủ tịch, chào Mạc phu nhân_ cô bước vào, lễ phép chào
_ Thật là, ta đã bảo cứ gọi cô chú, sao con cứ làm khó người già mãi thế_ ông Minh lên tiếng chọc ghẹo
_ Dạ con không dám thưa chú_ cô cũng gật đầu vâng lời
_ Ông ơi, bà ơi, bánh này con biếu ông bà_ Nguyệt Dao lễ phép đưa hộp bánh bằng hai tay_ ông bà cẩn thận. Mami bảo hộp bánh nặng lắm nên con mới giúp cầm hộ đấy
_ haha, được được, ta sẽ cẩn thận…ây chà, nặng thật đấy_ ông Mạc cười xoa đầu con bé.
_ Ông này, thật trẻ con_ bà Mạc vỗ nhẹ tay ông, miệng cũng nở nụ cười vui vẻ
_ Cha Mẹ này, cứ như con nít ấy_ La Khải bước vào nhà nói
_ cái thằng này, sao không ở Úc luôn đi…về nhà lại nói xấu cha mẹ_ bà Mạc làm mặt trách móc
_ Thôi, Mộc Trà, con mau theo người hầu lên phòng nghỉ ngơi. Tối hãy xuống ăn cơm_ ông Minh
_ Phòng tụi nhỏ gắn liền với phòng con nên đừng lo gì hết_ bà Minh nói tiếp
_ vâng, con cảm ơn, con xin phép cô chú_ cô cúi đầu_ Dao Nhi, đi thôi con
_ a mami, đợi con với_ Khắc Dĩ chạy theo, bám lấy mẹ rồi đùa giỡn với Nguyệt Dao, không quên chào ông bà và La Khải.
Trên phòng
_ 1..2..3 tập trung!
_ Có mặt thưa Boss!_
_ Nguyệt Dao, xếp búp bê đồ chơi ngăn nắp, sách, truyện bỏ vào kệ tủ, không được lộn xộn, bánh kẹo phải để riêng. Khắc Dĩ trang trí phòng, giường con và cho cả em. Đây là thử thách của hai đứa, ai làm xong trước được mẹ hôn trước, rõ chưa!?
_ Rõ! Thưa Boss_
45 phút sau
_ ôi, mệt_ cô đấm đấm lưng mình, đứng dậy. Nhìn qua bên thế giới của con mình
_ Ngủ hết rồi à? Nhanh thế_
Cô đi đến, bế từng đứa một lên giường. Hai đứa này cũng giỏi đấy chứ, đồ để tuy có chút lộn xộn nhưng đâu ra đó. Giường tuy hơi nhăn nhưng rất dễ thương. Hai con làm tốt lắm, ngủ ngon, hoàng tử và công chúa của mẹ. Cô hôn lên trán hai đứa, sau đó quay trở lại làm việc.
Tối đến, cô xin phép đưa hai đứa nhỏ ra ngoài chơi để biết đây đó, và tất nhiên, La Khải không được đi vì bị cha bắt làm việc.
_ Boss à, cái building cao đó là gì vậy?_
_ Khắc Dĩ, đó là toà nhà địa ốc_ cô giải thích
_ sao nó không giống con ốc?_ Nguyệt Dao hỏi tiếp
_ chắc tại nó không phải con của con ốc_ Khắc Dĩ đoán mò
_ Thế có nghĩ vợ Ốc ăn gian à?_ Nguyệt Dao
_ Chắc vậy đấy_ cô thản nhiên trả lời_ mệt rồi chứ? Ngồi nghỉ một chút đi
Mấy đứa nhóc được mẹ bế lên ghế, sau đó Khắc Dĩ lấy trong cặp ra ba hộp sữa cho mẹ, cho em gái và cho mình. Ba mẹ con ngồi uống sữa nghỉ ngơi, ai nhìn vào cũng phải thốt lên “yêu gia đình này quá, trông thật trẻ con a”
Nguyệt Dao và Khắc Dĩ ghẹo nhau rồi nhìn mẹ, trông mẹ thật đẹp. Hai đứa thương mẹ lắm, tuy mẹ có chút ít nói, nghiêm khắc khi có người lớn nhưng chưa bao giờ mẹ để ai nói xấu chúng nó cả. Mà mẹ chỉ vậy khi có người thôi chứ mẹ hiền mà trẻ con lắm….còn quậy nữa.
Một lát sau, Mộc Trà đứng dậy tiếp tục dẫn hai đứa con đi xung quanh xem nơi này nơi nọ rồi dừng chân tại một nhà hàng tên Khiêm Trấn….một nơi tuy cô chỉ từng đến 1 lần nhưng cô nhớ rất rõ..
“Flashback: (tóm tắt)
_ đem hết món ngon ra đây, nhất là kem_ Vương Tử
_ Vương Kha, đây là Hy Tranh
_ Em biết..
…._ Tiêu Dũ, sao kem giống thứ người ta xuất khẩu vậy?_
_ Xuất khẩu?
Cô chỉ miệng: Nhập khẩu!
Cô chỉ bụng: Nhập kho!
Rồi cô chỉ đến…
Thôi đủ rồi, ngưng được rồi đấy! Vương Kha la lên, Vương Tử cũng tái cả mặt.
Tiêu Dũ đưa tay che miệng cười, như thế thì không ai ăn được nữa rồi.”
Chuông reng:
If you come back to me
I’ll be all that you need
Baby, come back to me
Let me make up for what happened in the past
Baby come back to me (come back)
I’ll be everything you need (come back)
Baby come back to me (come back)
Boy, you’re one in a million (come back)
Baby come back to me (come back)
I’ll be everything you need (come back)
Baby come back to me (come back)
You’re one in a million (one in a million)
~~~~Music: Come back to me – Utada Hikaru~~~~
_ hello?_ cô bắt máy
Muội đang ở nhà hàng Khiêm Trấn…..được…muội cho ca 5 phút. 5 phút!_ cô cúp máy, dắt tay hai đứa bước vào.
_ Kính chào quý khách
_ Tự gọi món_ cô ra lệnh
_ Con ăn cháo gà, uống sô cô la nóng và kẹo dẻo_ Nguyệt Dao lên tiếng trước
_ Con muốn phở, nước cam_ Khắc Dĩ
_một ly kem bạc hà_ cô nói ngắn gọn
2 phút sau
_ xin lỗi, anh đến trễ_
_ chú Khải_ Khắc Dĩ cười toe gọi anh
_ chà, nhìn ngon quá, cho chú ăn với nào_ anh ngồi xuống cạnh cô
_ Chú tự gọi món i_ Nguyệt Dao nói xong rồi múc một muỗng cháo lên thổi cho nguội.
_ Em ăn gì chưa?_
_ Kem bạc hà_ cô liếm nhẹ muỗng kem sắp tan hết
Thấy thế, mặt La Khải có chút lúng túng….tim đập thình thịch. Hành động ấy của cô cũng đã làm nhiều chàng xung quanh có cảm giác như La Khải.
]ting[
_ Kính chào Tiêu thiếu_
!?!”Tiêu Dũ” cô xém chút nữa đánh rơi chiếc muỗng
La Khải như đứng hình khi nghe câu đó thốt lên “Tiêu Thiếu?”, chả phải là Tiêu Dũ sao.
_ Anh à, mình ngồi bàn kia đi_
Giọng nói mềm mại của người phụ nử tuổi 25 cất lên.
_ Mộc Trà…_ La Khải nói đủ lớn gọi cô
Cô nghiêng đầu nhìn qua phía anh, Tiêu Dũ. Anh vẫn lịch lãm, băng giá, phong độ với người khác như ngày nào. Bên cạnh anh là một cô gái, phải nói là rất đẹp, rất quý phái, và quyến rũ. Cô biết cô gái ấy, đó là Du Tuyết, Từ Du Tuyết, chị gái của Từ Du Tố, cô ấy là người mẫu nổi tiếng. Cô không biết nhiều thông tin từ những người này, cô không có thời gian cập nhật đời sống của họ. Nhưng sao họ trông tình tứ thế? Không giống như bạn bè…
_ Mộc Trà!_ La Khải nắm lấy cổ tay cô lay mạnh
_ ơ..vâng, xin lỗi_ cô bây giờ nhìn rất không bình thường…mặt cứ ngơ ngơ, cảm xúc lẫn lộn
_ Mami, mẹ sao thế?_ Khắc Dĩ và Nguyệt Dao lo lắng
_ mẹ không sao, ăn mau đi_ cô xoa nhẹ đầu hai đứa
_ Mộc Trà_ La Khải lại gọi tên cô, và anh chắc là cô biết anh muốn hỏi gì
_ Em không sao, thật đấy_ cô vỗ nhẹ tay anh.
]keng[ tiếng ly thuỷ tinh rớt xuống nền thảm
_ A…Sh**! Cô làm cái quái gì vậy, cô biết chiếc váy da này bao nhiêu tiền không !?_ Du Tuyết quát, tay chỉ thẳng vào mặt cô phục vụ
_ Tôi nói cho cô biết, không những chiếc váy mà còn thân hình người mẫu của tôi nữa. Tôi mà bị gì thì cô đền nổi không HẢ!
_ Xi..n lỗi quý khách, thật sự xin lỗi_ cô phục vụ cúi người
_ Xin lỗi cái gì? Thứ nghèo như cô đền được gì cho tôi?_ Du Tuyết đưa tay nhấn vào trán cô phục vụ, sự kiêu nghạo vì sang giàu của Du Tuyết làm mọi người xung quanh có chút khinh thường.
Từ Du Tuyết tuy là người mẫu nổi tiếng, nhưng trừ làm ra tiền ra thì cô ta chả làm được gì nữa cả. Rất nhiều người không thích cô ta, còn một vài người ngỡ là cô ta đã làm việc cực nhọc nuôi gia đình sau khi Từ Gia phá sản nhưng không. Tiền cô ta mỗi tháng, một cắc cũng không đưa, rõ keo.
_ Anh à, anh nói gì đi chứ. Sao cứ ăn mãi thế_ Du Tuyết dậm chân đổi giọng ngọt nói với Tiêu Dũ
_ Sa thải cô ta_ anh nói, tay bỏ vào miệng miếng thịt vừa cắt xong
_ K..hông được, tôi xin lỗi quý khách. Làm ơn đừng sa thải tôi, nhà tôi còn em trai và cha mẹ, làm ơn đừng sa thải tôi_ cô phục vụ quỳ xuống van xin
_ cục cưng của em thương em quá, đúng là phải sa thải mấy thứ dơ bẩn này đi_ Du Tuyết đi đến hôn lên má Tiêu Dũ, miệng cười đắc thắng
Mộc Trà…cô nắm chặt tay ghế, thật là ức hiếp người quá đáng mà. Tại sao Tiêu Dũ lại như vậy, tại sao anh lại trở nên độc ác, tại sao anh lại để cho người con gái khác hôn anh. Cảm giác khinh thường, đau lòng, tức giận trổi dậy trong cô.
_ Dừng tay!_
!!?
