*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
A Ám cảm thấy sự đau đớn mà thân thể phải chịu đã đến cực hạn, nhưng những đợt tra tấn tiếp theo cho hắn biết rằng mình lại sai rồi.
Hắn thậm chí không khống chế nổi cổ họng mình mà phát ra một âm thanh ngắn ngủi không rõ ràng.
Nhưng hắn không có mở miệng cầu xin tha, giáo huấn khắc vào xương cốt nói cho hắn biết, cầu xin tha thứ lúc này không có bất kỳ tác dụng nào mà chỉ lãng phí thể lực.
Chỉ có thể nhịn, bất luận được hay không cũng phải chịu đựng.
Nữ nhân trước mắt đang giày vò hắn chẳng lớn hơn hắn là bao.
Nhưng nàng ta giống hệt sư phó, có kinh nghiệm tra tấn phong phú, có thể sử dụng vết thương nhỏ nhất tạo thành nỗi đau đớn nhất.
Mặt nàng ta không hề gợn sóng, lãnh khốc vô tình,
Nhiều lần dùng cực hình với thân thể hắn.
Đây là tình huống tồi tệ nhất. A Ám thầm nghĩ.
Với tử thị, sau khi rơi vào tay địch nếu không thể kịp thời tự vẫn, hoặc cũng hi vọng ít ra có thể bị giết chết sớm một chút.
Đáng sợ nhất chính là rơi vào tay một kẻ địch có thủ pháp chuyện nghiệp như vậy.
Hắn ta sẽ bắt ngươi chịu tra tấn nhiều lần, rồi cho ngươi muốn chết không được, chỉ có thể ở trong vô tận thống khổ, sự nhẫn nại bị giày vò nhiều lần, chỉ cầu xin được chết sớm một chút.
Vì để sau này nếu bọn họ bị bắt sống sẽ không dễ dàng bị địch nhân bức ra khẩu cung thì từ nhỏ khi bọn họ làm sai chuyện, sư phụ đã tự tay trừng phạt họ bằng đủ loại hình, để cơ thể bọn họ có thể chịu được đau đớn, quen với thống khổ.
Kiểu trừng phạt ngoại trừ tra tấn thân thể ra thì còn tàn phá về mặt tinh thần.
Có một lần, hắn thất thủ, sư phó lại chẳng làm gì, chỉ đưa cho hắn một ly rượu.
Chén rượu kia đã cho hắn trải qua địa ngục thật sự.
Từ đó, hắn không còn phạm sai nữa, không còn thất thủ một lần nào.
Có lẽ ta nên thấy may mắn, người này vẫn chỉ tra tấn thân thể của ta. A Ám nhếch đôi môi nứt nẻ, cười khổ.
“Không tệ, còn có thể cười được. Là ta quá nhân từ rồi, so ra kém đại nhân kia của Tống quốc các ngươi?”
Nữ tử trẻ duỗi ngón tay dính máu tới, bắt lấy cằm hắn, buộc hắn ngẩng đầu lên.
“Xem ra ta phải nghiêm túc hơn rồi.” Ác ma vô cảm lạnh lùng nói.
A Ám nhắm nghiền hai mắt.
Lúc này, hắn nghe một tiếng vang rất kỳ quái, tựa như có cái gì lăn lăn.
Sau một lát hắn nhớ ra, đó là tiếng bánh xe lăn trên những phiến đá không đều trong lao ngục.
“A Giáp cô nương, hạ thủ lưu tình. Chúa công đã nói không cần thẩm nữa.”
“Tại hạ có một chút việc riêng muốn hỏi hắn, mong cô nương tránh mặt.”
“...”
A Ám lờ mờ nghe được một giọng nam dịu dàng đang nói, trong đó còn xen lẫn vài câu lạnh tanh của nữ tử kia.
Sau đó, có người cởi trói đưa hắn xuống khỏi giá treo, cầm máu băng bó vết thương, kéo về phòng giam thuộc về hắn.
Tiếng bánh xe lăn dừng trước mặt hắn.
A Ám cố mở mắt ra, trước mắt là một xe lăn bằng gỗ, trên đó là một người nam nhân.
Người nam nhân kia cầm một chén sứ, bên trong đó có chút nước gì đó. Y cúi người, tay áo mềm mại rũ xuống sàn nhà dơ bẩn, đặt cái chén kia trước mắt hắn.
Đây là ý gì? Cuối cùng là cho ta uống loại thuốc linh tinh gì sao? A Ám cảm thấy trái tim gần như không tồn tại của hắn đột nhiên hơi chật vật.
Không ngờ vẫn tránh không khỏi loại tra tấn này.
Hắn không phản kháng, thậm chí chủ động miễn cưỡng ngẩng đầu, tiến đến miệng chén, uống một hơi hết bát thuốc đắng ngắt.
Hắn biết rõ chống cự không có ý nghĩa, càng thuận theo, càng đờ đẫn, hứng thú tra tấn của người khác có lẽ sẽ giảm đi.
“Đây là thuốc, có lợi cho vết thương của ngươi.” Giọng nói ấm áp của nam nhân vang lên.
A Ám từ từ nhắm hai mắt, nằm xuống đất. Hắn không có sức để đi đoán mục đích của người này.
Nhưng thân thể của hắn tựa hồ không xảy ra triệu chứng gì đặc biệt, trái lại chất lỏng nong nóng này tiến vào tràng vị trống rỗng của hắn khiến hắn thư thái hơn.
“Ngươi có thể kể cho ta về A Dương không?” Giọng nói kia lại vang lên.
