*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Xuân sắc não nhân, nguyệt di hoa ảnh.
Bận rộn cả ngày, Trình Thiên Diệp xoa bả vai đau nhức, đi dạo đêm trên hành lang.
Địa thế nơi này rất cao, có thể quan sát thấy đèn đóm của vạn gia đình trong toàn thành.
Trong gió thoang thoảng có tiếng sáo trúc, giai điệu hòa không khí, giữa hoa nghe tiếng liễu.
Đây là tiếng sáo của Chu Ngự sử.
Tiếng sáo của Chu Tử Khê không còn lộ vẻ bi phẫn. Tiếng sáo ngọc sang sảng khoáng đạt, nghe thấy sẽ khiến người ta thoải mái.
Trình Thiên Diệp mang tâm trạng sung sướng vào tẩm điện của mình.
Tình huống trong điện làm Trình Thiên Diệp hơi kinh ngạc. Những ngọn đèn vốn được thắp sáng cả điện nay đều đã bị thổi tắt hết.
Duy chỉ có một đôi nến đỏ được thắp và đặt trên bàn dài, ánh nến chập chờn như khoác thêm cho căn phòng một cảm xúc ấm áp mờ ảo.
Màn giường buông xuống hơi lắc lư, hiển nhiên là bên trong có người.
Trình Thiên Diệp thả nhẹ bước chân, đi đến mép giường.
Trên giá áo cuối giường có treo một bộ y phục nam tử quen thuộc.
Sập gụ bên cạnh được phủ một lớp vải gấm màu trắng, trên đó có đặt một cách chỉnh tề một số món đồ khó nói.
Xa hơn, dưới đất, là một đôi giày nam tử màu đen, một chiếc bị ngã, cho thấy người cởi giày đang trong tâm trạng bối rối.
Trình Thiên Diệp xốc màn lên. Trên giường, Mặc Kiều Sinh tóc xõa dài, miệng ngậm một sợi dây đỏ, đang tìm mọi cách trói hai tay của mình lại.
Hắn quá mức lo lắng, thế nên trán thấm chút mồ hôi, thậm chí ngay cả Trình Thiên Diệp vào mà hắn cũng không nghe thấy.
Đến khi Trình Thiên Diệp bỗng xốc màn lên, nét mặt mỉm cười dịu dàng, Mặc Kiều Sinh mới sợ hãi kêu lên.
Miệng hắn mở ra, sợi dây đỏ kia liền rơi xuống.
Trình Thiên Diệp nhìn theo sợi dây nhỏ, rồi lại nhìn từ dưới lên, ngưng lại chốc lát, nhướng mày: “Tiểu Mặc, chàng đang làm gì vậy?”
Cả người Mặc Kiều Sinh đỏ rực như sắp bốc cháy. Hắn cứng họng, không cất thành lời.
Những lời tình ý mà Tư Mã Đồ dạy cho hắn, hắn rõ ràng đã học thuộc làu rồi, nhưng giờ phút này trong đầu lại trống rỗng, không nhớ nổi một chữ.
Trình Thiên Diệp vươn tay, đẩy nhẹ một cái, Mặc Kiều Sinh ngã xuống giường.
Nàng cầm một vài sợi tóc trên gối, đưa đến bên môi hôn: “Nếu hôm nay Tiểu Mặc đã nhiệt tình như vậy, ta mà từ chối thì quá bất kính rồi.”
Mặc Kiều Sinh cảm thấy da thịt nóng ran, rốt cuộc vô sự tự thông, nói một câu.
“Chỉ... chỉ cần Chúa công thích, nàng có thể làm gì ta cũng được.”
Trình Thiên Diệp khựng lại.
Nàng nghĩ, Kiều Sinh làm thế vì muốn giữ nàng lại. Bởi vì sợ nàng rời đi, người nam nhân này không tiếc dốc hết toàn lực, thậm chí còn bộc lộ chỗ yếu đuối nhất của bản thân trước mặt nàng.
Trình Thiên Diệp nhìn người trước mắt, làn da hắn nóng hổi, hơi thở phập phồng, trên thân
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Xuân sắc não nhân, nguyệt di hoa ảnh.
