*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Hồng thủy rút khỏi thành trì, khắp nơi hỗn độn.
Mặc Kiều Sinh dẫn vệ đội của hắn, cưỡi ngựa đi trên đường phố lầy lội.
Vô số binh lính Tấn quốc cầm trường mâu trong tay đang duy trì trật tự sau chiến tranh.
Hai bên đường là dân Kỳ Huyện đang bất an quỳ mọp xuống đất, bọn họ cúi đầu dưới mũi thương. Những gương mặt lấm lem bùn đất, không nhìn ra được biểu lộ của họ, có người tràn đầy bi phẫn vì thành phá nhà vong, có người thì nơm nớp lo sợ về vận mạng tương lai của mình.
Bất luận thế nào, vị đại tướng mặc y giáp màu đen cưỡi ngựa đi qua trước mặt họ, là một tồn tại khiến trong lòng bọn họ run sợ.
Từ lúc dìm nước toàn thành, truyền thuyết về vị nô lệ xuất thân tướng quân này đã truyền khắp toàn thành. Có người nói hắn dùng sắc thị quân, không có mưu lược. Có kẻ nói hắn giết người như ngóe, máu lạnh vô tình.
Đương nhiên, phổ biến nhất vẫn là chuyện “Khuynh thành không đổi” xưa kia. Trong chuyện xưa đó, “thành” dùng để trao đổi tướng quân chính là mảnh đất để bọn họ có thể dựa vào đó mà sinh sống này.
Hôm nay, thành phá, “Mặc Diêm Vương” sát khí đầy người dẫn quân vào thành. Họ chỉ có thể lo lắng bất an quỳ dưới đất, cầu nguyện vị tướng quân này đừng dùng tính mạng của những kẻ bình dân như họ để đòi lại món nợ của Quân chủ khi xưa.
Thủ tướng Kỳ Huyện là Cam Diên Thọ bị cởi trần trói lại, quỳ dưới đất, đợi vận mệnh sắp đến.
Đây là thời khắc khuất nhục nhất trong cả đời y, mà phần khuất nhục này chưa hẳn có thể giữ được tính mạng của mình.
Có phải ta sai rồi không? Lúc thành trì bị Tấn quân bao vây, ta phải nên chủ động xuất kích chứ không phải lo được lo mất như thế, chỉ muốn cố thủ thành trì.
Hôm nay, dù y có suy nghĩ thế nào cũng là vô ích.
Y chỉ hy vọng tướng quân Tấn quân Mặc Kiều Sinh, nể tình y đã hèn mọn cầu hàng mà có thể buông bỏ ân oán cá nhân, đừng làm ra hành động tàn sát hàng loạt dân trong thành để trả thù.
Một con hắc mã dừng trước mặt y, móng ngựa dừng lại, nước bùn lạnh lẽo văng tung tóe. Cam Diên Thọ ngẩng đầu, trông thấy người đang ngồi cao trên lưng ngựa.
Bóng người ngược sáng, vẻ mặt lạnh như băng, cao giọng tuyên bố những câu chữ quyết định vận mạng của mấy vạn người dân trong thành.
“Công đã niệm tình dân chúng nâng thành quy thuận, ngô đương nhiên sẽ không làm tổn hại đến suy tính của Công. Áp dụng ước pháp tam chương, tướng sĩ Tấn quân sau khi vào thành, nếu có người giết người, cướp bóc, gian dâm, tất cả đều sẽ bị quân pháp xử trí.”
Con đường hai bên, bất luận là quân sĩ Kỳ Huyện bị giam giữ, hay dân chúng vây xem nghe được lời này đều đồng loạt hoan hô.
Cam Diên Thọ dỡ được một tảng đá lớn đè nặng trong lòng xuống, phục dập đầu, thành tâm quy hàng.
Ban đêm, Mặc Kiều Sinh ở trong sương phòng nguyên phủ thành chủ, chong đèn lật xem quân báo.
Lính cần vụ thiếp thân của hắn xin chỉ thị: “Hàng tướng Cam Diên Thọ bẩm báo rằng trong phủ này có một ôn tuyền, đã xây dựng nhã thất, có thể tắm rửa thư giãn. Kính xin tướng quân bảo cho biết, có di giá hay không?”
