Mạc Vô Kỵ phản ứng nhanh chóng, nghe nói như thế, lập tức liền đoán được Tễ Di này hẳn là do Kế Nguyệt phái tới. Quả nhiên, hắn thấy sắc mặt Nhan Thiên Ngu rất là lạnh lùng, hiển nhiên không hoan nghênh đối với Tễ Di này.
- Ngươi hãy đi trước, ta cùng Thiên Ngu trò chuyện vài câu.
Mạc Vô Kỵ đối với Tễ Di thuận miệng nói, hắn cũng không muốn đi gặp Kế Nguyệt.
Dựa theo ý nghĩ của hắn, tốt nhất là gặp Nhan Ý xong, lập tức đi ngay. Hắn không muốn cùng Kế Nguyệt có quan hệ gì cả, tự nhiên cũng không muốn đi gặp ả. Hiện tại hắn biết Nhan Thiên Ngu, thậm chí ngay cả Nhan Ý đều không cần đi gặp.
Nghe được Mạc Vô Kỵ trả lời, trong mắt Tễ Di lộ ra kinh dị, trước đây chuyện gì xảy ra nếu là tiểu thư mời Nhan Dã, hắn sẽ bỏ lại mọi chuyện, lập tức liền theo nàng, lần này phản ứng thế nào lại quái dị như vậy?
Mạc Vô Kỵ vừa nhìn ánh mắt Tễ Di liền biết mình biểu hiện có chút không thích hợp, liền vội vàng nói:
- Ta có việc gấp muốn cùng Thiên Ngu trò chuyện vài câu, ngươi đi trước đi.
Tễ Di nghi ngờ gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi.
- Nhan Dã, ngươi thật giống như có chút biến hóa.
Tễ Di đi rồi, Nhan Thiên Ngu nghi hoặc nhìn Mạc Vô Kỵ, dường như muốn tìm xem biến hóa gì đã đến với Mạc Vô Kỵ.
Trên mặt Mạc Vô Kỵ lộ ra bi thương, tận lực dùng thanh âm khàn khàn yết hầu để bắt chước giọng Nhan Dã nói:
- Ta thiếu chút nữa chết, nếu không phải tại bên trong Lôi Trì tìm được một gốc cây có thể giải độc tiên, ta sớm đã không có mệnh.
Nói đến đây, Mạc Vô Kỵ nhìn lướt qua bên cạnh Câu Tinh Hạo cách đó không xa theo dõi hắn, một nhịp vỗ vai Nhan Thiên Ngu:
- Thiên Ngu, chúng ta đổi cái địa phương rồi lại nói, nơi này có một vài con rệp.
Thấy Mạc Vô Kỵ cùng Nhan Thiên Ngu rời đi, Câu Tinh Hạo sắc mặt âm trầm không gì sánh được, hắn cũng không dám tiến lên ngăn cản Mạc Vô Kỵ. Phía sau Mạc Vô Kỵ thế lực Nhan gia không nhỏ, hắn còn không có năng lực khi dễ đến trên đầu Mạc Vô Kỵ, trừ phi cha hắn lại đây.
- Tốt.
Nhan Thiên Ngu gật đầu, theo Nhan Dã nhanh chóng rời đi nơi này.
Mạc Vô Kỵ thần niệm đã quét vị trí Tễ Di xuất hiện ở kế gia, rất nhanh hắn liền hiện vị trí Nhan gia cùng kế gia cũng không phải rất xa nhau. Mạc Vô Kỵ cũng không có đi doanh trại Nhan gia, mà là thay đổi một cái phương hướng.
Thấy Mạc Vô Kỵ cũng không có tới gần Nhan gia, Nhan Thiên Ngu thở dài nói:
- Nhan Dã, Nhan gia mặc dù có rất nhiều loại người, cuối cùng là nhà của chúng ta. Ta cũng biết suy nghĩ của ngươi, ngươi hay nhất hay là đi cùng mấy vị trưởng lão cầu cái an, dù sao ngươi lần này làm cũng rất là quá phận, về phần bên trong bí cảnh tiên linh thảo, ngươi không lấy ra cũng không có vấn đề...