Bận rộn cả ngày, Trình Thiên Diệp xoa bả vai đau nhức, đi dạo đêm trên hành lang.
Địa thế nơi này rất cao, có thể quan sát thấy đèn đóm của vạn gia đình trong toàn thành.
Trong gió thoang thoảng có tiếng sáo trúc, giai điệu hòa không khí, giữa hoa nghe tiếng liễu.
Đây là tiếng sáo của Chu Ngự sử.
Tiếng sáo của Chu Tử Khê không còn lộ vẻ bi phẫn. Tiếng sáo ngọc sang sảng khoáng đạt, nghe thấy sẽ khiến người ta thoải mái.
Trình Thiên Diệp mang tâm trạng sung sướng vào tẩm điện của mình.
Tình huống trong điện làm Trình Thiên Diệp hơi kinh ngạc. Những ngọn đèn vốn được thắp sáng cả điện nay đều đã bị thổi tắt hết.
Duy chỉ có một đôi nến đỏ được thắp và đặt trên bàn dài, ánh nến chập chờn như khoác thêm cho căn phòng một cảm xúc ấm áp mờ ảo.
Màn giường buông xuống hơi lắc lư, hiển nhiên là bên trong có người.
Trình Thiên Diệp thả nhẹ bước chân, đi đến mép giường.
Trên giá áo cuối giường có treo một bộ y phục nam tử quen thuộc.
Sập gụ bên cạnh được phủ một lớp vải gấm màu trắng, trên đó có đặt một cách chỉnh tề một số món đồ khó nói.
Xa hơn, dưới đất, là một đôi giày nam tử màu đen, một chiếc bị ngã, cho thấy người cởi giày đang trong tâm trạng bối rối.
Trình Thiên Diệp xốc màn lên. Trên giường, Mặc Kiều Sinh tóc xõa dài, miệng ngậm một sợi dây đỏ, đang tìm mọi cách trói hai tay của mình lại.
Hắn quá mức lo lắng, thế nên trán thấm chút mồ hôi, thậm chí ngay cả Trình Thiên Diệp vào mà hắn cũng không nghe thấy.
Đến khi Trình Thiên Diệp bỗng xốc màn lên, nét mặt mỉm cười dịu dàng, Mặc Kiều Sinh mới sợ hãi kêu lên.
Miệng hắn mở ra, sợi dây đỏ kia liền rơi xuống.
Trình Thiên Diệp nhìn theo sợi dây nhỏ, rồi lại nhìn từ dưới lên, ngưng lại chốc lát, nhướng mày: “Tiểu Mặc, chàng đang làm gì vậy?”
Cả người Mặc Kiều Sinh đỏ rực như sắp bốc cháy. Hắn cứng họng, không cất thành lời.
Những lời tình ý mà Tư Mã Đồ dạy cho hắn, hắn rõ ràng đã học thuộc làu rồi, nhưng giờ phút này trong đầu lại trống rỗng, không nhớ nổi một chữ.
Trình Thiên Diệp vươn tay, đẩy nhẹ một cái, Mặc Kiều Sinh ngã xuống giường.
Nàng cầm một vài sợi tóc trên gối, đưa đến bên môi hôn: “Nếu hôm nay Tiểu Mặc đã nhiệt tình như vậy, ta mà từ chối thì quá bất kính rồi.”
Mặc Kiều Sinh cảm thấy da thịt nóng ran, rốt cuộc vô sự tự thông, nói một câu.
“Chỉ... chỉ cần Chúa công thích, nàng có thể làm gì ta cũng được.”
Trình Thiên Diệp khựng lại.
Nàng nghĩ, Kiều Sinh làm thế vì muốn giữ nàng lại. Bởi vì sợ nàng rời đi, người nam nhân này không tiếc dốc hết toàn lực, thậm chí còn bộc lộ chỗ yếu đuối nhất của bản thân trước mặt nàng.
Trình Thiên Diệp nhìn người trước mắt, làn da hắn nóng hổi, hơi thở phập phồng, trên thân
/117
|