Trong lòng người lính cần vụ này không mấy quan tâm. Sau khi phá Kỳ Huyện, các quan lại trong thành đã nhanh chóng đưa tới một đám nô mỹ cơ tươi đẹp. Tướng quân còn chẳng buồn để ý, ban hết cho các quân sĩ dưới trướng.
Cam Diên Thọ này muốn nịnh bợ đại nhân, thế mà đề cử ôn tuyền, chắc hẳn tướng quân cũng sẽ chướng mắt.
“Ôn tuyền?” Mặc Kiều Sinh ngừng tay, trầm tư một lát, đứng dậy: “Dẫn đường đi.”
Mặc Kiều Sinh một mình tiến vào ôn tuyền. Suối này không âm u hoang dã giống Nguyệt Thần tuyền, mà được bao quanh bởi một căn phòng đàn trúc tinh xảo.
Hắn đi vào trong nước, nước suối dâng lên, hắn cảm thấy buồn vô cớ như đánh mất thứ gì. Cùng là ôn tuyền, vì sao khi ngâm cùng Chúa công thì cảm giác lại khác biệt lớn đến như thế.
Hắn đưa mắt nhìn bốn phía. Trong suối chỉ có một mình hắn mà thôi, bên ngoài là vệ binh của hắn đang canh giữ.
Mặc Kiều Sinh vươn tay, từ trong đống y phục trên bờ, rút ra một đai lưng màu đen, buộc vào hai mắt của mình.
Hắn thở dài thườn thượt, buông lỏng thân thể tựa vào thành hồ.
Cuối cùng hắn đã tìm được cảm giác khi ngâm ôn tuyền cùng Chúa công rồi.
Trình Thiên Diệp và Diêu Thiên Hương ngâm trong Nguyệt thần tuyền đầy khói sương, hưởng thụ làn nước suối ấm áp quấn quít, thấm vào da thịt toàn thân.
Trên mặt nước là thùng gỗ nhỏ bồng bềnh chứa rượu ngon và mứt hoa quả, hai nàng vươn tay là với tới.
Diêu Thiên Hương uống hai ly rượu nhỏ, vẻ mặt đỏ bừng, ngồi trên thềm đá cẩm thạch, thoải mái thở dài: “Đây mới là hưởng thụ này. Thiên Vũ, ngươi cả ngày bận rộn, hiếm khi đến ngâm suối, ngươi không thể ít cầm điểm tâm lại mà đi thư giãn một chút sao?”
Trình Thiên Diệp dựa vào thành bờ, duỗi ra một cánh tay trơn bóng từ trong nước, dùng nước vẽ ra một địa đồ giản dị trên mặt đá cẩm thạch.
“Thiên Hương, khi chúng ta lên núi, ngươi có phát hiện ở phía bắc gần Biện Thủy có một ít đồng ruộng khá xanh tốt không. Nhưng cách một ngọn núi, gần Biện Châu thành thì tình hình thu hoạch ruộng đất có vẻ kém hơn.”
“Quả thực như thế.” Diêu Thiên Hương đáp: “Thuỷ lợi vốn có ảnh hưởng rất lớn đối với nông canh, ở khu vực dư thừa nguồn nước thì đương nhiên sẽ thu hoạch tốt hơn. Vệ Quốc bọn ta nằm gần Đại Dã trạch là vùng dân chúng giàu có nhất.”
“Thuỷ lợi sao?” Trình Thiên Diệp sờ cằm lâm vào trầm tư.
“Nhưng mà!” Diêu Thiên Hương ghé sát: “Ngươi làm một quân chủ quốc gia, không thể nào cứ lo hết mọi chuyện vậy, như thế ngươi có tám cái đầu cũng không đủ đâu.”
“Nếu ngươi muốn làm thì nên chọn ra người thích hợp để đi lo chuyện này. Hiện tại, ngươi bỏ hết những chuyện quốc gia đại sự nghĩ mãi không hết này cho ta, nghỉ ngơi một chút đi
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Hồng thủy rút khỏi thành trì, khắp nơi hỗn độn.
