*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Tại thôn Sĩ Giáp, Hứa Thố lý, trong một đại viện nông gia, một phụ nhân tóc trắng cả người còng xuống, đang bề bộn đuổi gà vào ổ.
Bà không đến bốn mươi niên kỉ, bởi vì đã từng sống kiếp nô lệ, cuộc sống gian nan đã giày vò bà đến nỗi trông như một lão nhân.
Cả đời bà từng có rất nhiều hài tử, nhưng hoặc là chết non, hoặc là bị chủ nhân bán đi, đa số đều không có thể ở bên cạnh mình.
Đứa con trai duy nhất bên cạnh là Đăng Trụ, cách đây không lâu đã chết trận sa trường.
Vốn đả kích của cuộc sống đã khiến bà chết lặng. Sống qua ngày đoạn tháng, nửa đời sau bà đã xác định sẽ chìm trong bóng tối vô tận, không có cái gì đáng để chờ mong.
Phụ nhân ngước đôi mắt đục ngầu nhìn bông tuyết đang rơi.
Mùa đông năm nay, tuyết rơi lớn quá. Thế nhưng, giờ phút này bà đang mặc một chiếc áo bông dày trên người, ở trong căn nhà lớn có thể che gió che mưa, trong kho thóc đầy ắp lương thực do tá điền giao tới, thậm chí phía sau còn đang hầm cách thủy một bát canh gà.
“Can nương (nghĩa mẫu), các con đều đói bụng rồi, vẫn đang chờ can nương nấu ăn cho đấy ạ.”
“Can nương, chúng con đã về, Lục Hầu Nhi sắp chết đói rồi, có gì ngon cho con ăn trước không.”
“Can nương.”
“Can nương.”
Gần cuối năm, trong quân doanh được cho nghỉ. Vài hán tử trẻ tuổi không có nhà đều ở cùng Dương Thịnh trong tòa nhà lớn đó.
Bọn họ vào núi đốn củi, trên tay cầm vài con gà rừng, thỏ tuyết mình bắt được. Sau đó, họ nhao nhao trở về.
Còn chưa vào sân, họ đã cao giọng gọi người.
Nương của Đăng Trụ lau nước ở khóe mắt, bận rộn chào đón họ.
Khung cảnh tưng bừng, vì bận rộn nên đau đớn trong lòng được chậm rãi hòa tan, thời gian tựa như có thể cuốn trôi tất cả.
Vương đô Hạo Kinh, nơi đang bị Khuyển Nhung chiếm cứ.
Trương Phức ngồi trước chậu than, nương theo ánh nến đọc từng tờ thư trong tay.
Y vô cùng cẩn thận. Mặc dù những điều quan trọng đều được ghi bằng mật văn, sau khi y đọc qua rồi ghi nhớ thì lập tức đưa vào chậu than để thiêu hủy.
Chỉ có một tờ giấy rất nhỏ kẹp trong quyển trục được y kẹp giữa ngón tay rồi nhẹ nhàng vuốt phẳng. Trên đó là những nét chữ thanh tú và quen thuộc: Mọi sự do công làm chủ, lấy sự bình an của công và Tú làm trọng, nhớ lấy! Nhớ lấy!
Trương Phức đọc những con chữ thưa thớt này thêm vài lần, rồi vươn tay bỏ nó vào chậu than. Ngọn lửa trong chậu than bùng sáng lên, đốt cháy những lời quan tâm được truyền đến từ Biện Châu này.
Tiêu Tú đang dựa vào án, vô thức chìm vào mộng đẹp.
Trương Phức đứng lên,
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Tại thôn Sĩ Giáp, Hứa Thố lý, trong một đại viện nông gia, một phụ nhân tóc trắng cả người còng xuống, đang bề bộn đuổi gà vào ổ.
Bà không đến bốn mươi niên kỉ, bởi vì đã từng sống kiếp nô lệ, cuộc sống gian nan đã giày vò bà đến nỗi trông như một lão nhân.
Cả đời bà từng có rất nhiều hài tử, nhưng hoặc là chết non, hoặc là bị chủ nhân bán đi, đa số đều không có thể ở bên cạnh mình.
Đứa con trai duy nhất bên cạnh là Đăng Trụ, cách đây không lâu đã chết trận sa trường.
Vốn đả kích của cuộc sống đã khiến bà chết lặng. Sống qua ngày đoạn tháng, nửa đời sau bà đã xác định sẽ chìm trong bóng tối vô tận, không có cái gì đáng để chờ mong.
Phụ nhân ngước đôi mắt đục ngầu nhìn bông tuyết đang rơi.
Mùa đông năm nay, tuyết rơi lớn quá. Thế nhưng, giờ phút này bà đang mặc một chiếc áo bông dày trên người, ở trong căn nhà lớn có thể che gió che mưa, trong kho thóc đầy ắp lương thực do tá điền giao tới, thậm chí phía sau còn đang hầm cách thủy một bát canh gà.
“Can nương (nghĩa mẫu), các con đều đói bụng rồi, vẫn đang chờ can nương nấu ăn cho đấy ạ.”
“Can nương, chúng con đã về, Lục Hầu Nhi sắp chết đói rồi, có gì ngon cho con ăn trước không.”
“Can nương.”
“Can nương.”
Gần cuối năm, trong quân doanh được cho nghỉ. Vài hán tử trẻ tuổi không có nhà đều ở cùng Dương Thịnh trong tòa nhà lớn đó.
Bọn họ vào núi đốn củi, trên tay cầm vài con gà rừng, thỏ tuyết mình bắt được. Sau đó, họ nhao nhao trở về.
Còn chưa vào sân, họ đã cao giọng gọi người.
Nương của Đăng Trụ lau nước ở khóe mắt, bận rộn chào đón họ.
Khung cảnh tưng bừng, vì bận rộn nên đau đớn trong lòng được chậm rãi hòa tan, thời gian tựa như có thể cuốn trôi tất cả.
Vương đô Hạo Kinh, nơi đang bị Khuyển Nhung chiếm cứ.
Trương Phức ngồi trước chậu than, nương theo ánh nến đọc từng tờ thư trong tay.
Y vô cùng cẩn thận. Mặc dù những điều quan trọng đều được ghi bằng mật văn, sau khi y đọc qua rồi ghi nhớ thì lập tức đưa vào chậu than để thiêu hủy.
Chỉ có một tờ giấy rất nhỏ kẹp trong quyển trục được y kẹp giữa ngón tay rồi nhẹ nhàng vuốt phẳng. Trên đó là những nét chữ thanh tú và quen thuộc: Mọi sự do công làm chủ, lấy sự bình an của công và Tú làm trọng, nhớ lấy! Nhớ lấy!
Trương Phức đọc những con chữ thưa thớt này thêm vài lần, rồi vươn tay bỏ nó vào chậu than. Ngọn lửa trong chậu than bùng sáng lên, đốt cháy những lời quan tâm được truyền đến từ Biện Châu này.
Tiêu Tú đang dựa vào án, vô thức chìm vào mộng đẹp.
Trương Phức đứng lên,
/117
|