*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Mặc Kiều Sinh giơ một tay lên, cho các bộ hạ ngừng bàn luận.
“Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời. Nếu đất mất đi, còn có thể lấy lại, Chúa công mới là người không thể thiếu của Đại Tấn ta.”
“A Nguyên, ngươi lưu thủ Hán Trung. Dương Thịnh và các chư vị theo ta lĩnh quân xuất phát!”
——
Mưa phùn ngày xuân đánh vào người Dương Thịnh, hắn ta thúc ngựa đi theo sát phía sau Mặc Kiều Sinh, chạy băng băng trên con đường lầy lội.
Bóng người áo đen trước mắt vội vã giục ngựa đi trong mưa, Tướng quân tựa hồ muốn dẫn bọn họ đến Giáng Thành cách ngàn dặm chỉ trong một ngày đường.
“Tướng quân, nghỉ ngơi một chút đi, đường còn rất xa. Các tướng sĩ chịu không nổi tốc độ như vậy.” Dương Thịnh chạy lên phía trước, khuyên can.
Mặc Kiều Sinh không nói một lời giục ngựa như bay, đi khoảng một hai dặm, đột nhiên ghìm chặt dây cương, chiến mã hí dài một tiếng giơ cao hai vó trước.
Hắn dừng ngựa lại, ngẩng đầu lên hứng lấy cơn mưa lạnh buốt, nước mưa đánh vào gương mặt hắn.
Hắn nhắm mắt lại, tựa như đang cực lực khắc chế tâm trạng của mình. Sau một lát, hắn mở mắt ra, hạ lệnh: “Hạ trại tại chỗ.”
Quân lính cắm cọc, dựng lều, bắt nồi nấu cơm.
Dương Thịnh nhìn thoáng qua đại tướng quân đang ngồi một mình trên một tảng đá.
Mặc Tướng quân không nói một lời ngồi ở kia, đang lặng yên suy nghĩ, vẻ mặt không có biểu cảm gì, nhưng ngón tay thon dài lại vân vê miếng gảy đeo lủng lẳng trên cổ, nhiều lần xoa xoa.
Dương Lục Hậu đưa lương khô và nước ấm tới: “Thịnh ca, tướng quân hình như rất nóng nảy, ta chưa bao giờ thấy Tướng quân như vậy.”
Đâu chỉ là nóng nảy, Dương Thịnh nhìn thoáng qua bóng người áo đen trên mỏm đá, Tướng quân quả thực đang rối loạn.
Hắn ta đi theo dưới trướng Mặc Kiều Sinh lâu ngày, mặc dù lúc Mặc Tướng quân tác chiến vô cùng dũng mãnh, nhưng chiến thuật sách lược luôn cực kỳ vững vàng, không hề cấp tiến.
Dương Thịnh lần đầu tiên nhìn thấy hắn táo bạo như vậy.
Dương Thịnh đi đến bên cạnh Mặc Kiều Sinh, cầm nước và đồ ăn tới.
Mặc Kiều Sinh nhìn hắn ta, tiếp nhận lương khô, nhưng lại nắm trong tay, không ăn.
“Tướng quân, Giáng Thành cách đây hơn nghìn dặm đường, dù hành quân gấp, ít nhất cũng phải nửa tháng mới tới. Tuy nói quân địch thế tới hung hãn, nhưng bên cạnh Chúa công nhân tài đông đúc, ngồi thủ trong thành, sẽ không đến mức thất thủ. Tướng quân xin bình tĩnh.” Dương Thịnh khuyên giải.
Mặc Kiều Sinh yên lặng nhìn đồ ăn trong tay, khẽ gật đầu.
“Thuộc hạ cảm thấy...” Dương Thịnh muốn nói lại thôi.
“Ngươi nói đi.”
“Hôm nay thế cục Hán Trung không ổn, khắp nơi có tàn dư nghiệt quân của Hán vương, hơn nữa Sở quốc cũng không mấy hữu hảo với chúng ta. Tướng quân tự mình dẫn 5000 kị binh, gấp rút hành quân, quân nhu cùng binh lính đều không đuổi kịp, bị bỏ lại phía sau, thực không phải hành động sáng suốt.”
Mặc Kiều Sinh nhíu chặt hai đôi mày, yên lặng hồi lâu: “Dương Thịnh, ngươi còn nhớ đoạn thời gian ngươi trước khi nhập ngũ không?”