Mặc Kiều Sinh dẫn vệ đội của hắn, cưỡi ngựa đi trên đường phố lầy lội.
Vô số binh lính Tấn quốc cầm trường mâu trong tay đang duy trì trật tự sau chiến tranh.
Hai bên đường là dân Kỳ Huyện đang bất an quỳ mọp xuống đất, bọn họ cúi đầu dưới mũi thương. Những gương mặt lấm lem bùn đất, không nhìn ra được biểu lộ của họ, có người tràn đầy bi phẫn vì thành phá nhà vong, có người thì nơm nớp lo sợ về vận mạng tương lai của mình.
Bất luận thế nào, vị đại tướng mặc y giáp màu đen cưỡi ngựa đi qua trước mặt họ, là một tồn tại khiến trong lòng bọn họ run sợ.
Từ lúc dìm nước toàn thành, truyền thuyết về vị nô lệ xuất thân tướng quân này đã truyền khắp toàn thành. Có người nói hắn dùng sắc thị quân, không có mưu lược. Có kẻ nói hắn giết người như ngóe, máu lạnh vô tình.
Đương nhiên, phổ biến nhất vẫn là chuyện “Khuynh thành không đổi” xưa kia. Trong chuyện xưa đó, “thành” dùng để trao đổi tướng quân chính là mảnh đất để bọn họ có thể dựa vào đó mà sinh sống này.
Hôm nay, thành phá, “Mặc Diêm Vương” sát khí đầy người dẫn quân vào thành. Họ chỉ có thể lo lắng bất an quỳ dưới đất, cầu nguyện vị tướng quân này đừng dùng tính mạng của những kẻ bình dân như họ để đòi lại món nợ của Quân chủ khi xưa.
Thủ tướng Kỳ Huyện là Cam Diên Thọ bị cởi trần trói lại, quỳ dưới đất, đợi vận mệnh sắp đến.
Đây là thời khắc khuất nhục nhất trong cả đời y, mà phần khuất nhục này chưa hẳn có thể giữ được tính mạng của mình.
Có phải ta sai rồi không? Lúc thành trì bị Tấn quân bao vây, ta phải nên chủ động xuất kích chứ không phải lo được lo mất như thế, chỉ muốn cố thủ thành trì.
Hôm nay, dù y có suy nghĩ thế nào cũng là vô ích.
Y chỉ hy vọng tướng quân Tấn quân Mặc Kiều Sinh, nể tình y đã hèn mọn cầu hàng mà có thể buông bỏ ân oán cá nhân, đừng làm ra hành động tàn sát hàng loạt dân trong thành để trả thù.
Một con hắc mã dừng trước mặt y, móng ngựa dừng lại, nước bùn lạnh lẽo văng tung tóe. Cam Diên Thọ ngẩng đầu, trông thấy người đang ngồi cao trên lưng ngựa.
Bóng người ngược sáng, vẻ mặt lạnh như băng, cao giọng tuyên bố những câu chữ quyết định vận mạng của mấy vạn người dân trong thành.
“Công đã niệm tình dân chúng nâng thành quy thuận, ngô đương nhiên sẽ không làm tổn hại đến suy tính của Công. Áp dụng ước pháp tam chương, tướng sĩ Tấn quân sau khi vào thành, nếu có người giết người, cướp bóc, gian dâm, tất cả đều sẽ bị quân pháp xử trí.”
Con đường hai bên, bất luận là quân sĩ Kỳ Huyện bị giam giữ, hay dân chúng vây xem nghe được lời này đều đồng loạt hoan hô.
Cam Diên Thọ dỡ được một tảng đá lớn đè nặng trong lòng xuống, phục dập đầu, thành tâm quy hàng.
Ban đêm, Mặc Kiều Sinh ở trong sương phòng nguyên phủ thành chủ, chong đèn lật xem quân báo.
Lính cần vụ thiếp thân của hắn xin chỉ thị: “Hàng tướng Cam Diên Thọ bẩm báo rằng trong phủ này có một ôn tuyền, đã xây dựng nhã thất, có thể tắm rửa thư giãn. Kính xin tướng quân bảo cho biết, có di giá hay không?”
