*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trình Thiên Diệp nhìn Tướng quân cũng sinh ra đã là nô lệ này, đang quỳ gối trước mắt.
Trên mặt người này có một vết sẹo, thoạt nhìn sẽ làm người ta hơi sợ hãi.
Trình Thiên Diệp nhớ rõ tên của hắn, là Dương Thịnh.
Từ rất lâu trước đây, Trình Thiên Diệp đã chú ý đến hắn.
Dưới gương mặt có vết sẹo dữ tợn kia lại là một màu trắng bạc rực rỡ.
Hắn như một thanh thần binh được rút khỏi vỏ, sắc bén, lóa mắt.
Lúc hắn nhìn Trình Thiên Diệp, xung quanh màu trắng bạc này lấp lánh một viền vàng nhạt.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn Mặc Kiều Sinh nằm trên giường, vòng màu vàng này trong nháy mắt trở nên chói lóa, sáng ngời.
Từ lúc Mặc Kiều Sinh xuất chinh, vì để tránh tái xuất hiện bi kịch như Hạ Lan Trinh, Trình Thiên Diệp đã tốn rất nhiều thời gian, cẩn thận tra xét qua hầu như tất cả mọi người bên cạnh hắn.
Bài trừ từng kẻ bụng dạ khó lường.
Lúc ấy nàng rất vui mừng vì bên cạnh Mặc Kiều Sinh có không ít thuộc cấp trung thành và tận tâm với hắn.
Trong số những người này, vừa có năng lực vừa trung thành nhất chính là vị Dương Thịnh trước mắt.
Trình Thiên Diệp kiềm lòng không đậu trách cứ: “Dương Tướng quân, Đại Thứ trưởng bị thương nặng như vậy, ngươi là ái tướng tâm phúc của hắn, sao không biết ngăn cản hắn? Ngươi nên biết thành trì bên ta vững chắc, lương thảo sung túc, cho dù các ngươi tới chậm một ít cũng đâu có sao?”
Dương Thịnh ngẩng đầu lên, câu trách cứ này của Chúa công thật ra không hợp lý lắm, hắn làm sao có thể ngăn cản được quyết định của Đại Thứ Trưởng. Thế nhưng, khi nghe xong, hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hóa ra Chúa công và Tướng quân tin cậy nhau, quan tâm nhau như vậy.
Dương Thịnh: “Mạt tướng biết lỗi, mạt tướng thất trách.”
Trình Thiên Diệp: “Sau này nếu còn gặp phải tình huống như thế, phải lấy an nguy của Tướng quân làm trọng, biết không?”
Dương Thịnh: “Vâng. Ty chức ghi nhớ.”
——
Có lẽ là bởi vì đã thả lỏng, vào đêm đó, Mặc Kiều Sinh ngủ trong trướng Chúa công đột nhiên sốt cao.
Hắn chỉ cảm thấy cơ thể lúc lạnh lúc nóng, cả người lâm vào nhiều cơn ác mộng.
Lúc mơ màng, Mặc Kiều Sinh nhận ra bản thân mình đang chìm trong dòng suối lạnh buốt.
Hắn đang cõng Chúa công, liều mạng chạy về phía trước, tên nhọn của địch nhân bắn liên tục vào người hắn, cả dòng suối đều biến thành một màu đỏ tươi.
Phải chạy, tiếp tục chạy, không thể ngừng, đưa Chúa công đi.
Đột nhiên, không thấy dòng sông máu lạnh băng kia nữa, Chúa công cũng không còn trên lưng.
Mặc Kiều Sinh phát hiện mình bị đặt dưới mặt đất cát nóng bỏng, trước mắt bày biện vô số than bồn đang cháy hừng hực.
Có người cầm lấy que hàn đỏ bừng trong chậu, hung hăng ấn lên người hắn.
Hắn cảm thấy đau nhức như bị kim châm muối xát.
Vì sao ta lại thành nô lệ rồi?
“Chúa công, Chúa công!” Hắn hoảng loạn la lên.
“Chúa công ở đâu ra.”
“Ngươi nằm mơ à?”
“Chúa công ngươi chết từ lâu rồi.”
“Ngươi chỉ là nô lệ.”
Vô số giọng nói vang lên từ bóng tối. Vô số que hàn khổng lồ di chuyển lại gần hắn.