_ Anh là ai?_ Du Tuyết choáng ngợp, lần đầu tiên cô thấy người có vẻ đẹp trai, anh tuấn như Tiêu thiếu “của” cô. Và khác với Tiêu thiếu, anh ta có sự quyến rũ ấm áp rất lớn.
_ Mạc La Khải, tôi sẽ trả tiền đền bù cho cô gái này. Vì thế không được sa thải cô ấy_ anh nói, giọng điệu đầy uy nghiêm
_ à vâng… Thật ra tôi cũng hơi quá đáng, không dám nhận tiền đền bù đâu. Tôi cũng không sa thải cô ta nữa_ Du Tuyết cưỡng không lại, bối rối vén tóc nói.
_ Mạc thiếu trông rất thích xen vài chuyện người khác nhỉ?_ Tiêu Dũ nhếch nhẹ môi, tay xoay nhẹ ly rượu
_ Chỉ là thấy chuyện ngứa mắt nên gãi ngứa thôi, Tiêu thiếu quá khen rồi_ anh đáp lại, xem nó như một lời khen
_ Tốt, Mạc La Khải, nói rất hay_ Tiêu Dũ gật nhẹ đầu ý công nhận
_ cảm ơn_ La Khải cười nhẹ
_ về thôi. Mạc thiếu, tôi xin phép_ Tiêu Dũ đứng dậy, nắm lấy tay Du Tuyết bước ra ngoài và rồi….
]ph ịch[
_ aiza_
_ nhóc con, đi đứng sao không nhìn?_ Du Tuyết lườm
_ Là cô đụng cháu khi kề vai chú kia mà. Không xin lỗi mà còn_ Nguyệt Dao trề môi tức giận nói
Tiêu Dũ có chút bất ngờ, cô nhóc này, có nét nhìn rất quen….
_ Có sao không!_ Khắc Dĩ chạy đến đỡ em gái mình đứng dậy
_ Ơ hay, ranh con mà dám nói vậy à_ Du Tuyết vung tay
_ Cô tát nó 1 cái, tôi tát cả nhà cô!
……….!!!
Giọng nói này…Tiêu Dũ tim như ngừng đập, xoay người theo chiều tiếng nói được vọng ra.
_ cô là…?_ Du Tuyết nhướng mày
_ Nha Đầu_ anh thốt lên
Đúng, cái tên ấy, đã hai năm không được gọi….đúng là cô ấy rồi. Vẫn dáng vẻ nhỏ nhắn, đôi môi anh đào, giọng nói trong trẻo, làn da trắng như sữa, đôi mắt buồn và còn nhiều thứ nữa, anh nhớ hết tất cả mọi thứ….cô là mọi thứ của anh.
Tiêu Dũ đi nhanh đến ôm chầm lấy cô…
_ là em…đúng là em rồi_ anh thở phào như trút được thứ gì đó trong lòng
_ đúng, là em nhưng em nghĩ chúng ta nên như vậy sẽ thoải mái hơn_ cô đẩy nhẹ anh ra
_ Như vậy? Ý em là?
_ Ồ, thì ra cô có con không biết dạy con nói chuyện với người lớn rồi mà còn giựt người yêu người khác. Đồ cáo già, đê tiện, *******_ sau câu đó, Du Tuyết nhận được một cái tát.
]b ốp![
_ Anh!_
_ Tôi nói cho cô biết, cô dám hạ nhục cô ấy một chữ nữa, coi chừng cái mạng *** của cô đấy_ La Khải nhìn cô ả, ánh mắt sắc ấy làm cô ta rùng mình sợ hãi
_ Anh ta?_ Tiêu Dũ nhìn cô
_ mami, con không thích nơi này, mình về đi_ Khắc Dĩ Nguyệt Dao chạy đến ôm chân mẹ
_Tụi nhỏ?_ Tiêu Dũ chợt thấy tim mình đau nhói, chuyện này là thế nào?
_ Chúng nó là con em_ cô cúi người xoa đầu gối lúc nãy bị ngã của Nguyệt Dao.
_ Em…đã có..
_ Em đã có con_ cô gật đầu
_ Thì ra…em cũng như tôi_ giọng anh chợt thay đổi, tuy lòng như kim găm ngàn mảnh.
_ Đúng, anh giờ trông rất khác_ giọng cô có chút nghẹn, cô đang cố gắng kìm nén.
_ Đúng, em có cuộc sống của em. Tôi có cuộc sống của tôi_ anh đi lùi lại, không phải vì anh buồn, mà là vì anh không tin được chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Cô có một gia đình, có chồng, có con. Anh đâu còn là gì, anh cảm thấy bị phản bội, tim anh rất đau.
Tiêu Dũ đi đến đỡ Du Tuyết dậy, xoa nhẹ má cô ta trước mặt Mộc Trà. Anh nhếch nhẹ môi_ Đây là người yêu tôi, Từ Du Tuyết. Cô ấy rất đẹp phải không?
Nghe Tiêu thiếu khen, mặt cô ả đanh lại, nhìn Mộc Trà khinh thường.
_ v..Vâng, cô ấy rất đẹp_ cô gật đầu, nhưng cúi xuống thì không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Cô sợ, nước mắt cô lại rơi
_ Về thôi em_ La Khải đến nắm tay cô kéo đi_ chúng tôi xin phép_ anh chào Tiêu Dũ
Tụi nhỏ nhìn qua nhìn lại sau đó nghe tiếng chú La Khải gọi liền chạy theo. Tụi nó thắc mắc, chú đó là ai, tại sao trông Boss lại buồn, đau lòng như thế? Chắc mọi người không thấy nhưng tụi nó thấy được. Và tại sao chú ấy lại cho mình một cảm giác, một cảm giác rất tình thương, nhưng lại rất lạnh lùng. Chắc vì chú ấy và ta chưa biết nhau nên chú ấy cư xử lạ vậy thôi. Chuyện người lớn, xem vào nhiều, xấu lắm!
End chap, tại sao Tiêu Dũ thay đổi, bồ bịch vậy nhỉ? Đoán chuyện gì xảy ra 2 năm trước nhé :)
[!–nextpage–]
Chap 20
Chà, good job trong phần comment nha, có nhiều bạn đọc đã biết trước hai năm trước xảy ra chuyện gì rồi. Mà mấy cô nương hối mãi, au mà viết nhanh lỡ sai xót gì là truyện của Au vài bửa mấy bạn ném gạch xong rồi bỏ truyện hông có ai đọc nữa…..đến lúc đó thì tội nghiệp đứa con tinh thần của Au T-T. Anyways, enjoy [3
2 năm trước:
_ !….Hứ..a Viên, ông nói gì cơ?_ giọng Mộc Đế khàn đi
_ T..a..con bé bị tai nạn, đã qua đời rồi_ lại một lời nói dối, Hứa Viên miệng nói thì nghe đau lòng, môi nhếch lên nửa miệng.
_ Cháu gái tôi! Tên khốn! Mau trả mạng nó lại đây!_ Mộc Đế quát qua điện thoại
_ Chủ tịch, bình tĩnh_ quản gia chạy tới vuốt lưng cho ông, người ông rã rời, khó thở. Mộc Trà ơi….
[cạch]
Đặt chiếc điện thoại xuống, Hứa Viên lại cười nửa miệng, khuôn mặt hiện rõ sự hiếu thắng. Xem như ván cờ này, ông đã đánh một cách hoàn hảo.
_ Tiê..u Dũ, ta…_ Mộc Đế nói hết mọi chuyện cho anh nghe. Giọng ông nghẹn lại, giọt nước mắt tuôn rơi vì tiếc thương cho đứa cháu gái.
_ Ô..ng à, chắc bên ông không có sóng, con nghe không rõ_ ánh mắt vô hồn, anh mấp mấy trả lời.
_ Xin lỗi con, Tiêu Dũ_ ông nhắm đôi mắt mệt mỏi lại rồi đặt điện thoại xuống. Mộc Trà của ông…
_ Nha Đầuuuuuuu_ Tiêu Dũ hét lên, hét thật to. Đêm đó, anh đã khóc rất nhiều, anh khoá cửa gào thét, ném đồ đạc trong phòng. Anh đã không kìm chế được cơn sốc này, tại sao phải là cô, tại sao chứ!!! Ông trời ơi, tại sao không phải tôi mà lại là cô ấy, tại sao ông cứ phải đem cô ấy đi mới được cơ chứ. Aaaaaaaa
Từ hôm đó Tiêu Dũ nhốt mình trong phòng không ăn gì. Đến ba tháng sau, anh thoát ra khỏi căn phòng tối và lao đầu vào làm việc. Cha anh định rằng sẽ cố khuyên anh nên nghĩ ngơi, quên đi chuyện đã xảy ra nhưng ông bỏ cuộc ngay từ lúc nhìn thấy khuôn mặt anh. Khuôn mặt của những tháng ngày lúc chưa quen Mộc Trà. Là ác quỷ, là máu lạnh, là một Tiêu Dũ đang bị bọc đi bởi sự đau buồn. Lúc trước, mẹ Tiêu Dũ đã bỏ anh và ông theo người khác, chỉ vì….bà ta chán ghét anh, chỉ vì bà ta chán ghét cái gia đình này, chỉ vì lúc trước ông chưa đủ giàu và ông không cho được thứ bà cần. Tiền!
Tiêu Dũ bắt đầu quay trở lại cuộc sống bồ bịch, tàn ác, không quan tâm mọi người. Nhiều người không biết nhưng bạn bè anh, cha anh, người rất hiểu tình trạng của anh thì biết. Anh đang cố che đi sự đau khổ khi thiếu cô, anh cố kìm nén hình bóng của người con gái hằng đêm anh thầm nhớ.
Tiếng cười của anh bị dập tắt, tinh thần suy sụp, Nha Đầu bỏ anh ra đi, anh đã mất đi người anh trân trọng nhất. Anh muốn tự tử chết quách cho xong nhưng mỗi lần như thế, anh lại nhìn thấy ánh mắt buồn của cô, sâu trong ánh mắt đó là một sức mạnh sống khôn lường khiến anh không thể chết. Cô ấy mạnh mẽ nhiều hơn anh, cô ấy đau nhiều hơn anh, cô ấy cũng yếu đuối hơn anh. Tiểu Nha Đầu của anh, nhiều lần anh ngỡ như đã có được em thì em lại rời khỏi anh.
Và một ngày, Từ Du Tuyết gặp phải anh, sa vào lưới tình bởi sự quyến rũ băng giá ấy của anh. Cô ta chuốc anh say rượu rồi quyến rũ anh, cô ta rất giống người chị em của mình, Từ Du Tố, nhưng cô ta gian xảo hơn, cô ta ranh ma hơn gấp hai lần Du Tố.
Mỗi năm đến sinh nhật cô, anh luôn mua bánh kem về thắp nến rồi hát mừng sinh nhật một mình trong phòng. Anh còn chúc mừng một năm kỷ niệm cưới, rồi hai năm kỷ niệm ngày cưới…anh nhớ hết những ngày đó, những kỷ niệm vui buồn bên cô. Người hầu lẫn quản gia thấy vậy đều không kìm lòng rơi nước mặt, thiếu gia của họ…thật khổ quá.
