Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 41: Thiếu

/117


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Tấn quốc vốn chỉ là một tiểu quốc sát biên giới, vào thời Trình Thiên Vũ, đất nước nằm trong tay phụ thân của Trình Thiên Diệp - Tấn uy hầu mới được quật khởi. Cho nên mặc dù là quốc quân hiện đang ở cung điện, cũng không có quá xa hoa, chỉ có rộng rãi khí thế mà thôi.

Dưới thành cung, vài cung nữ trẻ tuổi tranh thủ chơi ném túi thơm, những túi thơm nho nhỏ bay lên không trung tạo thành một đường vòng cung, vang lên vài tiếng lanh lảnh “ây da”, đọng lại trên cành cây quế.

Vài cung nữ mặc khúc cư đang vây quanh dưới thân cây quế to khỏe, ngẩng đầu:

“Làm sao bây giờ?”

“Cao quá, không với tới.”

Một nam tử mặc áo đen, khẽ với chân qua cành cây, mò mẫm tìm tòi, túi hương kia chợt rơi xuống.

Nhóm cung nữ nhặt túi hương lên, quay đầu nhìn bóng lưng của người trẻ tuổi đã đi xa kia, lặng lẽ bàn tán.

“Trông thấy không, chính là hắn.”

“Tân sủng của Chúa công? Nghe nói chỉ là gã nô lệ? Nhưng dường như không đẹp như Tiêu Tú và Lữ Dao.”

“Ta cảm thấy rất soái mà, vóc dáng còn khá cao, lạnh lùng, như là một chú sói cô độc. Chính vì thế nên mới hấp dẫn được Chúa công đấy.”

Mặc Kiều Sinh đến tẩm điện của Trình Thiên Diệp, quỳ xuống đất hành lễ.

Trình Thiên Diệp đang chăm chú viết công văn, không ngẩng đầu lên, nói: “Đứng lên đi, ta đã kê một cái giường nhỏ cho ngươi, buổi tối ngươi ngủ ở đó.”

Mặc Kiều Sinh không đứng dậy, chỉ ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: “Chủ nhân.”

“Sao vậy?” Trình Thiên Diệp dừng bút, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Ta...” Mặc Kiều Sinh lảng tránh: “Đây là hậu cung.”

“Ngươi sợ người khác chê cười ngươi à?”

“Không!” Mặc Kiều Sinh ngẩng đầu: “Ta sợ tổn hại danh dự của chủ nhân.”

Trình Thiên Diệp cười cười, tiếp tục cúi đầu viết chữ: “Danh dự của ta dù sao đã thế rồi, Tiêu Tú trước kia cũng thường xuyên ở đây mà.”

“Lần này ta trở về, có rất nhiều chuyện không dễ gì làm được, ngươi ở bên cạnh ta hộ vệ, ta sẽ an tâm một chút.”

Trình Thiên Diệp đặt bút xuống, vẫy tay với hắn: “Ngươi đến đây.”

Mặc Kiều Sinh đến bên cạnh, Trình Thiên Diệp cho hắn xem quyển trục đã viết xong.

“Trong chiến tranh, đều dùng quân công luận quân trưởng, lấy được thủ cấp của một kẻ địch, trừ nô tịch.”

Nhẹ nhàng đọc xong câu này, Mặc Kiều Sinh chợt duỗi ngón tay ra, đặt trên chữ viết đoan chính nọ, ngón tay run rẩy, tim đập bang bang.

“Thích không? Đây là ta vì ngươi, cũng là vì tất cả nô lệ như ngươi mà đưa ra đấy.”

Mặc Kiều Sinh nhìn người đang đứng thẳng trước công văn.

Trong mắt người ấy lóe sáng, lời nói nhẹ nhàng ấm áp, mỗi một câu, như hòn than đang hừng hực, từng câu rơi xuống, khiến lòng hắn bị bỏng.

“Kiều Sinh, ta thật sự căm ghét chế độ nô lệ biến thái này.“ Trình Thiên Diệp ngưng mắt nhìn xuống mặt bàn: “Ta quyết tâm muốn thủ tiêu nó.”

“Ta vẫn muốn loại bỏ thân phận nô lệ của ngươi, huỷ bỏ chế độ nô lệ này. Nhưng điều này không dễ dàng, những quý tộc thế gia lâu năm kia rắc rối khó gỡ, việc này xâm phạm ích lợi của bọn họ, cũng không phải dễ đối phó.”

“Chúng ta đi từ từ rồi sẽ đến, trước dùng cách quân công được phong tước, bắt đầu từ chiến tranh bên ngoài bản thổ, từng chút đánh vỡ thân phận giai tầng đã bén rễ ăn sâu này.”

Trình Thiên Diệp mở ra năm ngón tay trắng trẻo xinh đẹp: “Hiện tại Tấn quốc chúng ta đã lớn như vậy, nếu quân đội của chúng ta có thể lớn mạnh, bản đồ có thể được khuếch trương, chính trị ngày một hoàn thiện, chúng ta sẽ quay lại thu thập mấy lão già ngoan cố trong nước, đến lúc đó bọn họ chẳng có cách gì để cầm chân ta nữa


/117

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status