Hắn rơi vào sự sợ hãi khôn cùng.
“Kiều Sinh, Kiều Sinh.” Một giọng nói quen thuộc đang gọi tên hắn.
Mặc Kiều Sinh thở hổn hển, đột nhiên mở mắt ra.
Hắn thấy mình đang ngủ trong trướng bồng đen kịt.
Trong bóng tối có người giơ một cây nến nho nhỏ đến gần hắn, chút ánh sáng yếu ớt đó rọi vào khuôn mặt nọ, đúng là người hắn đã điên cuồng gọi tên trong cơn ác mộng.
“Kiều Sinh, chàng sốt rất cao, gặp ác mộng sao?”
Gương mặt Chúa công phản chiếu ánh nến màu da cam, có vẻ mông lung, như không chân thật.
Chúa công ngồi bên giường, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên trán hắn, lại vắt thêm một cái khăn nóng, lau đi mồ hôi trên cổ và mặt hắn.
Xúc cảm ấm áp lướt qua trán, gò má, rồi cổ của hắn.
Cuối cùng, hơi thở của hắn từ từ ổn định lại.
“Chàng nhìn chàng đi, làm bản thân bị thương thành thế này.”
“Dương Thịnh đã nói cho ta biết rồi, ngực chàng bị trúng một mũi tên, còn không quan tâm mà điên cuồng cưỡi ngựa chạy tiếp.”
Chúa công vừa quở trách, vừa đổi một cái khăn lạnh khác, đắp lên vầng trán nóng hổi của hắn.
Trong trướng bồng yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của Mặc Kiều Sinh khàn khàn vang lên: “Trên đường đi, ta nghe nói Giáng Thành thất thủ, Chúa công nàng... sống chết không rõ.”
“Khi đó ta thật sự sắp hóa điên rồi, hoàn toàn không nghĩ được nhiều nữa.”
“May thay, Chúa công không có việc gì.”
Hắn nhắm nghiền hai mắt, lông mi nhẹ nhàng cử động, hai giọt nước mắt trong trẻo chảy ra khỏi khóe mắt, thấm vào trong gối đầu.
“Đừng khóc mà. Ta đâu dễ dàng gặp chuyện không may như vậy.” Trong bóng tối, giọng nói của Chúa công luôn có thể xoa dịu lòng người.
Mặc Kiều Sinh cảm thấy một góc chăn bị xốc lên.
Cơ thể ấm áp của Chúa công chui vào, nằm kế bên hắn, bàn tay mềm mại cầm lấy tay hắn.
“Chàng xem, không phải ta vẫn khỏe mạnh sao? Ta đang ở bên chàng nè.”
Trong sự yên tĩnh, Chúa công thở dài một tiếng: “Haiz, bảo chàng đừng khóc rồi.”
Một đôi môi ướt át hôn lên khóe mắt hắn, hôn lên nước mắt của hắn.
Cuối cùng, nụ hôn nóng bỏng này rơi vào đôi môi khô khốc của hắn.
Chiếc lưỡi ẩm ướt và ấm áp chiếm lấy miệng của hắn, chiếm lấy tất cả tư duy và năng lực của hắn.
——
Chiến sự Giáng Thành vẫn hừng hực khí thế,
Nhưng bởi vì Đại Thứ trưởng Mặc Kiều Sinh đã dẫn theo bộ đội tiền trạm vào thành, cả quân tâm đều theo đó được ổn định.
Đối với binh lính, vị Đại Thứ trưởng Mặc Kiều Sinh đã công chiếm Kỳ Huyện, giành lấy Trịnh Châu, lại một đường tiến quân cướp cả Phong Đô, sau đó còn một mình lĩnh quân diệt cả Hán Trung, là quân thần bách chiến bách thắng trong nội tâm bọn họ.
Chúa công cùng Mặc Tướng quân đều ở Giáng Thành, vậy thì còn gì phải lo lắng nữa?
Tuy nhiên, bây giờ đại tướng quân đã nằm trong trướng Chúa công mấy ngày liền đang cực kỳ buồn bực.
Chiến sự căng thẳng nhưng Chúa công lại nghiêm lệnh cho hắn nằm trên giường nghỉ ngơi, thậm chí cấm hắn đứng dậy đi lại.
Mỗi đêm, Chúa công đều ngồi ở
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trình Thiên Diệp nhìn Tướng quân cũng sinh ra đã là nô lệ này, đang quỳ gối trước mắt.