Cho đến hôm ấy…anh đi đến một nơi từng có kỷ niệm giữa anh và cô, nhà hàng Khiêm Trấn và rồi, anh đã gặp cô, người con gái anh ngỡ như đã qua đời cách đây hai năm….
Hiện tại:
Vừa về nhà, cô liền bảo hai đứa vào phòng cùng cô, khoá chốt lại.
_ Mộc Trà! Em mở cửa cho anh đi, đừng ở trong đó một mình như thế_ La Khải đập cửa la lớn.
Cô nằm xuống giường thở một cách mệt mỏi, Nguyệt Dao trèo lên giường ôm lấy cô, Khắc Dĩ cũng trèo lên. Khắc Dĩ xoa nhẹ đầu cô: “Boss à, ngủ đi” cô ôm chầm lấy hai đứa con nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, mặc cho cửa cứ vang tiếng gõ.
_ Có chuyện gì mà om xòm vậy_ bà Mạc đi đến hỏi.
La Khải nhìn bà, ngưng đập cửa. Bảo bà xuống nhà sau đó kể cho cả bà và ông Mạc nghe chuyện đã xảy ra
_ Haiz, thật là, cũng khổ cho con bé_ ông Mạc nói
_ Chuyện của nó, để nó giải quyết. Chúng ta xen vào kẻo hư chuyện_ bà khuyên
_vâng_ anh gật đầu, nhưng lòng thì không chắc chắn, vì anh cũng yêu cô.
Sáng hôm sau:
_ Cô chú, con xin phép dẫn hai đứa đi nơi này_ cô bước xuống lầu xin phép
Nhìn quầng thâm và thân người mệt mỏi, ông bà buồn thay cho cô
_ Được, nhưng con với mấy đứa nhỏ phải ăn sáng đã_ bà Mạc gật đầu cười
_ Dạ thôi, con sẽ mua đồ ăn sáng trên đường đi_ cô lắc nhẹ đầu ý từ chối.
_ Để anh đưa em đi_ La Khải lên tiếng
_ Không cần, anh cứ đến công ty làm việc_ cô lại lắc đầu_ thế..con xin phép
Cô cho gọi một chiếc taxi, sau đó xe chở cô cùng Nguyệt Dao và Khắc Dĩ đến một nơi, một biệt thự sang trọng và im ắng. Cô cảm ơn người tài xế, sau đó bước vào bấm chuông.
_ Ông chủ!_ quản gia hấp tấp chạy vào
_ Ta đang làm việc, không tiếp khách_
_ Nhưng.._ quản gia chưa nói hết, cô vỗ nhẹ vai ý cho ông lui ra.
_ Chạy đến ông đi con_ cô nói thầm
_ hihi, vâng_ hai đứa nói thầm lại với mẹ.
Mộc Đế nghe tiếng lí nhí thì khó hiểu, chuột đâu ra thế nhỉ? Vừa quay qua thì..
_ Ông Cố_ hai đứa chạy đến ôm chầm lấy ông
_ Cái này? Chuyện này…_ ông bất ngờ khó hiểu, định gọi quản gia nhưng không được. Người con gái đứng trước mặt ông đang cúi đầu chào ông một cách nhẹ nhàng.
_ Ông nội, đã lâu không gặp_ cô chào ông
_ ..c..con là ma hay người_ ông lắp bắp hỏi cô
_ Con là Mộc Trà thưa ông_ cô nói lại, giọng chắc chắn vô cùng
_ Đây là..
_ Là con của con, là cháu của ông_ cô giải thích
_ Con? Cháu?_ ông nói ngớ ngẩn rồi bình tĩnh lại
_ Là con thật rồi, cháu yêu của ta. Đúng là con thật rồi_ ông điều khiển chiếc xe lăn đến bên cô, ôm lấy cô, mừng rơi nước mắt.
Cô vuốt nhẹ lưng ông để ông bình tĩnh lại.
_ Có chuyện gì xảy ra sao thưa ông?_ cô khó hiểu
Ông gật đầu, lau nước mắt_ con ngồi đi
_ Ông cố nãy giờ bơ tụi con nha_ tụi nhỏ bu quanh ông lên tiếng giận dỗi.
Ông bật cười_ xin lỗi mấy đứa, ngồi đi. Quản gia, mang vào tôi dĩa bánh và trái cây_ ông nói đủ to
_ ông kể cho con nghe đi_ cô hiếu kỳ chờ đợi nghe chuyện gì đã xảy ra
_ Hai năm trước, lão Hứa gọi về và bảo với ông rằng…._ ông bắt đầu kể, ông kể hết những gì ông biết được_ Tiêu Dũ đã sống rất thảm sau khi nghe con qua đời, thằng nhóc đó không những không ăn không uống mà còn nhìn như một cái xác không sức sống.
Cô bất giác để nước mắt tuôn rơi, Tiêu Dũ của cô đã như vậy sao?
_ mami, đừng khóc mà_ Khắc Dĩ Nguyệt Dao mếu theo mẹ
_ mẹ không sao, tụi con ra ngoài chơi đi_ cô nói, vuốt nhẹ tóc hai đứa
_ nhưng_ đồng thanh
_ Nghe không?_ cô nghiêm khắc.
_ Vâng_ tụi nhỏ theo quản gia đi ra ngoài
_ Mộc Trà, con hiện giờ đang ở đâu?_ Mộc Đế hỏi
_ Nhà của Mạc Gia, họ là bạn của ông ngoại_ cô trả lời
_ Lão Hứa sao rồi? Con có giận ông ấy không? Ông ấy bây giờ sao rồi
_ con chưa bao giờ giận ông ngoại cả. Con hiểu rõ, ông chỉ vì thương con. Ông ngoại hiện đang quay trở lại công việc điều hành tập đoàn. Ông ngoại nói nếu cần giúp, ngoại sẽ gọi con_
Mộc Đế gật đầu_ con chuyển đến đây ở đi_
_ con cũng định vậy_
_ hôm nay?_
_ Dạ vâng, được không ông?
_ À, được chứ, nhà của con mà
_ ông đừng nói gì hết về việc con trở về Mộc Gia
_ Được, còn Tiêu Dũ?
_ con sẽ giải quyết chuyện đó sau_ cô xoa nhẹ một bên đầu
Sau đó, hai ông cháu nói chuyện quoa loa, nói phiếm, nói về những chuyện trong hai năm, nói về quá khứ.
Cô cho người gọi về Mạc Gia đem đồ đến. Cô trở về phòng của mình nhảy lên giường, trán cô có chút giãn ra, hai chữ thôi, mệt mỏi. Dưới nhà, tụi nhỏ đang chơi với ông cố vui vẻ nên cô không lo mấy.
Về Tiêu Dũ, cô thật tình cũng không biết sẽ tính sao với anh. Cô không muốn trách anh nhưng lại thấy giận, anh đi với người phụ nữ khác, anh lạnh lùng, tàn ác. Cô chưa từng thấy tính cách này của anh, anh đã thay đổi vì cô sao. Aiza, nhức đầu quá. Nhưng cô có như anh sau khi nghe tin anh qua đời đâu chứ. Cô còn cực khổ sinh con, cô còn đau khổ như anh. Cô cũng nhớ anh mà, chuyện anh làm là không thể tha được, thay đổi như thế là không thể tha được. Anh có biết rằng tim cô như bị anh đâm hàng trăm nhát vào hôm gặp lại anh và anh tình tứ với cô ta, Từ Du Tuyết.
Nghĩ đến đây, cô bật khóc, lăn qua lăn lại, mệt quá rồi thiếp đi.
Ngày hôm sau, cô uể oải thức dậy, lâu lắm rồi mới có giấc ngủ say như vậy. Nhìn bên cạnh, hai đứa nhóc vẫn đang gác chân nhau ngủ. Tối qua cô đã bàn với ông là cô sẽ đến tập đoàn ông làm một thời gian thay ông vì ông bảo ông muốn ở nhà chơi với cháu, cô cũng muốn ông nghỉ ngơi vài bữa.
Tập đoàn MT
_ cho hỏi, cô là?_ anh thư ký nhìn cô quen quen nhưng không thể nhận ra cô là ai.
Cô mang kính râm, áo phông rộng quần jean, đội mũ lưỡi chai, nhìn không khác gì dân chơi hip hop.
_ Tôi là chủ tịch thay cho Mộc chủ tịch_
_ Trẻ con! Cô tưởng cô là Mộc chủ tịch hay sao mà đòi làm chủ tịch?_ anh xua tay, ý đuổi cô
Vừa lúc ấy, quản gia Mộc Gia chạy đến_ Tiểu thư, cô để quên túi đồ ăn trưa
_ T..iểu thư?_ anh thư ký nhìn cô ngớ ngẩn
_ cảm ơn, bây giờ tôi vào được chưa?_ cô nhận lấy hộp đồ ăn rồi lên giọng chủ tịch với anh thư ký
_ d..dạ vâng, mời tiểu..à không, chủ tịch_ anh ta sợ hãi, tránh đường cho cô vào.
_ Lịch trình hôm nay?_ cô hỏi
_ Dạ khá ngắn, họp lúc 9:30, đến văn phòng ký giấy tờ 12:00 sau đó quay trở về phòng làm việc, chiều đến tập đoàn Tiêu Gia nói chuyện, hết rồi, thưa chủ tịch_ anh nói luôn một hơi rồi thở mạnh
_ đọc lại cái cuối cùng!
_ d..dạ?_
_ Cái cuối cùng!_ cô nói, anh thư ký giật mình làm rơi cả giấy tờ trên tay mình.
_ l..là đến tập đoàn Tiêu Gia nói chuyện_ anh nhắc lại
_ nói chuyện? Ông nội có lịch trình làm việc cũng tốt quá nhỉ_ cô lắc nhẹ đầu_ ra ngoài đi
Anh thư ký gật mạnh, chào cô rồi đi nhanh ra ngoài.
Chiều đến:
_ thư ký Liêm_ cô dựa người xuống ghế nói
_ vâng chủ tịch_
_ có thể cancel vụ đi nói chuyện ở tập đoàn Tiêu Gia không?_ cô hỏi
_ chuyện đó thì không thưa chủ tịch_
_ tại sao?
_ vì đó là việc Mộc chủ tịch thường hay làm
_ tôi không phải Mộc chủ tịch
_ Chủ tịch cũng họ Mộc, cũng là Mộc chủ tịch
_ Anh!… Tiêu chủ tịch là chú Tiêu Điền?
_ không, là Tiêu Thiếu Gia
_…..thôi được, chuẩn bị xe
Tập đoàn TG
_ thưa chủ tịch, Mộc chủ tịch đã tới_ thư ký bước vào thông báo
_ cho Mộc chủ tịch vào_ anh lạnh lùng lên tiếng
Cánh cửa vừa mở ra, rồi đóng lại
_ Là em?