Mạc Vô Kỵ trong lòng nhanh chóng đoán được, Nhan Dã tại Nhan gia địa vị cũng không cao, còn giống như đối với Nhan gia có thành kiến, hơn nữa Nhan gia đối với hắn cũng dường như có chút nhẫn nại. Về phần hắn làm cái gì quá phận, Nhan Thiên Ngu cũng không nói gì. Từ trong miệng Nhan Thiên Ngu, hắn biết Nhan Dã cùng Nhan Thiên Ngu này quan hệ tạm được.
Nhìn thấy chung quanh không ai, Mạc Vô Kỵ ngừng lại.
Không đợi Mạc Vô Kỵ nói, Nhan Thiên Ngu liền nói:
- Ta đã sớm khuyên bảo ngươi, Kế Nguyệt không phải thật tâm thích ngươi, huống chi ngươi còn có thê tử, tuy nói...
Nghe được câu nói sau cùng kia, Mạc Vô Kỵ thiếu chút nữa một ngụm lão máu phun ra ngoài. Nếu không phải hắn nhớ kỹ mình bây giờ là giả mạo, hắn thậm chí muốn hỏi lên. Nhan Dã tên gia hỏa, thậm chí ngay cả sự tình hắn có thê tử cũng không nói, tên này đơn giản là bẫy người không phụ trách a.
Tên này cũng đủ vô sỉ, có thê tử có muội muội, lại còn suy nghĩ dùng ân tình trợ giúp đối với kế gia cầu hôn Kế Nguyệt.
Nhan Thiên Ngu dường như nghĩ tới điều gì, đúng lúc nói sang chuyện khác nói:
- Ta không cần hỏi, ngươi hẳn là có phát giác chính bản thân trúng độc cùng kế gia có quan hệ sao?? Đây là một cái gia tộc không nói ân nghĩa. Bọn họ liền lợi dụng hảo cảm ngươi đối với Kế Nguyệt, nói lời trong lòng, Kế Nguyệt ngoại trừ dáng dấp đẹp một phần ra, không được tý nào...
Nói đến đây hắn theo bản năng ngừng lời của mình, bởi vì trước hắn chỉ cần nói đến Kế Nguyệt không tốt, Nhan Dã liền sẽ tức giận giận. Mà lần này để cho hắn ngoài ý muốn là, hắn mắng Kế Nguyệt sau đó, Nhan Dã ngoại trừ sắc mặt có chút không đẹp, dĩ nhiên cũng không có nói gì.
Theo Nhan Thiên Ngu, Nhan Dã đích thật là có biến hóa rồi.
Mạc Vô Kỵ bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói:
- Thiên Ngu, ta đã hiểu được. Trên thực tế nếu không phải vận khí ta tốt, ta sớm đã trúng độc mà vong. Ngươi thấy Lôi Ngân trên mặt cùng trên cổ ta sao?, ta ngay cả đan dược tiêu trừ dấu vết cũng lười đi mua, gặp phải một lần tử vong sau đó, ta hiểu càng nhiều. Ta cũng không có mặt mũi lại về Nhan gia, ngươi giúp ta đem mấy thứ này lưu cho Nhan Ý cùng thê tử ta sao?...
Nói xong, Mạc Vô Kỵ lấy ra hai cái nhẫn đưa cho Nhan Thiên Ngu.
Mạc Vô Kỵ cũng là bất đắc dĩ, hắn suy đoán Nhan Dã sở dĩ không đề cập tới vợ hắn, cũng là bởi vì đối với Kế Nguyệt quá mức mê luyến. Hiện tại không mê luyến, tự nhiên phải xài thê tử của hắn. Nếu mà hắn sau khi rời đi, chỉ cho muội muội nhẫn không cho thê tử nhẫn, nói không chừng lại sẽ làm Nhan Thiên Ngu hoài nghi.
- Nhan Dã, ngươi không hận Tương Vũ sư muội?
Nhan Thiên Ngu nghi hoặc nhìn Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ lòng nói ta ngay cả Tương Vũ sư muội là tròn hay là vuông cũng không biết, hận cái gì hận? Ngược lại những lời này để cho hắn lại biết thêm một người cùng hắn quan hệ thân mật, Tương Vũ. Đương nhiên, họ gì còn không biết. Đồng thời hắn cũng từ lời Nhan Thiên Ngu nói đoán được, Nhan Thiên Ngu tuy rằng cùng Nhan Dã cùng thế hệ, tuổi hẳn là lớn hơn so với Nhan Dã. Bằng không sẽ không gọi vợ hắn Tương Vũ sư muội.