Trên mặt người này có một vết sẹo, thoạt nhìn sẽ làm người ta hơi sợ hãi.
Trình Thiên Diệp nhớ rõ tên của hắn, là Dương Thịnh.
Từ rất lâu trước đây, Trình Thiên Diệp đã chú ý đến hắn.
Dưới gương mặt có vết sẹo dữ tợn kia lại là một màu trắng bạc rực rỡ.
Hắn như một thanh thần binh được rút khỏi vỏ, sắc bén, lóa mắt.
Lúc hắn nhìn Trình Thiên Diệp, xung quanh màu trắng bạc này lấp lánh một viền vàng nhạt.
Nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn Mặc Kiều Sinh nằm trên giường, vòng màu vàng này trong nháy mắt trở nên chói lóa, sáng ngời.
Từ lúc Mặc Kiều Sinh xuất chinh, vì để tránh tái xuất hiện bi kịch như Hạ Lan Trinh, Trình Thiên Diệp đã tốn rất nhiều thời gian, cẩn thận tra xét qua hầu như tất cả mọi người bên cạnh hắn.
Bài trừ từng kẻ bụng dạ khó lường.
Lúc ấy nàng rất vui mừng vì bên cạnh Mặc Kiều Sinh có không ít thuộc cấp trung thành và tận tâm với hắn.
Trong số những người này, vừa có năng lực vừa trung thành nhất chính là vị Dương Thịnh trước mắt.
Trình Thiên Diệp kiềm lòng không đậu trách cứ: “Dương Tướng quân, Đại Thứ trưởng bị thương nặng như vậy, ngươi là ái tướng tâm phúc của hắn, sao không biết ngăn cản hắn? Ngươi nên biết thành trì bên ta vững chắc, lương thảo sung túc, cho dù các ngươi tới chậm một ít cũng đâu có sao?”
Dương Thịnh ngẩng đầu lên, câu trách cứ này của Chúa công thật ra không hợp lý lắm, hắn làm sao có thể ngăn cản được quyết định của Đại Thứ Trưởng. Thế nhưng, khi nghe xong, hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hóa ra Chúa công và Tướng quân tin cậy nhau, quan tâm nhau như vậy.
Dương Thịnh: “Mạt tướng biết lỗi, mạt tướng thất trách.”
Trình Thiên Diệp: “Sau này nếu còn gặp phải tình huống như thế, phải lấy an nguy của Tướng quân làm trọng, biết không?”
Dương Thịnh: “Vâng. Ty chức ghi nhớ.”
——
Có lẽ là bởi vì đã thả lỏng, vào đêm đó, Mặc Kiều Sinh ngủ trong trướng Chúa công đột nhiên sốt cao.
Hắn chỉ cảm thấy cơ thể lúc lạnh lúc nóng, cả người lâm vào nhiều cơn ác mộng.
Lúc mơ màng, Mặc Kiều Sinh nhận ra bản thân mình đang chìm trong dòng suối lạnh buốt.
Hắn đang cõng Chúa công, liều mạng chạy về phía trước, tên nhọn của địch nhân bắn liên tục vào người hắn, cả dòng suối đều biến thành một màu đỏ tươi.
Phải chạy, tiếp tục chạy, không thể ngừng, đưa Chúa công đi.
Đột nhiên, không thấy dòng sông máu lạnh băng kia nữa, Chúa công cũng không còn trên lưng.
Mặc Kiều Sinh phát hiện mình bị đặt dưới mặt đất cát nóng bỏng, trước mắt bày biện vô số than bồn đang cháy hừng hực.
Có người cầm lấy que hàn đỏ bừng trong chậu, hung hăng ấn lên người hắn.
Hắn cảm thấy đau nhức như bị kim châm muối xát.
Vì sao ta lại thành nô lệ rồi?
“Chúa công, Chúa công!” Hắn hoảng loạn la lên.
“Chúa công ở đâu ra.”
“Ngươi nằm mơ à?”
“Chúa công ngươi chết từ lâu rồi.”
“Ngươi chỉ là nô lệ.”
Vô số giọng nói vang lên từ bóng tối. Vô số que hàn khổng lồ di chuyển lại gần hắn.
Hắn rơi vào sự sợ hãi khôn cùng.