Ánh mắt chạm nhau, ký ức lại ùa về, cô lại đau, anh lại nhói.
_ chứ không lẽ là anh?_ cô nhún vai nói lại
Ngạc nhiên vì cách nói như đùa của cô, Tiêu Dũ cứ ngỡ cô sẽ nói chuyện một cách hờ hững, sẽ rất lạnh lùng.
_ Nói gì đi?_
_ Em muốn tôi nói gì?_ anh
_ không nói thì về_ cô quay người chuẩn bị rời đi
_ Khoan!
Cô đắc ý, quay lại nhìn anh. Tiêu Dũ thấy mình nói hơi lớn, có chút bối rối liền ngồi xuống quay lưng lại, không dám nhìn thẳng vào cô.
Em…vẫn chưa biết cười ư?_ anh quay người hỏi_ hay là em không muốn cười với loại người như tôi
Nghe anh nói thế, lòng cô chợt đau nhói
_ Không phải thế, tôi biết cười nhưng chỉ là tôi để lạc nó
_ Lạc? Em lạc mất nụ cười à_ anh bật cười
_ đúng vậy, vì trái tim quá đau anh à_ cô nhìn anh, gật đầu
Anh ngưng nụ cười trên môi, xoay ghế nhìn cô_ em lại đây_ anh gọi
Cô không từ chối, không nói gì, im lặng bước đến cạnh anh. Nhìn cô, anh lại nhớ lúc trước cô cũng vậy, nghe anh gọi thì ngoan ngoãn đi đến.
_ Em…có vui không?_ anh đổi giọng, không biết cô có nhận ra không, anh đang quan tâm cô
_ Em vui lắm_ cô gật đầu
Anh cười nhẹ, cách nói của cô vẫn vậy, cứ như con nít
_ anh vẫn vậy, cười mới đẹp_ cô khen
Anh đỏ mặt, nhìn qua chỗ khác_ ông Mộc chắc đã biết chuyện em..
_ Vâng
Sau đó hai người im lặng không nói gì, cô đứng anh ngồi, trông ngược đời lạ thường. Anh quay mặt qua bắt gặp ánh mắt buồn trong sáng của cô nhìn anh, bắt gặp khuôn mặt nhỏ xinh mà anh ngày đêm nhớ nhung. Bất giác, anh muốn nhìn kỹ hơn, anh muốn nhiều hơn. Tiêu Dũ đứng bật dậy làm cô giật mình lùi lại nhưng anh nắm kịp lấy tay cô kéo sát vào người mình.
Cô nghe rõ tiếng tim đập của anh, cô cũng không rõ là của mình hay của anh nhưng cô biết một điều, cô đang rất ngượng khi mặt mình đang áp sát vào ngực anh, cách nhau hai lớp áo.
_ Nha Đầu_ anh ngửi nhẹ mùi hương trên người cô, rồi đến tai, cổ,…
_ a…_ Nha Đầu giật mình thốt lên một tiếng “gợi tình”
Giây phút ấy, anh như con thú chiếm lấy bờ môi cô, môi anh quấn lấy nó, luồn vào trong thật mạnh mẽ nhưng cũng nhẹ nhàng nâng niu nụ hôn. Anh và cô bây giờ chỉ mong thời gian dừng lại ngay lập tức. Nhưng ông trời mấy lúc cho họ toại nguyện?
[Cạch]
_ Tiêu thiếu, em mang đồ ăn đến cho.._
!!?_ Con quỷ kia, nhà ngươi dám hôn chồng bà hả?_ Du Tuyết nhìn thấy cảnh trước mắt liền chạy đến giựt ngược tóc Mộc Trà
_ Du Tuyết, mau thả ra!_ anh đẩy Du Tuyết ra một bên làm cô ta ngã xuống sàn, sau đó vội vàng đỡ Mộc Trà đứng dậy_ em có sao không?
Cô lắc đầu, sửa lại mái tóc bị rối
_ Tiêu Dũ, sao anh dám làm vậy với em!_
_ Cô là cái thá gì mà tôi không được làm vậy?_ anh lạnh lùng nói, dùng ánh mắt giận dữ nhìn Du Tuyết
_ A..nh! Là cô, là cô đã dụ dỗ anh ấy. Đồ hồ ly thối nát, cha mẹ cô không biết dạy con à?_ Du Tuyết tức giận quát
[bốp]
_ cái này cho mẹ tôi!
[bốp]
_ cha tôi!
[bốp]
_ cho cha mẹ cô vì có đứa con ngang ngược không những không nuôi ông bà mà còn đem lời lẽ tục tiểu sỉ nhục người khác
[bốp]
Cái này là cho con tôi lúc bị cô đụng ngã
[bốp]
_ cái này là cho tôi!
5 cái tát thật mạnh, đau rát lẫn lộn được chính tay Mộc Trà tặng Du Tuyết….cô ta cứng người ôm mặt đau quá nên không nói nên lời.
_ Không cần cảm ơn_ Mộc Trà nhếch môi nhẹ
Tiêu Dũ nhìn cô nhóc 17 tuổi trước mặt vừa tát người đàn bà 28 ngỡ ngàng mở to mắt.
_ Tiêu thiếu, anh đừng quên cô ta đã có con, đã có chồng. Cô ta phản bội chồng mình, ắc sẽ phản bội anh_ Du Tuyết nghiến răng nói, tức giận chạy ra ngoài.
Nhớ đến điểm này, anh chợt lạnh nhạt nhìn cô với con mắt xa lạ. Cô ghét lắm…cô rõ ràng là không làm gì sai, sao cứ lần nào cũng phải nghĩ sai về cô mới chịu cơ chứ. Cô cắn môi mình như sắp nứt….
_ Tiêu Dũ, thật ra…_ cô định giải thích, mong anh tin cô…nhưng lại bị cắt lời
_ Tiêu Dũ? Xin lỗi, chắc lúc chiều tôi đã uống chút rượu nên không tỉnh táo là mấy, có gì đụng chạm xin cô thứ lỗi, Mộc chủ tịch. Và tôi và chủ tịch cũng không thân thiết gì, xưng hô như vậy có lẽ không tiện cho việc làm ăn hai bên_ anh đưa đôi mắt chán ghét nhìn cô, giọng nói mạnh mẽ nhưng lạnh lẽo điên người.
Cô khựng lại, cảm giác đau nhói chợt len lỏi con tim. Mím môi kìm nén giọt nước mắt….cô nói_ à, không sao. Tôi có việc, phải về trước, xin lỗi anh về chuyện lúc nãy_ cô chào anh rồi bước đi ra cửa một cách vội vã.
_ Cho tôi gửi lời thăm chồng cô, La Khải và tụi nhỏ_ anh nói lớn để cô nghe thật rõ.
Cô bước đi càng lúc càng nhanh, đến lúc ra khỏi tập đoàn rồi thì cô mới dựa lưng vào tường, thở phào. Nhục Nhã! Hai chữ đầu tiên hiện trong đầu cô, cô cười nhạt, tội nghiệp cho bản thân mình. Đường đường là tiểu thư của hai tập đoàn lớn, lại vì một người đàn ông mà hạ mình, có đáng không?
Cô đi rồi, Tiêu Dũ mới ôm ngực mình khuỵu xuống sàn, không khí ngột ngạt lúc nãy thật có thể giết người. Nếu lúc nãy anh không làm vậy, thì có lẽ sẽ có chuyện xấu xảy ra với Nha Đầu. Vì cô đã có La Khải, nếu còn tình cảm với anh thì tại sao lại sinh con với anh ta. Nếu là người khác, anh không màng gì mà đùa giỡn nhưng nếu là cô, anh thật không muốn phá hoại cuộc sống gia đình cô lúc này. Hai năm. Hai năm đã thay đổi tất cả, anh từng ước mơ sẽ cùng cô sinh con, sống vui vẻ, hạnh phúc đến đầu bạc răng long. Nếu năm đó anh mạnh hơn, có thể giữ cô lại, nếu anh thông minh hơn, có thể cô đã không phải chịu thiệt, nếu anh trao cô một tình yêu mạnh mẽ hơn, có lẽ cô đã không theo người khác. Nếu….chỉ là nếu mà thôi…
Cứ tưởng rằng có thể quên đi mối tình đó, sau nhiều năm gặp lại mới biết rằng thế nào là khắc cốt ghi tâm…….vốn tưởng rằng có thể quên đi người ấy…trải qua nhiều chuyện mới biết thế nào là không thể quên. Hai con người, hai niềm đau hai cảm nghĩ, nhưng chỉ một tình yêu nối liền họ với nhau.
]ting[
Chào Thiếu Gia, chào Mộc Tiểu Thư_
Chào ông_ La Khải cúi đầu_ trước tiên hãy về nhà anh
_ Được_ cô đẩy gọng kính sát vào mặt một chút, vẻ trưởng thành và một tiểu thư giàu có bây giờ hiện rõ trong cô.
_ Mami, where are we going?_
_ Nguyệt Dao, không được nói tiếng anh_ cô nghiêm khắc
_ mẹ, mình đi đâu?_ Nguyệt Dao liền ngoan ngoãn sửa lại
_ đến nhà chú Khải_ La Khải ngồi ghế trên quay xuống nói
_ aaa, không chịu, nhà chú Khải có ma đó_ Khắc Dĩ làm bộ sợ hãi
_ Dĩ ca, muội sợ_ Nguyệt Dao cũng hùa theo rúc vào người anh trai mình
_ Không sao, Boss ở đây, anh em mình không cần sợ_ Khắc Dĩ nháy mắt…
Dù chỉ mới 2 tuổi, nhưng hai anh em này đã có nét đẹp hơn người, y hệt thiên sứ. Lanh lợi, thông minh và không kém phần quậy phá nhưng lại rất nghe lời mẹ mình….vì cô là Boss mà.
Xe chạy và ngừng lại, tại ngôi nhà mang tên “Nhà Mạc Gia”
_ Bác vào nghĩ đi, chừng này đồ, tôi xách vào được rồi_ cô nói với bác quản gia
_ Nhưng tiểu thư, nếu làm vậy Minh thiếu gia sẽ_
Cô nghe vậy liền liếc qua La Khải, anh rùng mình lạnh sống lưng. Nuốc nước bọt nói_ ông vào làm việc đi. Ngoài này để tôi
_ Vâng, tôi xin phép_
…..~oOo~……
_ mami, để con giúp_ thấy mẹ xách đồ nặng, Nguyệt Dao chạy lại đòi giúp
_ Con còn bé, nặng đấy_ La Khải cười nói
_ Con muốn giúp cơ_ Nguyệt Dao bắt đầu mếu máo, nước mắt như sắp trào ra làm La Khải hoảng hồn chạy lại dỗ nhưng không thành.
_ con muốn giúp, muốn giúp aaa
_ Đây, hộp bánh này nặng lắm, con mang vào nhà đưa cho ông bà Mạc giúp mẹ_ cô xoa đầu bé.
_ Nặng lắm hả mẹ, sao Nguyệt Dao thấy nhẹ thế này?