Mạc Vô Kỵ giả vờ một tiếng thở dài:
- Ta ngay cả chết đều gặp, còn có cái gì không buông ra. Ta đi lần này có lẽ không có cơ hội trở về, Nhan Ý...
Vốn Mạc Vô Kỵ là muốn giao phó Nhan Thiên Ngu chiếu cố một chút Nhan Ý, cũng may hắn đúng lúc câm miệng. Lời này càng nói càng nhiều, lỗ thủng cũng là càng ngày càng nhiều.
- Nhẫn cho tương Vũ sư muội ngươi cầm đi sao?, Tương Vũ sư muội hẳn là chướng mắt ngươi những vật này. Nàng tông môn tùy tiện xuất ra một điểm linh đầu, cũng xa xa thắng đồ đạc ngươi cho.
Mạc Vô Kỵ trong lòng cả kinh, lập tức liền biết mình lỗ mãng. Xem ra hắn thê tử Tương Vũ cũng không phải đơn giản, trong đó hình như lại có một chút góc cong cong. Hắn nhanh chóng thu hồi nhẫn nói:
- Thiên Ngu, trong nhà ta không trở về, sau này gặp lại sau...
Ít nói bớt làm, chính là ít sai.
- Dã đại ca...
Một cái thanh âm mảnh mai hơi mang thương cảm gọi lại Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ quay đầu lại đã nhìn thấy Tễ Di đi cùng một nữ tử mặc váy tím nhạt, vừa nhìn liền người nữ nhân này, Mạc Vô Kỵ liền đoán được, nàng nhất định chính là Kế Nguyệt.
Thật sự là vì này nữ nhân quá đẹp, đúng là tiên giới có khác, cho dù là Hàn Thanh Như, cũng thiếu một phần vẻ đẹp nhu nhược so với người nữ nhân này.
Mặt trái xoan nhưng cũng không lộ ra đột ngột, một đôi ánh mắt sáng ngời, thật giống như có thể nói giống nhau. Gương mặt thanh tú thoát tục như bị từ trong tầng mây tiết lộ ra ngoài một chút ánh mặt trời đảo qua, càng là hiện ra một loại ưu mỹ khó diễn tả được cùng một loại như yên hà lung sa bên trong xuất trần khí chất.
Xuống chút nữa, bên trong cổ trắng nõn điểm xuyến lấy mấy cây tóc đen bị gió mang xuống, để cho người ta tăng vô hạn mơ màng. Trước ngực là khe sâu hun hút tự nhiên nhô lên cũng không thấy được, hết lần này tới lần khác không cách nào bỏ qua, cho dù là Mạc Vô Kỵ nhìn thoáng qua, cũng không thể không nghĩ tới cảnh tượng bên trong.
Thảo nào Nhan Dã thích người nữ nhân này cuồng si, Kế Nguyệt này hầu như là thuyết minh cho vẻ đẹp của hết thảy nữ nhân, cộng thêm dáng dấp thở gấp như liễu, lại đối với Nhan Dã một điểm ái mộ...
Mạc Vô Kỵ trong lòng thở dài một tiếng, quả nhiên là có chút tiền vốn. Đáng tiếc hắn không còn là Nhan Dã, hắn là Mạc Vô Kỵ.
- Dã đại ca, mặt của ngươi...
Kế Nguyệt lần thứ hai gọi một câu dã đại ca, trong mắt lộ ra lo âu nồng đậm. Cộng thêm nàng khuôn mặt mỹ lệ nhu nhược kia, thật sự là để cho người ta ta thấy liền thương yêu.
Dã đại ca? Mạc Vô Kỵ thầm nghĩ đập đập đầu của mình, thế nào nghe là lạ?
Tuy rằng rất muốn lập tức đi ngay, Mạc Vô Kỵ vẫn là bất đắc dĩ khoát tay áo:
- Nguyệt sư muội, ngươi không cần lo lắng, ta tại bên trong bí cảnh bị người hãm hại, thiếu chút nữa ngã xuống, trong lúc nhất thời trong lòng không có vượt qua được, mấy ngày nữa sẽ tốt rồi.