Dương Thịnh siết chặt nắm tay, hắn ta không muốn nhớ về khoảng thời gian giãy dụa cố tồn tại trong vũng bùn kia, nhưng bất luận có trải qua bao lâu, những tháng ngày đen tối đó vẫn thường xuyên xuất hiện trong cơn ác mộng của hắn ta.
“Ta giống như ngươi, đã từng là nô lệ.” Mặc Kiều Sinh cất lời: “Ta suýt nữa bị chủ nhân trước Hoa Vũ Trực phạt trượng chết, sau đó Chúa công đã cứu mạng ta.”
Chúa công tuệ nhãn cao siêu, dùng một con ngựa đổi lấy một vị Mặc Tướng quân kỳ tài có một không hai này.
Chuyện này đã lưu truyền rộng rãi trong quân, Dương Thịnh cũng từng nghe nói: “Thuộc hạ có nghe nói. Chúa công thật tuệ nhãn thức châu.”
“Ngài không chỉ cứu mạng ta, trả cho ta một cuộc đời mới, để ta không cần phải sống một cách hèn mọn nữa, có thể ngẩng cao đầu, đứng thẳng, trở thành một con người chân chính.” Mặc Kiều Sinh dường như đang nói chuyện với Dương Thịnh, cũng dường như đang lẩm nhẩm: “Ngài không chỉ cứu vớt một mình ta, mà còn mang trong lòng trái tim của thiên hạ, thay đổi vận mệnh của vô số nô lệ như chúng ta.”
Mặc Kiều Sinh nhìn về phía Dương Thịnh: “An nguy của Chúa công liên quan đến tồn vong của ngàn vạn người. Ta tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sơ xuất nào với Chúa công.”
Dương Thịnh quỳ một gối xuống, hành lễ: “Mạt tướng đã hiểu, mạt tướng thề chết theo Tướng quân gấp rút tiếp viện Giáng Thành.”
——
Giáng Thành là cố đô Tấn quốc, trải qua các triều đại quốc quân Tấn quốc, thành trì vững chắc, quân bị sung túc.
Hôm nay là nơi chủ chốt để Tấn quốc phòng ngự kẻ thù.
Tấn vương Trình
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Mặc Kiều Sinh giơ một tay lên, cho các bộ hạ ngừng bàn luận.
“Ý ta đã quyết, không cần nhiều lời. Nếu đất mất đi, còn có thể lấy lại, Chúa công mới là người không thể thiếu của Đại Tấn ta.”
“A Nguyên, ngươi lưu thủ Hán Trung. Dương Thịnh và các chư vị theo ta lĩnh quân xuất phát!”
——
Mưa phùn ngày xuân đánh vào người Dương Thịnh, hắn ta thúc ngựa đi theo sát phía sau Mặc Kiều Sinh, chạy băng băng trên con đường lầy lội.
Bóng người áo đen trước mắt vội vã giục ngựa đi trong mưa, Tướng quân tựa hồ muốn dẫn bọn họ đến Giáng Thành cách ngàn dặm chỉ trong một ngày đường.
“Tướng quân, nghỉ ngơi một chút đi, đường còn rất xa. Các tướng sĩ chịu không nổi tốc độ như vậy.” Dương Thịnh chạy lên phía trước, khuyên can.
Mặc Kiều Sinh không nói một lời giục ngựa như bay, đi khoảng một hai dặm, đột nhiên ghìm chặt dây cương, chiến mã hí dài một tiếng giơ cao hai vó trước.
Hắn dừng ngựa lại, ngẩng đầu lên hứng lấy cơn mưa lạnh buốt, nước mưa đánh vào gương mặt hắn.
Hắn nhắm mắt lại, tựa như đang cực lực khắc chế tâm trạng của mình. Sau một lát, hắn mở mắt ra, hạ lệnh: “Hạ trại tại chỗ.”
Quân lính cắm cọc, dựng lều, bắt nồi nấu cơm.
Dương Thịnh nhìn thoáng qua đại tướng quân đang ngồi một mình trên một tảng đá.
Mặc Tướng quân không nói một lời ngồi ở kia, đang lặng yên suy nghĩ, vẻ mặt không có biểu cảm gì, nhưng ngón tay thon dài lại vân vê miếng gảy đeo lủng lẳng trên cổ, nhiều lần xoa xoa.