_ Đúng thế, mẹ cầm không nổi, đỏ cả tay luôn này. Dao Nhi mạnh quá, giúp mẹ mang vào nhà nha
_ Vâng, chú La Khải, thấy con mạnh chưa ..xí!_ con bé nói rồi tung tăng chạy vào nhà.
_ Em hay thật, nói vài câu là dụ được con bé nín khóc. Khâm phục, khâm phục
_ Không, nặng thật đấy_ cô nói xong, tiếp tục công việc xách đồ
_ con chào ông con chào bà_
_ a, đây chắc là con trai lớn của Mộc Trà. Chao ôi, dễ thương quá_ bà Mạc chạy lại nhéo má cậu bé
_ mọi người đâu rồi con?_ ông Mạc hỏi
_ ở ngoài đang xách đồ ấy ạ, con xuống xe chạy thẳng vào đây luôn_ cậu lưu loát nói
_ Giỏi quá, ở Úc mà nói “tiếng mình” rành ghê_ bà cười xoa đầu
_ Sao con không giúp mọi người mà chạy thẳng vào đây thế này, cậu trai trẻ?_ ông Mạc giả bộ nghiêm khắc, nhưng có ý chọc ghẹo
_ con muốn chứ nhưng…_ mặt Khắc Dĩ nhăn lại, tay ôm bụng
_ Sao thế?_ ông hỏi, bà Mạc nhìn mặt Khắc Dĩ bắt đầu lo lắng.
_ Cho con hỏi, nhà vệ sinh ở đâu….con lỡ ăn kem nhiều nên..
……_ a hahaha, để người hầu nhà ta dắt con đi ha_ ông bà cười rộ lên
]ph ịch[
_ Ui da, Khắc Dĩ, anh đâu rồi_ Nguyệt Dao vừa bước vào, lại bị vấp té, liền hỏi người anh hay giúp mình đứng lên mỗi lúc ngã
_ Ây, sao lại té thế này. Đứng lên bà xem nào
_ Bà ơi, anh con đâu?_ cô bé chu môi, mắt chao qua chao lại tìm anh
_ Anh con đi vệ sinh, tí sẽ quay lại ngay_ bà nhéo nhẹ đôi má phúng phính của bé
_ a..à, Con là Nguyệt Dao, con của mẹ con, em của anh con, cháu của ông con_
Sau đó, căn nhà lại phát ra tiếng cười của hai ông bà_ Nói hay lắm, ngoan
_ Chào Mạc chủ tịch, chào Mạc phu nhân_ cô bước vào, lễ phép chào
_ Thật là, ta đã bảo cứ gọi cô chú, sao con cứ làm khó người già mãi thế_ ông Minh lên tiếng chọc ghẹo
_ Dạ con không dám thưa chú_ cô cũng gật đầu vâng lời
_ Ông ơi, bà ơi, bánh này con biếu ông bà_ Nguyệt Dao lễ phép đưa hộp bánh bằng hai tay_ ông bà cẩn thận. Mami bảo hộp bánh nặng lắm nên con mới giúp cầm hộ đấy
_ haha, được được, ta sẽ cẩn thận…ây chà, nặng thật đấy_ ông Mạc cười xoa đầu con bé.
_ Ông này, thật trẻ con_ bà Mạc vỗ nhẹ tay ông, miệng cũng nở nụ cười vui vẻ
_ Cha Mẹ này, cứ như con nít ấy_ La Khải bước vào nhà nói
_ cái thằng này, sao không ở Úc luôn đi…về nhà lại nói xấu cha mẹ_ bà Mạc làm mặt trách móc
_ Thôi, Mộc Trà, con mau theo người hầu lên phòng nghỉ ngơi. Tối hãy xuống ăn cơm_ ông Minh
_ Phòng tụi nhỏ gắn liền với phòng con nên đừng lo gì hết_ bà Minh nói tiếp
_ vâng, con cảm ơn, con xin phép cô chú_ cô cúi đầu_ Dao Nhi, đi thôi con
_ a mami, đợi con với_ Khắc Dĩ chạy theo, bám lấy mẹ rồi đùa giỡn với Nguyệt Dao, không quên chào ông bà và La Khải.
Trên phòng
_ 1..2..3 tập trung!
_ Có mặt thưa Boss!_
_ Nguyệt Dao, xếp búp bê đồ chơi ngăn nắp, sách, truyện bỏ vào kệ tủ, không được lộn xộn, bánh kẹo phải để riêng. Khắc Dĩ trang trí phòng, giường con và cho cả em. Đây là thử thách của hai đứa, ai làm xong trước được mẹ hôn trước, rõ chưa!?
_ Rõ! Thưa Boss_
45 phút sau
_ ôi, mệt_ cô đấm đấm lưng mình, đứng dậy. Nhìn qua bên thế giới của con mình
_ Ngủ hết rồi à? Nhanh thế_
Cô đi đến, bế từng đứa một lên giường. Hai đứa này cũng giỏi đấy chứ, đồ để tuy có chút lộn xộn nhưng đâu ra đó. Giường tuy hơi nhăn nhưng rất dễ thương. Hai con làm tốt lắm, ngủ ngon, hoàng tử và công chúa của mẹ. Cô hôn lên trán hai đứa, sau đó quay trở lại làm việc.
Tối đến, cô xin phép đưa hai đứa nhỏ ra ngoài chơi để biết đây đó, và tất nhiên, La Khải không được đi vì bị cha bắt làm việc.
_ Boss à, cái building cao đó là gì vậy?_
_ Khắc Dĩ, đó là toà nhà địa ốc_ cô giải thích
_ sao nó không giống con ốc?_ Nguyệt Dao hỏi tiếp
_ chắc tại nó không phải con của con ốc_ Khắc Dĩ đoán mò
_ Thế có nghĩ vợ Ốc ăn gian à?_ Nguyệt Dao
_ Chắc vậy đấy_ cô thản nhiên trả lời_ mệt rồi chứ? Ngồi nghỉ một chút đi
Mấy đứa nhóc được mẹ bế lên ghế, sau đó Khắc Dĩ lấy trong cặp ra ba hộp sữa cho mẹ, cho em gái và cho mình. Ba mẹ con ngồi uống sữa nghỉ ngơi, ai nhìn vào cũng phải thốt lên “yêu gia đình này quá, trông thật trẻ con a”
Nguyệt Dao và Khắc Dĩ ghẹo nhau rồi nhìn mẹ, trông mẹ thật đẹp. Hai đứa thương mẹ lắm, tuy mẹ có chút ít nói, nghiêm khắc khi có người lớn nhưng chưa bao giờ mẹ để ai nói xấu chúng nó cả. Mà mẹ chỉ vậy khi có người thôi chứ mẹ hiền mà trẻ con lắm….còn quậy nữa.
Một lát sau, Mộc Trà đứng dậy tiếp tục dẫn hai đứa con đi xung quanh xem nơi này nơi nọ rồi dừng chân tại một nhà hàng tên Khiêm Trấn….một nơi tuy cô chỉ từng đến 1 lần nhưng cô nhớ rất rõ..
“Flashback: (tóm tắt)
_ đem hết món ngon ra đây, nhất là kem_ Vương Tử
_ Vương Kha, đây là Hy Tranh
_ Em biết..
…._ Tiêu Dũ, sao kem giống thứ người ta xuất khẩu vậy?_
_ Xuất khẩu?
Cô chỉ miệng: Nhập khẩu!
Cô chỉ bụng: Nhập kho!
Rồi cô chỉ đến…
Thôi đủ rồi, ngưng được rồi đấy! Vương Kha la lên, Vương Tử cũng tái cả mặt.
Tiêu Dũ đưa tay che miệng cười, như thế thì không ai ăn được nữa rồi.”
Chuông reng:
If you come back to me
I’ll be all that you need
Baby, come back to me
Let me make up for what happened in the past
Baby come back to me (come back)
I’ll be everything you need (come back)
Baby come back to me (come back)
Boy, you’re one in a million (come back)
Baby come back to me (come back)
I’ll be everything you need (come back)
Baby come back to me (come back)
You’re one in a million (one in a million)
~~~~Music: Come back to me – Utada Hikaru~~~~
_ hello?_ cô bắt máy
Muội đang ở nhà hàng Khiêm Trấn…..được…muội cho ca 5 phút. 5 phút!_ cô cúp máy, dắt tay hai đứa bước vào.
_ Kính chào quý khách
_ Tự gọi món_ cô ra lệnh
_ Con ăn cháo gà, uống sô cô la nóng và kẹo dẻo_ Nguyệt Dao lên tiếng trước
_ Con muốn phở, nước cam_ Khắc Dĩ
_một ly kem bạc hà_ cô nói ngắn gọn
2 phút sau
_ xin lỗi, anh đến trễ_
_ chú Khải_ Khắc Dĩ cười toe gọi anh
_ chà, nhìn ngon quá, cho chú ăn với nào_ anh ngồi xuống cạnh cô
_ Chú tự gọi món i_ Nguyệt Dao nói xong rồi múc một muỗng cháo lên thổi cho nguội.
_ Em ăn gì chưa?_
_ Kem bạc hà_ cô liếm nhẹ muỗng kem sắp tan hết
Thấy thế, mặt La Khải có chút lúng túng….tim đập thình thịch. Hành động ấy của cô cũng đã làm nhiều chàng xung quanh có cảm giác như La Khải.
]ting[
_ Kính chào Tiêu thiếu_
!?!”Tiêu Dũ” cô xém chút nữa đánh rơi chiếc muỗng
La Khải như đứng hình khi nghe câu đó thốt lên “Tiêu Thiếu?”, chả phải là Tiêu Dũ sao.
_ Anh à, mình ngồi bàn kia đi_
Giọng nói mềm mại của người phụ nử tuổi 25 cất lên.
_ Mộc Trà…_ La Khải nói đủ lớn gọi cô
Cô nghiêng đầu nhìn qua phía anh, Tiêu Dũ. Anh vẫn lịch lãm, băng giá, phong độ với người khác như ngày nào. Bên cạnh anh là một cô gái, phải nói là rất đẹp, rất quý phái, và quyến rũ. Cô biết cô gái ấy, đó là Du Tuyết, Từ Du Tuyết, chị gái của Từ Du Tố, cô ấy là người mẫu nổi tiếng. Cô không biết nhiều thông tin từ những người này, cô không có thời gian cập nhật đời sống của họ. Nhưng sao họ trông tình tứ thế? Không giống như bạn bè…
_ Mộc Trà!_ La Khải nắm lấy cổ tay cô lay mạnh
_ ơ..vâng, xin lỗi_ cô bây giờ nhìn rất không bình thường…mặt cứ ngơ ngơ, cảm xúc lẫn lộn
_ Mami, mẹ sao thế?_ Khắc Dĩ và Nguyệt Dao lo lắng
_ mẹ không sao, ăn mau đi_ cô xoa nhẹ đầu hai đứa
_ Mộc Trà_ La Khải lại gọi tên cô, và anh chắc là cô biết anh muốn hỏi gì
_ Em không sao, thật đấy_ cô vỗ nhẹ tay anh.