Đối với Mạc Vô Kỵ mà nói, mấy ngày nữa đương nhiên sẽ tốt, bởi vì mấy ngày nữa hắn không biết chạy đi nơi nào.
- Dã đại ca, xin lỗi, là ta làm liên lụy tới ngươi, lần này ta muốn cùng ngươi đi, bọn họ muốn thế nào liền đối với ta cũng được...
Kế Nguyệt kế tiếp một câu nói để cho Mạc Vô Kỵ thiếu chút nữa hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cùng hắn cùng nhau trở về? Thôi cho em xin đi?
- A...
Cảm giác cổ họng mình khô khốc căn bản là bốc lên không được một chữ, một hồi lâu sau đó, Mạc Vô Kỵ mới chật vật nói:
- Nguyệt sư muội, chúng ta như vậy, như vậy...
Hắn không biết mình nên nói cái gì, dựa theo Nhan Dã bản tính, vậy khẳng định là tốt tốt, ngươi nhanh chóng cùng ta cùng nhau trở về. Nhưng đối với hiện tại Mạc Vô Kỵ mà nói, hắn cả chạy trốn cũng không kịp, nơi nào thời gian rỗi quản Kế Nguyệt?
- Nữ nhân bây giờ đều không biết xấu hổ như vậy sao?
Một thanh âm vắng lặng truyền đến, giúp Mạc Vô Kỵ giải vây.
- Mộ Dung Tương Vũ ra mắt Thiên Ngu đại ca.
Một người nữ tử mặc màu trắng quần áo đã đi tới, nàng châm chọc một câu Kế Nguyệt sau đó, cư nhiên đối với Nhan Thiên Ngu thi lễ một cái.
Để cho Mạc Vô Kỵ cảm giác người nữ nhân này cả người đều là lạnh như băng, nàng vừa đến, nhiệt độ chung quanh thật giống như giảm xuống mấy chục độ, sau đó toàn bộ là băng thiên tuyết địa bình thường giống nhau. Dung nhan của nàng cư nhiên chút nào cũng không kém so với Kế Nguyệt, mi dài mũi cao, đôi mắt đẹp như tranh vẽ, lại là một cái cô gái tuyệt sắc.
May là người nữ nhân này đúng lúc báo danh, cho hắn biết người nữ nhân này là thê tử hắn. Mạc Vô Kỵ cũng không biết hắn và Mộ Dung Tương Vũ này quan hệ vợ chồng tới cùng có vấn đề gì, chính là hai người có thân mật hay không hắn cũng không biết. Thấy Mộ Dung Tương Vũ cũng không thèm nhìn hắn, hắn cũng lười nói chuyện. Trên thực tế tuy rằng Mộ Dung Tương Vũ này băng hàn như kem ly, Mạc Vô Kỵ đối với nàng cảm quan trái lại so với Kế Nguyệt càng tốt hơn một chút.
Nghe được Mộ Dung Tương Vũ nói, Kế Nguyệt bỗng nhiên toàn thân run rẩy, hai hàng nước mắt như băng dòng suối nhỏ chảy vậy, trực tiếp rơi xuống.
Nàng cúi đầu, không có nhìn Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ cũng không phải là Nhan Dã cái loại tên gia hỏa tình thương đi xuống, hắn biết đối với Kế Nguyệt mà nói, loại này cúi đầu rơi lệ mới là tốt nhất. Một khi nàng ngẩng đầu nhìn mình, đó chính là để cho hắn làm khó.
Mạc Vô Kỵ cảm giác đầu của mình từng trận đau đớn, hắn có chút hối hận dùng thân phận của ngọc bài Nhan Dã. Tên này tới cùng là Đoàn Chính Thuần đầu thai à, cùng nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy có liên quan? Có một cái thê tử tuyệt sắc, còn muốn tương tư đơn phương nữ nhân khác, cũng là thua rồi.
Thê tử hắn dường như cũng không phải đèn cạn dầu, thoạt nhìn giữa hai người cũng không có gì quan hệ thân mật.
- Nhan Dã, ngươi cùng ta một chuyến.