Trong lòng người lính cần vụ này không mấy quan tâm. Sau khi phá Kỳ Huyện, các quan lại trong thành đã nhanh chóng đưa tới một đám nô mỹ cơ tươi đẹp. Tướng quân còn chẳng buồn để ý, ban hết cho các quân sĩ dưới trướng.
Cam Diên Thọ này muốn nịnh bợ đại nhân, thế mà đề cử ôn tuyền, chắc hẳn tướng quân cũng sẽ chướng mắt.
“Ôn tuyền?” Mặc Kiều Sinh ngừng tay, trầm tư một lát, đứng dậy: “Dẫn đường đi.”
Mặc Kiều Sinh một mình tiến vào ôn tuyền. Suối này không âm u hoang dã giống Nguyệt Thần tuyền, mà được bao quanh bởi một căn phòng đàn trúc tinh xảo.
Hắn đi vào trong nước, nước suối dâng lên, hắn cảm thấy buồn vô cớ như đánh mất thứ gì. Cùng là ôn tuyền, vì sao khi ngâm cùng Chúa công thì cảm giác lại khác biệt lớn đến như thế.
Hắn đưa mắt nhìn bốn phía. Trong suối chỉ có một mình hắn mà thôi, bên ngoài là vệ binh của hắn đang canh giữ.
Mặc Kiều Sinh vươn tay, từ trong đống y phục trên bờ, rút ra một đai lưng màu đen, buộc vào hai mắt của mình.
Hắn thở dài thườn thượt, buông lỏng thân thể tựa vào thành hồ.
Cuối cùng hắn đã tìm được cảm giác khi ngâm ôn tuyền cùng Chúa công rồi.
Trình Thiên Diệp và Diêu Thiên Hương ngâm trong Nguyệt thần tuyền đầy khói sương, hưởng thụ làn nước suối ấm áp quấn quít, thấm vào da thịt toàn thân.
Trên mặt nước là thùng gỗ nhỏ bồng bềnh chứa rượu ngon và mứt hoa quả, hai nàng vươn tay là với tới.
Diêu Thiên Hương uống hai ly rượu nhỏ, vẻ mặt đỏ bừng, ngồi trên thềm đá cẩm thạch, thoải mái thở dài: “Đây mới là hưởng thụ này. Thiên Vũ, ngươi cả ngày bận rộn, hiếm khi đến ngâm suối, ngươi không thể ít cầm điểm tâm lại mà đi thư giãn một chút sao?”
Trình Thiên Diệp dựa vào thành bờ, duỗi ra một cánh tay trơn bóng từ trong nước, dùng nước vẽ ra một địa đồ giản dị trên mặt đá cẩm thạch.
“Thiên Hương, khi chúng ta lên núi, ngươi có phát hiện ở phía bắc gần Biện Thủy có một ít đồng ruộng khá xanh tốt không. Nhưng cách một ngọn núi, gần Biện Châu thành thì tình hình thu hoạch ruộng đất có vẻ kém hơn.”
“Quả thực như thế.” Diêu Thiên Hương đáp: “Thuỷ lợi vốn có ảnh hưởng rất lớn đối với nông canh, ở khu vực dư thừa nguồn nước thì đương nhiên sẽ thu hoạch tốt hơn. Vệ Quốc bọn ta nằm gần Đại Dã trạch là vùng dân chúng giàu có nhất.”
“Thuỷ lợi sao?” Trình Thiên Diệp sờ cằm lâm vào trầm tư.
“Nhưng mà!” Diêu Thiên Hương ghé sát: “Ngươi làm một quân chủ quốc gia, không thể nào cứ lo hết mọi chuyện vậy, như thế ngươi có tám cái đầu cũng không đủ đâu.”
“Nếu ngươi muốn làm thì nên chọn ra người thích hợp để đi lo chuyện này. Hiện tại, ngươi bỏ hết những chuyện quốc gia đại sự nghĩ mãi không hết này cho ta, nghỉ ngơi một chút đi
/117
|