]keng[ tiếng ly thuỷ tinh rớt xuống nền thảm
_ A…Sh**! Cô làm cái quái gì vậy, cô biết chiếc váy da này bao nhiêu tiền không !?_ Du Tuyết quát, tay chỉ thẳng vào mặt cô phục vụ
_ Tôi nói cho cô biết, không những chiếc váy mà còn thân hình người mẫu của tôi nữa. Tôi mà bị gì thì cô đền nổi không HẢ!
_ Xi..n lỗi quý khách, thật sự xin lỗi_ cô phục vụ cúi người
_ Xin lỗi cái gì? Thứ nghèo như cô đền được gì cho tôi?_ Du Tuyết đưa tay nhấn vào trán cô phục vụ, sự kiêu nghạo vì sang giàu của Du Tuyết làm mọi người xung quanh có chút khinh thường.
Từ Du Tuyết tuy là người mẫu nổi tiếng, nhưng trừ làm ra tiền ra thì cô ta chả làm được gì nữa cả. Rất nhiều người không thích cô ta, còn một vài người ngỡ là cô ta đã làm việc cực nhọc nuôi gia đình sau khi Từ Gia phá sản nhưng không. Tiền cô ta mỗi tháng, một cắc cũng không đưa, rõ keo.
_ Anh à, anh nói gì đi chứ. Sao cứ ăn mãi thế_ Du Tuyết dậm chân đổi giọng ngọt nói với Tiêu Dũ
_ Sa thải cô ta_ anh nói, tay bỏ vào miệng miếng thịt vừa cắt xong
_ K..hông được, tôi xin lỗi quý khách. Làm ơn đừng sa thải tôi, nhà tôi còn em trai và cha mẹ, làm ơn đừng sa thải tôi_ cô phục vụ quỳ xuống van xin
_ cục cưng của em thương em quá, đúng là phải sa thải mấy thứ dơ bẩn này đi_ Du Tuyết đi đến hôn lên má Tiêu Dũ, miệng cười đắc thắng
Mộc Trà…cô nắm chặt tay ghế, thật là ức hiếp người quá đáng mà. Tại sao Tiêu Dũ lại như vậy, tại sao anh lại trở nên độc ác, tại sao anh lại để cho người con gái khác hôn anh. Cảm giác khinh thường, đau lòng, tức giận trổi dậy trong cô.
_ Dừng tay!_
!!?
_ Anh là ai?_ Du Tuyết choáng ngợp, lần đầu tiên cô thấy người có vẻ đẹp trai, anh tuấn như Tiêu thiếu “của” cô. Và khác với Tiêu thiếu, anh ta có sự quyến rũ ấm áp rất lớn.
_ Mạc La Khải, tôi sẽ trả tiền đền bù cho cô gái này. Vì thế không được sa thải cô ấy_ anh nói, giọng điệu đầy uy nghiêm
_ à vâng… Thật ra tôi cũng hơi quá đáng, không dám nhận tiền đền bù đâu. Tôi cũng không sa thải cô ta nữa_ Du Tuyết cưỡng không lại, bối rối vén tóc nói.
_ Mạc thiếu trông rất thích xen vài chuyện người khác nhỉ?_ Tiêu Dũ nhếch nhẹ môi, tay xoay nhẹ ly rượu
_ Chỉ là thấy chuyện ngứa mắt nên gãi ngứa thôi, Tiêu thiếu quá khen rồi_ anh đáp lại, xem nó như một lời khen
_ Tốt, Mạc La Khải, nói rất hay_ Tiêu Dũ gật nhẹ đầu ý công nhận
_ cảm ơn_ La Khải cười nhẹ
_ về thôi. Mạc thiếu, tôi xin phép_ Tiêu Dũ đứng dậy, nắm lấy tay Du Tuyết bước ra ngoài và rồi….
]ph ịch[
_ aiza_
_ nhóc con, đi đứng sao không nhìn?_ Du Tuyết lườm
_ Là cô đụng cháu khi kề vai chú kia mà. Không xin lỗi mà còn_ Nguyệt Dao trề môi tức giận nói
Tiêu Dũ có chút bất ngờ, cô nhóc này, có nét nhìn rất quen….
_ Có sao không!_ Khắc Dĩ chạy đến đỡ em gái mình đứng dậy
_ Ơ hay, ranh con mà dám nói vậy à_ Du Tuyết vung tay
_ Cô tát nó 1 cái, tôi tát cả nhà cô!
……….!!!
Giọng nói này…Tiêu Dũ tim như ngừng đập, xoay người theo chiều tiếng nói được vọng ra.
_ cô là…?_ Du Tuyết nhướng mày
_ Nha Đầu_ anh thốt lên
Đúng, cái tên ấy, đã hai năm không được gọi….đúng là cô ấy rồi. Vẫn dáng vẻ nhỏ nhắn, đôi môi anh đào, giọng nói trong trẻo, làn da trắng như sữa, đôi mắt buồn và còn nhiều thứ nữa, anh nhớ hết tất cả mọi thứ….cô là mọi thứ của anh.
Tiêu Dũ đi nhanh đến ôm chầm lấy cô…
_ là em…đúng là em rồi_ anh thở phào như trút được thứ gì đó trong lòng
_ đúng, là em nhưng em nghĩ chúng ta nên như vậy sẽ thoải mái hơn_ cô đẩy nhẹ anh ra
_ Như vậy? Ý em là?
_ Ồ, thì ra cô có con không biết dạy con nói chuyện với người lớn rồi mà còn giựt người yêu người khác. Đồ cáo già, đê tiện, *******_ sau câu đó, Du Tuyết nhận được một cái tát.
]b ốp![
_ Anh!_
_ Tôi nói cho cô biết, cô dám hạ nhục cô ấy một chữ nữa, coi chừng cái mạng *** của cô đấy_ La Khải nhìn cô ả, ánh mắt sắc ấy làm cô ta rùng mình sợ hãi
_ Anh ta?_ Tiêu Dũ nhìn cô
_ mami, con không thích nơi này, mình về đi_ Khắc Dĩ Nguyệt Dao chạy đến ôm chân mẹ
_Tụi nhỏ?_ Tiêu Dũ chợt thấy tim mình đau nhói, chuyện này là thế nào?
_ Chúng nó là con em_ cô cúi người xoa đầu gối lúc nãy bị ngã của Nguyệt Dao.
_ Em…đã có..
_ Em đã có con_ cô gật đầu
_ Thì ra…em cũng như tôi_ giọng anh chợt thay đổi, tuy lòng như kim găm ngàn mảnh.
_ Đúng, anh giờ trông rất khác_ giọng cô có chút nghẹn, cô đang cố gắng kìm nén.
_ Đúng, em có cuộc sống của em. Tôi có cuộc sống của tôi_ anh đi lùi lại, không phải vì anh buồn, mà là vì anh không tin được chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Cô có một gia đình, có chồng, có con. Anh đâu còn là gì, anh cảm thấy bị phản bội, tim anh rất đau.
Tiêu Dũ đi đến đỡ Du Tuyết dậy, xoa nhẹ má cô ta trước mặt Mộc Trà. Anh nhếch nhẹ môi_ Đây là người yêu tôi, Từ Du Tuyết. Cô ấy rất đẹp phải không?
Nghe Tiêu thiếu khen, mặt cô ả đanh lại, nhìn Mộc Trà khinh thường.
_ v..Vâng, cô ấy rất đẹp_ cô gật đầu, nhưng cúi xuống thì không dám ngẩng mặt lên nhìn anh. Cô sợ, nước mắt cô lại rơi
_ Về thôi em_ La Khải đến nắm tay cô kéo đi_ chúng tôi xin phép_ anh chào Tiêu Dũ
Tụi nhỏ nhìn qua nhìn lại sau đó nghe tiếng chú La Khải gọi liền chạy theo. Tụi nó thắc mắc, chú đó là ai, tại sao trông Boss lại buồn, đau lòng như thế? Chắc mọi người không thấy nhưng tụi nó thấy được. Và tại sao chú ấy lại cho mình một cảm giác, một cảm giác rất tình thương, nhưng lại rất lạnh lùng. Chắc vì chú ấy và ta chưa biết nhau nên chú ấy cư xử lạ vậy thôi. Chuyện người lớn, xem vào nhiều, xấu lắm!
End chap, tại sao Tiêu Dũ thay đổi, bồ bịch vậy nhỉ? Đoán chuyện gì xảy ra 2 năm trước nhé :)
[!–nextpage–]
Chap 20
Chà, good job trong phần comment nha, có nhiều bạn đọc đã biết trước hai năm trước xảy ra chuyện gì rồi. Mà mấy cô nương hối mãi, au mà viết nhanh lỡ sai xót gì là truyện của Au vài bửa mấy bạn ném gạch xong rồi bỏ truyện hông có ai đọc nữa…..đến lúc đó thì tội nghiệp đứa con tinh thần của Au T-T. Anyways, enjoy [3
2 năm trước:
_ !….Hứ..a Viên, ông nói gì cơ?_ giọng Mộc Đế khàn đi
_ T..a..con bé bị tai nạn, đã qua đời rồi_ lại một lời nói dối, Hứa Viên miệng nói thì nghe đau lòng, môi nhếch lên nửa miệng.
_ Cháu gái tôi! Tên khốn! Mau trả mạng nó lại đây!_ Mộc Đế quát qua điện thoại
_ Chủ tịch, bình tĩnh_ quản gia chạy tới vuốt lưng cho ông, người ông rã rời, khó thở. Mộc Trà ơi….
[cạch]
Đặt chiếc điện thoại xuống, Hứa Viên lại cười nửa miệng, khuôn mặt hiện rõ sự hiếu thắng. Xem như ván cờ này, ông đã đánh một cách hoàn hảo.
_ Tiê..u Dũ, ta…_ Mộc Đế nói hết mọi chuyện cho anh nghe. Giọng ông nghẹn lại, giọt nước mắt tuôn rơi vì tiếc thương cho đứa cháu gái.
_ Ô..ng à, chắc bên ông không có sóng, con nghe không rõ_ ánh mắt vô hồn, anh mấp mấy trả lời.
_ Xin lỗi con, Tiêu Dũ_ ông nhắm đôi mắt mệt mỏi lại rồi đặt điện thoại xuống. Mộc Trà của ông…
_ Nha Đầuuuuuuu_ Tiêu Dũ hét lên, hét thật to. Đêm đó, anh đã khóc rất nhiều, anh khoá cửa gào thét, ném đồ đạc trong phòng. Anh đã không kìm chế được cơn sốc này, tại sao phải là cô, tại sao chứ!!! Ông trời ơi, tại sao không phải tôi mà lại là cô ấy, tại sao ông cứ phải đem cô ấy đi mới được cơ chứ. Aaaaaaaa
Từ hôm đó Tiêu Dũ nhốt mình trong phòng không ăn gì. Đến ba tháng sau, anh thoát ra khỏi căn phòng tối và lao đầu vào làm việc. Cha anh định rằng sẽ cố khuyên anh nên nghĩ ngơi, quên đi chuyện đã xảy ra nhưng ông bỏ cuộc ngay từ lúc nhìn thấy khuôn mặt anh. Khuôn mặt của những tháng ngày lúc chưa quen Mộc Trà. Là ác quỷ, là máu lạnh, là một Tiêu Dũ đang bị bọc đi bởi sự đau buồn. Lúc trước, mẹ Tiêu Dũ đã bỏ anh và ông theo người khác, chỉ vì….bà ta chán ghét anh, chỉ vì bà ta chán ghét cái gia đình này, chỉ vì lúc trước ông chưa đủ giàu và ông không cho được thứ bà cần. Tiền!