Mộ Dung Tương Vũ nói xong xoay người rời đi, căn bản là lười nhìn khuôn mặt Kế Nguyệt bi thương.
- Ngươi hãy đi trước, ta cùng Thiên Ngu trò chuyện vài câu.
Mạc Vô Kỵ đối với Tễ Di thuận miệng nói, hắn cũng không muốn đi gặp Kế Nguyệt.
Dựa theo ý nghĩ của hắn, tốt nhất là gặp Nhan Ý xong, lập tức đi ngay. Hắn không muốn cùng Kế Nguyệt có quan hệ gì cả, tự nhiên cũng không muốn đi gặp ả. Hiện tại hắn biết Nhan Thiên Ngu, thậm chí ngay cả Nhan Ý đều không cần đi gặp.
Nghe được Mạc Vô Kỵ trả lời, trong mắt Tễ Di lộ ra kinh dị, trước đây chuyện gì xảy ra nếu là tiểu thư mời Nhan Dã, hắn sẽ bỏ lại mọi chuyện, lập tức liền theo nàng, lần này phản ứng thế nào lại quái dị như vậy?
Mạc Vô Kỵ vừa nhìn ánh mắt Tễ Di liền biết mình biểu hiện có chút không thích hợp, liền vội vàng nói:
- Ta có việc gấp muốn cùng Thiên Ngu trò chuyện vài câu, ngươi đi trước đi.
Tễ Di nghi ngờ gật đầu, lúc này mới xoay người rời đi.
- Nhan Dã, ngươi thật giống như có chút biến hóa.
Tễ Di đi rồi, Nhan Thiên Ngu nghi hoặc nhìn Mạc Vô Kỵ, dường như muốn tìm xem biến hóa gì đã đến với Mạc Vô Kỵ.
Trên mặt Mạc Vô Kỵ lộ ra bi thương, tận lực dùng thanh âm khàn khàn yết hầu để bắt chước giọng Nhan Dã nói:
- Ta thiếu chút nữa chết, nếu không phải tại bên trong Lôi Trì tìm được một gốc cây có thể giải độc tiên, ta sớm đã không có mệnh.
Nói đến đây, Mạc Vô Kỵ nhìn lướt qua bên cạnh Câu Tinh Hạo cách đó không xa theo dõi hắn, một nhịp vỗ vai Nhan Thiên Ngu:
- Thiên Ngu, chúng ta đổi cái địa phương rồi lại nói, nơi này có một vài con rệp.
Thấy Mạc Vô Kỵ cùng Nhan Thiên Ngu rời đi, Câu Tinh Hạo sắc mặt âm trầm không gì sánh được, hắn cũng không dám tiến lên ngăn cản Mạc Vô Kỵ. Phía sau Mạc Vô Kỵ thế lực Nhan gia không nhỏ, hắn còn không có năng lực khi dễ đến trên đầu Mạc Vô Kỵ, trừ phi cha hắn lại đây.
- Tốt.
Nhan Thiên Ngu gật đầu, theo Nhan Dã nhanh chóng rời đi nơi này.
Mạc Vô Kỵ thần niệm đã quét vị trí Tễ Di xuất hiện ở kế gia, rất nhanh hắn liền hiện vị trí Nhan gia cùng kế gia cũng không phải rất xa nhau. Mạc Vô Kỵ cũng không có đi doanh trại Nhan gia, mà là thay đổi một cái phương hướng.
Thấy Mạc Vô Kỵ cũng không có tới gần Nhan gia, Nhan Thiên Ngu thở dài nói:
- Nhan Dã, Nhan gia mặc dù có rất nhiều loại người, cuối cùng là nhà của chúng ta. Ta cũng biết suy nghĩ của ngươi, ngươi hay nhất hay là đi cùng mấy vị trưởng lão cầu cái an, dù sao ngươi lần này làm cũng rất là quá phận, về phần bên trong bí cảnh tiên linh thảo, ngươi không lấy ra cũng không có vấn đề...
Mạc Vô Kỵ trong lòng nhanh chóng đoán được, Nhan Dã tại Nhan gia địa vị cũng không cao, còn giống như đối với Nhan gia có thành kiến, hơn nữa Nhan gia đối với hắn cũng dường như có chút nhẫn nại. Về phần hắn làm cái gì quá phận, Nhan Thiên Ngu cũng không nói gì. Từ trong miệng Nhan Thiên Ngu, hắn biết Nhan Dã cùng Nhan Thiên Ngu này quan hệ tạm được.