“Kiều Sinh, Kiều Sinh.” Một giọng nói quen thuộc đang gọi tên hắn.
Mặc Kiều Sinh thở hổn hển, đột nhiên mở mắt ra.
Hắn thấy mình đang ngủ trong trướng bồng đen kịt.
Trong bóng tối có người giơ một cây nến nho nhỏ đến gần hắn, chút ánh sáng yếu ớt đó rọi vào khuôn mặt nọ, đúng là người hắn đã điên cuồng gọi tên trong cơn ác mộng.
“Kiều Sinh, chàng sốt rất cao, gặp ác mộng sao?”
Gương mặt Chúa công phản chiếu ánh nến màu da cam, có vẻ mông lung, như không chân thật.
Chúa công ngồi bên giường, vươn tay nhẹ nhàng sờ lên trán hắn, lại vắt thêm một cái khăn nóng, lau đi mồ hôi trên cổ và mặt hắn.
Xúc cảm ấm áp lướt qua trán, gò má, rồi cổ của hắn.
Cuối cùng, hơi thở của hắn từ từ ổn định lại.
“Chàng nhìn chàng đi, làm bản thân bị thương thành thế này.”
“Dương Thịnh đã nói cho ta biết rồi, ngực chàng bị trúng một mũi tên, còn không quan tâm mà điên cuồng cưỡi ngựa chạy tiếp.”
Chúa công vừa quở trách, vừa đổi một cái khăn lạnh khác, đắp lên vầng trán nóng hổi của hắn.
Trong trướng bồng yên tĩnh, giọng nói trầm thấp của Mặc Kiều Sinh khàn khàn vang lên: “Trên đường đi, ta nghe nói Giáng Thành thất thủ, Chúa công nàng... sống chết không rõ.”
“Khi đó ta thật sự sắp hóa điên rồi, hoàn toàn không nghĩ được nhiều nữa.”
“May thay, Chúa công không có việc gì.”
Hắn nhắm nghiền hai mắt, lông mi nhẹ nhàng cử động, hai giọt nước mắt trong trẻo chảy ra khỏi khóe mắt, thấm vào trong gối đầu.
“Đừng khóc mà. Ta đâu dễ dàng gặp chuyện không may như vậy.” Trong bóng tối, giọng nói của Chúa công luôn có thể xoa dịu lòng người.
Mặc Kiều Sinh cảm thấy một góc chăn bị xốc lên.
Cơ thể ấm áp của Chúa công chui vào, nằm kế bên hắn, bàn tay mềm mại cầm lấy tay hắn.
“Chàng xem, không phải ta vẫn khỏe mạnh sao? Ta đang ở bên chàng nè.”
Trong sự yên tĩnh, Chúa công thở dài một tiếng: “Haiz, bảo chàng đừng khóc rồi.”
Một đôi môi ướt át hôn lên khóe mắt hắn, hôn lên nước mắt của hắn.
Cuối cùng, nụ hôn nóng bỏng này rơi vào đôi môi khô khốc của hắn.
Chiếc lưỡi ẩm ướt và ấm áp chiếm lấy miệng của hắn, chiếm lấy tất cả tư duy và năng lực của hắn.
——
Chiến sự Giáng Thành vẫn hừng hực khí thế,
Nhưng bởi vì Đại Thứ trưởng Mặc Kiều Sinh đã dẫn theo bộ đội tiền trạm vào thành, cả quân tâm đều theo đó được ổn định.
Đối với binh lính, vị Đại Thứ trưởng Mặc Kiều Sinh đã công chiếm Kỳ Huyện, giành lấy Trịnh Châu, lại một đường tiến quân cướp cả Phong Đô, sau đó còn một mình lĩnh quân diệt cả Hán Trung, là quân thần bách chiến bách thắng trong nội tâm bọn họ.
Chúa công cùng Mặc Tướng quân đều ở Giáng Thành, vậy thì còn gì phải lo lắng nữa?
Tuy nhiên, bây giờ đại tướng quân đã nằm trong trướng Chúa công mấy ngày liền đang cực kỳ buồn bực.
Chiến sự căng thẳng nhưng Chúa công lại nghiêm lệnh cho hắn nằm trên giường nghỉ ngơi, thậm chí cấm hắn đứng dậy đi lại.
Mỗi đêm, Chúa công đều ngồi ở
/117
|