Tiêu Dũ bắt đầu quay trở lại cuộc sống bồ bịch, tàn ác, không quan tâm mọi người. Nhiều người không biết nhưng bạn bè anh, cha anh, người rất hiểu tình trạng của anh thì biết. Anh đang cố che đi sự đau khổ khi thiếu cô, anh cố kìm nén hình bóng của người con gái hằng đêm anh thầm nhớ.
Tiếng cười của anh bị dập tắt, tinh thần suy sụp, Nha Đầu bỏ anh ra đi, anh đã mất đi người anh trân trọng nhất. Anh muốn tự tử chết quách cho xong nhưng mỗi lần như thế, anh lại nhìn thấy ánh mắt buồn của cô, sâu trong ánh mắt đó là một sức mạnh sống khôn lường khiến anh không thể chết. Cô ấy mạnh mẽ nhiều hơn anh, cô ấy đau nhiều hơn anh, cô ấy cũng yếu đuối hơn anh. Tiểu Nha Đầu của anh, nhiều lần anh ngỡ như đã có được em thì em lại rời khỏi anh.
Và một ngày, Từ Du Tuyết gặp phải anh, sa vào lưới tình bởi sự quyến rũ băng giá ấy của anh. Cô ta chuốc anh say rượu rồi quyến rũ anh, cô ta rất giống người chị em của mình, Từ Du Tố, nhưng cô ta gian xảo hơn, cô ta ranh ma hơn gấp hai lần Du Tố.
Mỗi năm đến sinh nhật cô, anh luôn mua bánh kem về thắp nến rồi hát mừng sinh nhật một mình trong phòng. Anh còn chúc mừng một năm kỷ niệm cưới, rồi hai năm kỷ niệm ngày cưới…anh nhớ hết những ngày đó, những kỷ niệm vui buồn bên cô. Người hầu lẫn quản gia thấy vậy đều không kìm lòng rơi nước mặt, thiếu gia của họ…thật khổ quá.
Cho đến hôm ấy…anh đi đến một nơi từng có kỷ niệm giữa anh và cô, nhà hàng Khiêm Trấn và rồi, anh đã gặp cô, người con gái anh ngỡ như đã qua đời cách đây hai năm….
Hiện tại:
Vừa về nhà, cô liền bảo hai đứa vào phòng cùng cô, khoá chốt lại.
_ Mộc Trà! Em mở cửa cho anh đi, đừng ở trong đó một mình như thế_ La Khải đập cửa la lớn.
Cô nằm xuống giường thở một cách mệt mỏi, Nguyệt Dao trèo lên giường ôm lấy cô, Khắc Dĩ cũng trèo lên. Khắc Dĩ xoa nhẹ đầu cô: “Boss à, ngủ đi” cô ôm chầm lấy hai đứa con nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, mặc cho cửa cứ vang tiếng gõ.
_ Có chuyện gì mà om xòm vậy_ bà Mạc đi đến hỏi.
La Khải nhìn bà, ngưng đập cửa. Bảo bà xuống nhà sau đó kể cho cả bà và ông Mạc nghe chuyện đã xảy ra
_ Haiz, thật là, cũng khổ cho con bé_ ông Mạc nói
_ Chuyện của nó, để nó giải quyết. Chúng ta xen vào kẻo hư chuyện_ bà khuyên
_vâng_ anh gật đầu, nhưng lòng thì không chắc chắn, vì anh cũng yêu cô.
Sáng hôm sau:
_ Cô chú, con xin phép dẫn hai đứa đi nơi này_ cô bước xuống lầu xin phép
Nhìn quầng thâm và thân người mệt mỏi, ông bà buồn thay cho cô
_ Được, nhưng con với mấy đứa nhỏ phải ăn sáng đã_ bà Mạc gật đầu cười
_ Dạ thôi, con sẽ mua đồ ăn sáng trên đường đi_ cô lắc nhẹ đầu ý từ chối.
_ Để anh đưa em đi_ La Khải lên tiếng
_ Không cần, anh cứ đến công ty làm việc_ cô lại lắc đầu_ thế..con xin phép
Cô cho gọi một chiếc taxi, sau đó xe chở cô cùng Nguyệt Dao và Khắc Dĩ đến một nơi, một biệt thự sang trọng và im ắng. Cô cảm ơn người tài xế, sau đó bước vào bấm chuông.
_ Ông chủ!_ quản gia hấp tấp chạy vào
_ Ta đang làm việc, không tiếp khách_
_ Nhưng.._ quản gia chưa nói hết, cô vỗ nhẹ vai ý cho ông lui ra.
_ Chạy đến ông đi con_ cô nói thầm
_ hihi, vâng_ hai đứa nói thầm lại với mẹ.
Mộc Đế nghe tiếng lí nhí thì khó hiểu, chuột đâu ra thế nhỉ? Vừa quay qua thì..
_ Ông Cố_ hai đứa chạy đến ôm chầm lấy ông
_ Cái này? Chuyện này…_ ông bất ngờ khó hiểu, định gọi quản gia nhưng không được. Người con gái đứng trước mặt ông đang cúi đầu chào ông một cách nhẹ nhàng.
_ Ông nội, đã lâu không gặp_ cô chào ông
_ ..c..con là ma hay người_ ông lắp bắp hỏi cô
_ Con là Mộc Trà thưa ông_ cô nói lại, giọng chắc chắn vô cùng
_ Đây là..
_ Là con của con, là cháu của ông_ cô giải thích
_ Con? Cháu?_ ông nói ngớ ngẩn rồi bình tĩnh lại
_ Là con thật rồi, cháu yêu của ta. Đúng là con thật rồi_ ông điều khiển chiếc xe lăn đến bên cô, ôm lấy cô, mừng rơi nước mắt.
Cô vuốt nhẹ lưng ông để ông bình tĩnh lại.
_ Có chuyện gì xảy ra sao thưa ông?_ cô khó hiểu
Ông gật đầu, lau nước mắt_ con ngồi đi
_ Ông cố nãy giờ bơ tụi con nha_ tụi nhỏ bu quanh ông lên tiếng giận dỗi.
Ông bật cười_ xin lỗi mấy đứa, ngồi đi. Quản gia, mang vào tôi dĩa bánh và trái cây_ ông nói đủ to
_ ông kể cho con nghe đi_ cô hiếu kỳ chờ đợi nghe chuyện gì đã xảy ra
_ Hai năm trước, lão Hứa gọi về và bảo với ông rằng…._ ông bắt đầu kể, ông kể hết những gì ông biết được_ Tiêu Dũ đã sống rất thảm sau khi nghe con qua đời, thằng nhóc đó không những không ăn không uống mà còn nhìn như một cái xác không sức sống.
Cô bất giác để nước mắt tuôn rơi, Tiêu Dũ của cô đã như vậy sao?
_ mami, đừng khóc mà_ Khắc Dĩ Nguyệt Dao mếu theo mẹ
_ mẹ không sao, tụi con ra ngoài chơi đi_ cô nói, vuốt nhẹ tóc hai đứa
_ nhưng_ đồng thanh
_ Nghe không?_ cô nghiêm khắc.
_ Vâng_ tụi nhỏ theo quản gia đi ra ngoài
_ Mộc Trà, con hiện giờ đang ở đâu?_ Mộc Đế hỏi
_ Nhà của Mạc Gia, họ là bạn của ông ngoại_ cô trả lời
_ Lão Hứa sao rồi? Con có giận ông ấy không? Ông ấy bây giờ sao rồi
_ con chưa bao giờ giận ông ngoại cả. Con hiểu rõ, ông chỉ vì thương con. Ông ngoại hiện đang quay trở lại công việc điều hành tập đoàn. Ông ngoại nói nếu cần giúp, ngoại sẽ gọi con_
Mộc Đế gật đầu_ con chuyển đến đây ở đi_
_ con cũng định vậy_
_ hôm nay?_
_ Dạ vâng, được không ông?
_ À, được chứ, nhà của con mà
_ ông đừng nói gì hết về việc con trở về Mộc Gia
_ Được, còn Tiêu Dũ?
_ con sẽ giải quyết chuyện đó sau_ cô xoa nhẹ một bên đầu
Sau đó, hai ông cháu nói chuyện quoa loa, nói phiếm, nói về những chuyện trong hai năm, nói về quá khứ.
Cô cho người gọi về Mạc Gia đem đồ đến. Cô trở về phòng của mình nhảy lên giường, trán cô có chút giãn ra, hai chữ thôi, mệt mỏi. Dưới nhà, tụi nhỏ đang chơi với ông cố vui vẻ nên cô không lo mấy.
Về Tiêu Dũ, cô thật tình cũng không biết sẽ tính sao với anh. Cô không muốn trách anh nhưng lại thấy giận, anh đi với người phụ nữ khác, anh lạnh lùng, tàn ác. Cô chưa từng thấy tính cách này của anh, anh đã thay đổi vì cô sao. Aiza, nhức đầu quá. Nhưng cô có như anh sau khi nghe tin anh qua đời đâu chứ. Cô còn cực khổ sinh con, cô còn đau khổ như anh. Cô cũng nhớ anh mà, chuyện anh làm là không thể tha được, thay đổi như thế là không thể tha được. Anh có biết rằng tim cô như bị anh đâm hàng trăm nhát vào hôm gặp lại anh và anh tình tứ với cô ta, Từ Du Tuyết.
Nghĩ đến đây, cô bật khóc, lăn qua lăn lại, mệt quá rồi thiếp đi.
Ngày hôm sau, cô uể oải thức dậy, lâu lắm rồi mới có giấc ngủ say như vậy. Nhìn bên cạnh, hai đứa nhóc vẫn đang gác chân nhau ngủ. Tối qua cô đã bàn với ông là cô sẽ đến tập đoàn ông làm một thời gian thay ông vì ông bảo ông muốn ở nhà chơi với cháu, cô cũng muốn ông nghỉ ngơi vài bữa.
Tập đoàn MT
_ cho hỏi, cô là?_ anh thư ký nhìn cô quen quen nhưng không thể nhận ra cô là ai.
Cô mang kính râm, áo phông rộng quần jean, đội mũ lưỡi chai, nhìn không khác gì dân chơi hip hop.