Nhìn thấy chung quanh không ai, Mạc Vô Kỵ ngừng lại.
Không đợi Mạc Vô Kỵ nói, Nhan Thiên Ngu liền nói:
- Ta đã sớm khuyên bảo ngươi, Kế Nguyệt không phải thật tâm thích ngươi, huống chi ngươi còn có thê tử, tuy nói...
Nghe được câu nói sau cùng kia, Mạc Vô Kỵ thiếu chút nữa một ngụm lão máu phun ra ngoài. Nếu không phải hắn nhớ kỹ mình bây giờ là giả mạo, hắn thậm chí muốn hỏi lên. Nhan Dã tên gia hỏa, thậm chí ngay cả sự tình hắn có thê tử cũng không nói, tên này đơn giản là bẫy người không phụ trách a.
Tên này cũng đủ vô sỉ, có thê tử có muội muội, lại còn suy nghĩ dùng ân tình trợ giúp đối với kế gia cầu hôn Kế Nguyệt.
Nhan Thiên Ngu dường như nghĩ tới điều gì, đúng lúc nói sang chuyện khác nói:
- Ta không cần hỏi, ngươi hẳn là có phát giác chính bản thân trúng độc cùng kế gia có quan hệ sao?? Đây là một cái gia tộc không nói ân nghĩa. Bọn họ liền lợi dụng hảo cảm ngươi đối với Kế Nguyệt, nói lời trong lòng, Kế Nguyệt ngoại trừ dáng dấp đẹp một phần ra, không được tý nào...
Nói đến đây hắn theo bản năng ngừng lời của mình, bởi vì trước hắn chỉ cần nói đến Kế Nguyệt không tốt, Nhan Dã liền sẽ tức giận giận. Mà lần này để cho hắn ngoài ý muốn là, hắn mắng Kế Nguyệt sau đó, Nhan Dã ngoại trừ sắc mặt có chút không đẹp, dĩ nhiên cũng không có nói gì.
Theo Nhan Thiên Ngu, Nhan Dã đích thật là có biến hóa rồi.
Mạc Vô Kỵ bất đắc dĩ thở dài một tiếng nói:
- Thiên Ngu, ta đã hiểu được. Trên thực tế nếu không phải vận khí ta tốt, ta sớm đã trúng độc mà vong. Ngươi thấy Lôi Ngân trên mặt cùng trên cổ ta sao?, ta ngay cả đan dược tiêu trừ dấu vết cũng lười đi mua, gặp phải một lần tử vong sau đó, ta hiểu càng nhiều. Ta cũng không có mặt mũi lại về Nhan gia, ngươi giúp ta đem mấy thứ này lưu cho Nhan Ý cùng thê tử ta sao?...
Nói xong, Mạc Vô Kỵ lấy ra hai cái nhẫn đưa cho Nhan Thiên Ngu.
Mạc Vô Kỵ cũng là bất đắc dĩ, hắn suy đoán Nhan Dã sở dĩ không đề cập tới vợ hắn, cũng là bởi vì đối với Kế Nguyệt quá mức mê luyến. Hiện tại không mê luyến, tự nhiên phải xài thê tử của hắn. Nếu mà hắn sau khi rời đi, chỉ cho muội muội nhẫn không cho thê tử nhẫn, nói không chừng lại sẽ làm Nhan Thiên Ngu hoài nghi.
- Nhan Dã, ngươi không hận Tương Vũ sư muội?
Nhan Thiên Ngu nghi hoặc nhìn Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ lòng nói ta ngay cả Tương Vũ sư muội là tròn hay là vuông cũng không biết, hận cái gì hận? Ngược lại những lời này để cho hắn lại biết thêm một người cùng hắn quan hệ thân mật, Tương Vũ. Đương nhiên, họ gì còn không biết. Đồng thời hắn cũng từ lời Nhan Thiên Ngu nói đoán được, Nhan Thiên Ngu tuy rằng cùng Nhan Dã cùng thế hệ, tuổi hẳn là lớn hơn so với Nhan Dã. Bằng không sẽ không gọi vợ hắn Tương Vũ sư muội.