A Ám mệt mỏi mở mắt ra, nhìn người ngồi trên xe
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
A Ám cảm thấy sự đau đớn mà thân thể phải chịu đã đến cực hạn, nhưng những đợt tra tấn tiếp theo cho hắn biết rằng mình lại sai rồi.
Hắn thậm chí không khống chế nổi cổ họng mình mà phát ra một âm thanh ngắn ngủi không rõ ràng.
Nhưng hắn không có mở miệng cầu xin tha, giáo huấn khắc vào xương cốt nói cho hắn biết, cầu xin tha thứ lúc này không có bất kỳ tác dụng nào mà chỉ lãng phí thể lực.
Chỉ có thể nhịn, bất luận được hay không cũng phải chịu đựng.
Nữ nhân trước mắt đang giày vò hắn chẳng lớn hơn hắn là bao.
Nhưng nàng ta giống hệt sư phó, có kinh nghiệm tra tấn phong phú, có thể sử dụng vết thương nhỏ nhất tạo thành nỗi đau đớn nhất.
Mặt nàng ta không hề gợn sóng, lãnh khốc vô tình,
Nhiều lần dùng cực hình với thân thể hắn.
Đây là tình huống tồi tệ nhất. A Ám thầm nghĩ.
Với tử thị, sau khi rơi vào tay địch nếu không thể kịp thời tự vẫn, hoặc cũng hi vọng ít ra có thể bị giết chết sớm một chút.
Đáng sợ nhất chính là rơi vào tay một kẻ địch có thủ pháp chuyện nghiệp như vậy.
Hắn ta sẽ bắt ngươi chịu tra tấn nhiều lần, rồi cho ngươi muốn chết không được, chỉ có thể ở trong vô tận thống khổ, sự nhẫn nại bị giày vò nhiều lần, chỉ cầu xin được chết sớm một chút.
Vì để sau này nếu bọn họ bị bắt sống sẽ không dễ dàng bị địch nhân bức ra khẩu cung thì từ nhỏ khi bọn họ làm sai chuyện, sư phụ đã tự tay trừng phạt họ bằng đủ loại hình, để cơ thể bọn họ có thể chịu được đau đớn, quen với thống khổ.
Kiểu trừng phạt ngoại trừ tra tấn thân thể ra thì còn tàn phá về mặt tinh thần.
Có một lần, hắn thất thủ, sư phó lại chẳng làm gì, chỉ đưa cho hắn một ly rượu.
Chén rượu kia đã cho hắn trải qua địa ngục thật sự.
Từ đó, hắn không còn phạm sai nữa, không còn thất thủ một lần nào.
Có lẽ ta nên thấy may mắn, người này vẫn chỉ tra tấn thân thể của ta. A Ám nhếch đôi môi nứt nẻ, cười khổ.
“Không tệ, còn có thể cười được. Là ta quá nhân từ rồi, so ra kém đại nhân kia của Tống quốc các ngươi?”
Nữ tử trẻ duỗi ngón tay dính máu tới, bắt lấy cằm hắn, buộc hắn ngẩng đầu lên.
“Xem ra ta phải nghiêm túc hơn rồi.” Ác ma vô cảm lạnh lùng nói.
A Ám nhắm nghiền hai mắt.
Lúc này, hắn nghe một tiếng vang rất kỳ quái, tựa như có cái gì lăn lăn.
Sau một lát hắn nhớ ra, đó là tiếng bánh xe lăn trên những phiến đá không đều trong lao ngục.
“A Giáp cô nương, hạ thủ lưu tình. Chúa công đã nói không cần thẩm nữa.”
“Tại hạ có một chút việc riêng muốn hỏi hắn, mong cô nương tránh mặt.”
“...”
A Ám lờ mờ nghe được một giọng nam dịu dàng đang nói, trong đó còn xen lẫn vài câu lạnh tanh của nữ tử kia.
Sau đó, có người cởi trói đưa hắn xuống khỏi giá treo, cầm máu băng bó vết thương, kéo về phòng giam thuộc về hắn.
Tiếng bánh xe lăn dừng trước mặt hắn.
A Ám cố mở mắt ra, trước mắt là một xe lăn bằng gỗ, trên đó là một người nam nhân.
Người nam nhân kia cầm một chén sứ, bên trong đó có chút nước gì đó. Y cúi người, tay áo mềm mại rũ xuống sàn nhà dơ bẩn, đặt cái chén kia trước mắt hắn.
Đây là ý gì? Cuối cùng là cho ta uống loại thuốc linh tinh gì sao? A Ám cảm thấy trái tim gần như không tồn tại của hắn đột nhiên hơi chật vật.
Không ngờ vẫn tránh không khỏi loại tra tấn này.
Hắn không phản kháng, thậm chí chủ động miễn cưỡng ngẩng đầu, tiến đến miệng chén, uống một hơi hết bát thuốc đắng ngắt.
Hắn biết rõ chống cự không có ý nghĩa, càng thuận theo, càng đờ đẫn, hứng thú tra tấn của người khác có lẽ sẽ giảm đi.
“Đây là thuốc, có lợi cho vết thương của ngươi.” Giọng nói ấm áp của nam nhân vang lên.
A Ám từ từ nhắm hai mắt, nằm xuống đất. Hắn không có sức để đi đoán mục đích của người này.
Nhưng thân thể của hắn tựa hồ không xảy ra triệu chứng gì đặc biệt, trái lại chất lỏng nong nóng này tiến vào tràng vị trống rỗng của hắn khiến hắn thư thái hơn.
“Ngươi có thể kể cho ta về A Dương không?” Giọng nói kia lại vang lên.
A Ám mệt mỏi mở mắt ra, nhìn người ngồi trên xe
/117
|