_ Tôi là chủ tịch thay cho Mộc chủ tịch_
_ Trẻ con! Cô tưởng cô là Mộc chủ tịch hay sao mà đòi làm chủ tịch?_ anh xua tay, ý đuổi cô
Vừa lúc ấy, quản gia Mộc Gia chạy đến_ Tiểu thư, cô để quên túi đồ ăn trưa
_ T..iểu thư?_ anh thư ký nhìn cô ngớ ngẩn
_ cảm ơn, bây giờ tôi vào được chưa?_ cô nhận lấy hộp đồ ăn rồi lên giọng chủ tịch với anh thư ký
_ d..dạ vâng, mời tiểu..à không, chủ tịch_ anh ta sợ hãi, tránh đường cho cô vào.
_ Lịch trình hôm nay?_ cô hỏi
_ Dạ khá ngắn, họp lúc 9:30, đến văn phòng ký giấy tờ 12:00 sau đó quay trở về phòng làm việc, chiều đến tập đoàn Tiêu Gia nói chuyện, hết rồi, thưa chủ tịch_ anh nói luôn một hơi rồi thở mạnh
_ đọc lại cái cuối cùng!
_ d..dạ?_
_ Cái cuối cùng!_ cô nói, anh thư ký giật mình làm rơi cả giấy tờ trên tay mình.
_ l..là đến tập đoàn Tiêu Gia nói chuyện_ anh nhắc lại
_ nói chuyện? Ông nội có lịch trình làm việc cũng tốt quá nhỉ_ cô lắc nhẹ đầu_ ra ngoài đi
Anh thư ký gật mạnh, chào cô rồi đi nhanh ra ngoài.
Chiều đến:
_ thư ký Liêm_ cô dựa người xuống ghế nói
_ vâng chủ tịch_
_ có thể cancel vụ đi nói chuyện ở tập đoàn Tiêu Gia không?_ cô hỏi
_ chuyện đó thì không thưa chủ tịch_
_ tại sao?
_ vì đó là việc Mộc chủ tịch thường hay làm
_ tôi không phải Mộc chủ tịch
_ Chủ tịch cũng họ Mộc, cũng là Mộc chủ tịch
_ Anh!… Tiêu chủ tịch là chú Tiêu Điền?
_ không, là Tiêu Thiếu Gia
_…..thôi được, chuẩn bị xe
Tập đoàn TG
_ thưa chủ tịch, Mộc chủ tịch đã tới_ thư ký bước vào thông báo
_ cho Mộc chủ tịch vào_ anh lạnh lùng lên tiếng
Cánh cửa vừa mở ra, rồi đóng lại
_ Là em?
Ánh mắt chạm nhau, ký ức lại ùa về, cô lại đau, anh lại nhói.
_ chứ không lẽ là anh?_ cô nhún vai nói lại
Ngạc nhiên vì cách nói như đùa của cô, Tiêu Dũ cứ ngỡ cô sẽ nói chuyện một cách hờ hững, sẽ rất lạnh lùng.
_ Nói gì đi?_
_ Em muốn tôi nói gì?_ anh
_ không nói thì về_ cô quay người chuẩn bị rời đi
_ Khoan!
Cô đắc ý, quay lại nhìn anh. Tiêu Dũ thấy mình nói hơi lớn, có chút bối rối liền ngồi xuống quay lưng lại, không dám nhìn thẳng vào cô.
Em…vẫn chưa biết cười ư?_ anh quay người hỏi_ hay là em không muốn cười với loại người như tôi
Nghe anh nói thế, lòng cô chợt đau nhói
_ Không phải thế, tôi biết cười nhưng chỉ là tôi để lạc nó
_ Lạc? Em lạc mất nụ cười à_ anh bật cười
_ đúng vậy, vì trái tim quá đau anh à_ cô nhìn anh, gật đầu
Anh ngưng nụ cười trên môi, xoay ghế nhìn cô_ em lại đây_ anh gọi
Cô không từ chối, không nói gì, im lặng bước đến cạnh anh. Nhìn cô, anh lại nhớ lúc trước cô cũng vậy, nghe anh gọi thì ngoan ngoãn đi đến.
_ Em…có vui không?_ anh đổi giọng, không biết cô có nhận ra không, anh đang quan tâm cô
_ Em vui lắm_ cô gật đầu
Anh cười nhẹ, cách nói của cô vẫn vậy, cứ như con nít
_ anh vẫn vậy, cười mới đẹp_ cô khen
Anh đỏ mặt, nhìn qua chỗ khác_ ông Mộc chắc đã biết chuyện em..
_ Vâng
Sau đó hai người im lặng không nói gì, cô đứng anh ngồi, trông ngược đời lạ thường. Anh quay mặt qua bắt gặp ánh mắt buồn trong sáng của cô nhìn anh, bắt gặp khuôn mặt nhỏ xinh mà anh ngày đêm nhớ nhung. Bất giác, anh muốn nhìn kỹ hơn, anh muốn nhiều hơn. Tiêu Dũ đứng bật dậy làm cô giật mình lùi lại nhưng anh nắm kịp lấy tay cô kéo sát vào người mình.
Cô nghe rõ tiếng tim đập của anh, cô cũng không rõ là của mình hay của anh nhưng cô biết một điều, cô đang rất ngượng khi mặt mình đang áp sát vào ngực anh, cách nhau hai lớp áo.
_ Nha Đầu_ anh ngửi nhẹ mùi hương trên người cô, rồi đến tai, cổ,…
_ a…_ Nha Đầu giật mình thốt lên một tiếng “gợi tình”
Giây phút ấy, anh như con thú chiếm lấy bờ môi cô, môi anh quấn lấy nó, luồn vào trong thật mạnh mẽ nhưng cũng nhẹ nhàng nâng niu nụ hôn. Anh và cô bây giờ chỉ mong thời gian dừng lại ngay lập tức. Nhưng ông trời mấy lúc cho họ toại nguyện?
[Cạch]
_ Tiêu thiếu, em mang đồ ăn đến cho.._
!!?_ Con quỷ kia, nhà ngươi dám hôn chồng bà hả?_ Du Tuyết nhìn thấy cảnh trước mắt liền chạy đến giựt ngược tóc Mộc Trà
_ Du Tuyết, mau thả ra!_ anh đẩy Du Tuyết ra một bên làm cô ta ngã xuống sàn, sau đó vội vàng đỡ Mộc Trà đứng dậy_ em có sao không?
Cô lắc đầu, sửa lại mái tóc bị rối
_ Tiêu Dũ, sao anh dám làm vậy với em!_
_ Cô là cái thá gì mà tôi không được làm vậy?_ anh lạnh lùng nói, dùng ánh mắt giận dữ nhìn Du Tuyết
_ A..nh! Là cô, là cô đã dụ dỗ anh ấy. Đồ hồ ly thối nát, cha mẹ cô không biết dạy con à?_ Du Tuyết tức giận quát
[bốp]
_ cái này cho mẹ tôi!
[bốp]
_ cha tôi!
[bốp]
_ cho cha mẹ cô vì có đứa con ngang ngược không những không nuôi ông bà mà còn đem lời lẽ tục tiểu sỉ nhục người khác
[bốp]
Cái này là cho con tôi lúc bị cô đụng ngã
[bốp]
_ cái này là cho tôi!
5 cái tát thật mạnh, đau rát lẫn lộn được chính tay Mộc Trà tặng Du Tuyết….cô ta cứng người ôm mặt đau quá nên không nói nên lời.
_ Không cần cảm ơn_ Mộc Trà nhếch môi nhẹ
Tiêu Dũ nhìn cô nhóc 17 tuổi trước mặt vừa tát người đàn bà 28 ngỡ ngàng mở to mắt.
_ Tiêu thiếu, anh đừng quên cô ta đã có con, đã có chồng. Cô ta phản bội chồng mình, ắc sẽ phản bội anh_ Du Tuyết nghiến răng nói, tức giận chạy ra ngoài.
Nhớ đến điểm này, anh chợt lạnh nhạt nhìn cô với con mắt xa lạ. Cô ghét lắm…cô rõ ràng là không làm gì sai, sao cứ lần nào cũng phải nghĩ sai về cô mới chịu cơ chứ. Cô cắn môi mình như sắp nứt….
_ Tiêu Dũ, thật ra…_ cô định giải thích, mong anh tin cô…nhưng lại bị cắt lời
_ Tiêu Dũ? Xin lỗi, chắc lúc chiều tôi đã uống chút rượu nên không tỉnh táo là mấy, có gì đụng chạm xin cô thứ lỗi, Mộc chủ tịch. Và tôi và chủ tịch cũng không thân thiết gì, xưng hô như vậy có lẽ không tiện cho việc làm ăn hai bên_ anh đưa đôi mắt chán ghét nhìn cô, giọng nói mạnh mẽ nhưng lạnh lẽo điên người.
Cô khựng lại, cảm giác đau nhói chợt len lỏi con tim. Mím môi kìm nén giọt nước mắt….cô nói_ à, không sao. Tôi có việc, phải về trước, xin lỗi anh về chuyện lúc nãy_ cô chào anh rồi bước đi ra cửa một cách vội vã.
_ Cho tôi gửi lời thăm chồng cô, La Khải và tụi nhỏ_ anh nói lớn để cô nghe thật rõ.
Cô bước đi càng lúc càng nhanh, đến lúc ra khỏi tập đoàn rồi thì cô mới dựa lưng vào tường, thở phào. Nhục Nhã! Hai chữ đầu tiên hiện trong đầu cô, cô cười nhạt, tội nghiệp cho bản thân mình. Đường đường là tiểu thư của hai tập đoàn lớn, lại vì một người đàn ông mà hạ mình, có đáng không?
Cô đi rồi, Tiêu Dũ mới ôm ngực mình khuỵu xuống sàn, không khí ngột ngạt lúc nãy thật có thể giết người. Nếu lúc nãy anh không làm vậy, thì có lẽ sẽ có chuyện xấu xảy ra với Nha Đầu. Vì cô đã có La Khải, nếu còn tình cảm với anh thì tại sao lại sinh con với anh ta. Nếu là người khác, anh không màng gì mà đùa giỡn nhưng nếu là cô, anh thật không muốn phá hoại cuộc sống gia đình cô lúc này. Hai năm. Hai năm đã thay đổi tất cả, anh từng ước mơ sẽ cùng cô sinh con, sống vui vẻ, hạnh phúc đến đầu bạc răng long. Nếu năm đó anh mạnh hơn, có thể giữ cô lại, nếu anh thông minh hơn, có thể cô đã không phải chịu thiệt, nếu anh trao cô một tình yêu mạnh mẽ hơn, có lẽ cô đã không theo người khác. Nếu….chỉ là nếu mà thôi…
Cứ tưởng rằng có thể quên đi mối tình đó, sau nhiều năm gặp lại mới biết rằng thế nào là khắc cốt ghi tâm…….vốn tưởng rằng có thể quên đi người ấy…trải qua nhiều chuyện mới biết thế nào là không thể quên. Hai con người, hai niềm đau hai cảm nghĩ, nhưng chỉ một tình yêu nối liền họ với nhau.
/31
|