Mạc Vô Kỵ giả vờ một tiếng thở dài:
- Ta ngay cả chết đều gặp, còn có cái gì không buông ra. Ta đi lần này có lẽ không có cơ hội trở về, Nhan Ý...
Vốn Mạc Vô Kỵ là muốn giao phó Nhan Thiên Ngu chiếu cố một chút Nhan Ý, cũng may hắn đúng lúc câm miệng. Lời này càng nói càng nhiều, lỗ thủng cũng là càng ngày càng nhiều.
- Nhẫn cho tương Vũ sư muội ngươi cầm đi sao?, Tương Vũ sư muội hẳn là chướng mắt ngươi những vật này. Nàng tông môn tùy tiện xuất ra một điểm linh đầu, cũng xa xa thắng đồ đạc ngươi cho.
Mạc Vô Kỵ trong lòng cả kinh, lập tức liền biết mình lỗ mãng. Xem ra hắn thê tử Tương Vũ cũng không phải đơn giản, trong đó hình như lại có một chút góc cong cong. Hắn nhanh chóng thu hồi nhẫn nói:
- Thiên Ngu, trong nhà ta không trở về, sau này gặp lại sau...
Ít nói bớt làm, chính là ít sai.
- Dã đại ca...
Một cái thanh âm mảnh mai hơi mang thương cảm gọi lại Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ quay đầu lại đã nhìn thấy Tễ Di đi cùng một nữ tử mặc váy tím nhạt, vừa nhìn liền người nữ nhân này, Mạc Vô Kỵ liền đoán được, nàng nhất định chính là Kế Nguyệt.
Thật sự là vì này nữ nhân quá đẹp, đúng là tiên giới có khác, cho dù là Hàn Thanh Như, cũng thiếu một phần vẻ đẹp nhu nhược so với người nữ nhân này.
Mặt trái xoan nhưng cũng không lộ ra đột ngột, một đôi ánh mắt sáng ngời, thật giống như có thể nói giống nhau. Gương mặt thanh tú thoát tục như bị từ trong tầng mây tiết lộ ra ngoài một chút ánh mặt trời đảo qua, càng là hiện ra một loại ưu mỹ khó diễn tả được cùng một loại như yên hà lung sa bên trong xuất trần khí chất.
Xuống chút nữa, bên trong cổ trắng nõn điểm xuyến lấy mấy cây tóc đen bị gió mang xuống, để cho người ta tăng vô hạn mơ màng. Trước ngực là khe sâu hun hút tự nhiên nhô lên cũng không thấy được, hết lần này tới lần khác không cách nào bỏ qua, cho dù là Mạc Vô Kỵ nhìn thoáng qua, cũng không thể không nghĩ tới cảnh tượng bên trong.
Thảo nào Nhan Dã thích người nữ nhân này cuồng si, Kế Nguyệt này hầu như là thuyết minh cho vẻ đẹp của hết thảy nữ nhân, cộng thêm dáng dấp thở gấp như liễu, lại đối với Nhan Dã một điểm ái mộ...
Mạc Vô Kỵ trong lòng thở dài một tiếng, quả nhiên là có chút tiền vốn. Đáng tiếc hắn không còn là Nhan Dã, hắn là Mạc Vô Kỵ.
- Dã đại ca, mặt của ngươi...
Kế Nguyệt lần thứ hai gọi một câu dã đại ca, trong mắt lộ ra lo âu nồng đậm. Cộng thêm nàng khuôn mặt mỹ lệ nhu nhược kia, thật sự là để cho người ta ta thấy liền thương yêu.
Dã đại ca? Mạc Vô Kỵ thầm nghĩ đập đập đầu của mình, thế nào nghe là lạ?
Tuy rằng rất muốn lập tức đi ngay, Mạc Vô Kỵ vẫn là bất đắc dĩ khoát tay áo:
- Nguyệt sư muội, ngươi không cần lo lắng, ta tại bên trong bí cảnh bị người hãm hại, thiếu chút nữa ngã xuống, trong lúc nhất thời trong lòng không có vượt qua được, mấy ngày nữa sẽ tốt rồi.