Dương Lục Hậu đưa lương khô và nước ấm tới: “Thịnh ca, tướng quân hình như rất nóng nảy, ta chưa bao giờ thấy Tướng quân như vậy.”
Đâu chỉ là nóng nảy, Dương Thịnh nhìn thoáng qua bóng người áo đen trên mỏm đá, Tướng quân quả thực đang rối loạn.
Hắn ta đi theo dưới trướng Mặc Kiều Sinh lâu ngày, mặc dù lúc Mặc Tướng quân tác chiến vô cùng dũng mãnh, nhưng chiến thuật sách lược luôn cực kỳ vững vàng, không hề cấp tiến.
Dương Thịnh lần đầu tiên nhìn thấy hắn táo bạo như vậy.
Dương Thịnh đi đến bên cạnh Mặc Kiều Sinh, cầm nước và đồ ăn tới.
Mặc Kiều Sinh nhìn hắn ta, tiếp nhận lương khô, nhưng lại nắm trong tay, không ăn.
“Tướng quân, Giáng Thành cách đây hơn nghìn dặm đường, dù hành quân gấp, ít nhất cũng phải nửa tháng mới tới. Tuy nói quân địch thế tới hung hãn, nhưng bên cạnh Chúa công nhân tài đông đúc, ngồi thủ trong thành, sẽ không đến mức thất thủ. Tướng quân xin bình tĩnh.” Dương Thịnh khuyên giải.
Mặc Kiều Sinh yên lặng nhìn đồ ăn trong tay, khẽ gật đầu.
“Thuộc hạ cảm thấy...” Dương Thịnh muốn nói lại thôi.
“Ngươi nói đi.”
“Hôm nay thế cục Hán Trung không ổn, khắp nơi có tàn dư nghiệt quân của Hán vương, hơn nữa Sở quốc cũng không mấy hữu hảo với chúng ta. Tướng quân tự mình dẫn 5000 kị binh, gấp rút hành quân, quân nhu cùng binh lính đều không đuổi kịp, bị bỏ lại phía sau, thực không phải hành động sáng suốt.”
Mặc Kiều Sinh nhíu chặt hai đôi mày, yên lặng hồi lâu: “Dương Thịnh, ngươi còn nhớ đoạn thời gian ngươi trước khi nhập ngũ không?”
Dương Thịnh siết chặt nắm tay, hắn ta không muốn nhớ về khoảng thời gian giãy dụa cố tồn tại trong vũng bùn kia, nhưng bất luận có trải qua bao lâu, những tháng ngày đen tối đó vẫn thường xuyên xuất hiện trong cơn ác mộng của hắn ta.
“Ta giống như ngươi, đã từng là nô lệ.” Mặc Kiều Sinh cất lời: “Ta suýt nữa bị chủ nhân trước Hoa Vũ Trực phạt trượng chết, sau đó Chúa công đã cứu mạng ta.”
Chúa công tuệ nhãn cao siêu, dùng một con ngựa đổi lấy một vị Mặc Tướng quân kỳ tài có một không hai này.
Chuyện này đã lưu truyền rộng rãi trong quân, Dương Thịnh cũng từng nghe nói: “Thuộc hạ có nghe nói. Chúa công thật tuệ nhãn thức châu.”
“Ngài không chỉ cứu mạng ta, trả cho ta một cuộc đời mới, để ta không cần phải sống một cách hèn mọn nữa, có thể ngẩng cao đầu, đứng thẳng, trở thành một con người chân chính.” Mặc Kiều Sinh dường như đang nói chuyện với Dương Thịnh, cũng dường như đang lẩm nhẩm: “Ngài không chỉ cứu vớt một mình ta, mà còn mang trong lòng trái tim của thiên hạ, thay đổi vận mệnh của vô số nô lệ như chúng ta.”
Mặc Kiều Sinh nhìn về phía Dương Thịnh: “An nguy của Chúa công liên quan đến tồn vong của ngàn vạn người. Ta tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sơ xuất nào với Chúa công.”
Dương Thịnh quỳ một gối xuống, hành lễ: “Mạt tướng đã hiểu, mạt tướng thề chết theo Tướng quân gấp rút tiếp viện Giáng Thành.”
——
Giáng Thành là cố đô Tấn quốc, trải qua các triều đại quốc quân Tấn quốc, thành trì vững chắc, quân bị sung túc.
Hôm nay là nơi chủ chốt để Tấn quốc phòng ngự kẻ thù.
Tấn vương Trình
/117
|