Đối với Mạc Vô Kỵ mà nói, mấy ngày nữa đương nhiên sẽ tốt, bởi vì mấy ngày nữa hắn không biết chạy đi nơi nào.
- Dã đại ca, xin lỗi, là ta làm liên lụy tới ngươi, lần này ta muốn cùng ngươi đi, bọn họ muốn thế nào liền đối với ta cũng được...
Kế Nguyệt kế tiếp một câu nói để cho Mạc Vô Kỵ thiếu chút nữa hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh, cùng hắn cùng nhau trở về? Thôi cho em xin đi?
- A...
Cảm giác cổ họng mình khô khốc căn bản là bốc lên không được một chữ, một hồi lâu sau đó, Mạc Vô Kỵ mới chật vật nói:
- Nguyệt sư muội, chúng ta như vậy, như vậy...
Hắn không biết mình nên nói cái gì, dựa theo Nhan Dã bản tính, vậy khẳng định là tốt tốt, ngươi nhanh chóng cùng ta cùng nhau trở về. Nhưng đối với hiện tại Mạc Vô Kỵ mà nói, hắn cả chạy trốn cũng không kịp, nơi nào thời gian rỗi quản Kế Nguyệt?
- Nữ nhân bây giờ đều không biết xấu hổ như vậy sao?
Một thanh âm vắng lặng truyền đến, giúp Mạc Vô Kỵ giải vây.
- Mộ Dung Tương Vũ ra mắt Thiên Ngu đại ca.
Một người nữ tử mặc màu trắng quần áo đã đi tới, nàng châm chọc một câu Kế Nguyệt sau đó, cư nhiên đối với Nhan Thiên Ngu thi lễ một cái.
Để cho Mạc Vô Kỵ cảm giác người nữ nhân này cả người đều là lạnh như băng, nàng vừa đến, nhiệt độ chung quanh thật giống như giảm xuống mấy chục độ, sau đó toàn bộ là băng thiên tuyết địa bình thường giống nhau. Dung nhan của nàng cư nhiên chút nào cũng không kém so với Kế Nguyệt, mi dài mũi cao, đôi mắt đẹp như tranh vẽ, lại là một cái cô gái tuyệt sắc.
May là người nữ nhân này đúng lúc báo danh, cho hắn biết người nữ nhân này là thê tử hắn. Mạc Vô Kỵ cũng không biết hắn và Mộ Dung Tương Vũ này quan hệ vợ chồng tới cùng có vấn đề gì, chính là hai người có thân mật hay không hắn cũng không biết. Thấy Mộ Dung Tương Vũ cũng không thèm nhìn hắn, hắn cũng lười nói chuyện. Trên thực tế tuy rằng Mộ Dung Tương Vũ này băng hàn như kem ly, Mạc Vô Kỵ đối với nàng cảm quan trái lại so với Kế Nguyệt càng tốt hơn một chút.
Nghe được Mộ Dung Tương Vũ nói, Kế Nguyệt bỗng nhiên toàn thân run rẩy, hai hàng nước mắt như băng dòng suối nhỏ chảy vậy, trực tiếp rơi xuống.
Nàng cúi đầu, không có nhìn Mạc Vô Kỵ.
Mạc Vô Kỵ cũng không phải là Nhan Dã cái loại tên gia hỏa tình thương đi xuống, hắn biết đối với Kế Nguyệt mà nói, loại này cúi đầu rơi lệ mới là tốt nhất. Một khi nàng ngẩng đầu nhìn mình, đó chính là để cho hắn làm khó.
Mạc Vô Kỵ cảm giác đầu của mình từng trận đau đớn, hắn có chút hối hận dùng thân phận của ngọc bài Nhan Dã. Tên này tới cùng là Đoàn Chính Thuần đầu thai à, cùng nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy có liên quan? Có một cái thê tử tuyệt sắc, còn muốn tương tư đơn phương nữ nhân khác, cũng là thua rồi.
Thê tử hắn dường như cũng không phải đèn cạn dầu, thoạt nhìn giữa hai người cũng không có gì quan hệ thân mật.
- Nhan Dã, ngươi cùng ta một chuyến.
Mộ Dung Tương Vũ nói xong xoay người rời đi, căn bản là lười nhìn khuôn mặt Kế Nguyệt bi thương.
/1174
|