*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trong khoảnh khắc đó, Mặc Kiều Sinh gần như cảm giác mình mất đi khả năng hô hấp. Hắn hơi hé môi, quả thực không dám tin vào mắt mình.
Bên kia suối, người đó chậm rãi bơi tới trong màn sương lượn lờ.
Hắn, nàng không phải là nam tử.
Người nọ như tinh linh trong núi, lại như bóng nước mờ ảo.
Mái tóc dài ẩm ướt như thủy tảo mềm mại, lững lờ trên mặt nước, dao động trước mặt hắn.
Nàng đưa cánh tay ngọc đính những giọt nước nhẹ nhàng sờ lên mặt Mặc Kiều Sinh.
“Kiều Sinh, xin lỗi, giấu chàng lâu như vậy.”
Sương mù ngày xưa chợt tan đi, cảnh trong mơ hòa cùng với sự thật.
Mặc Kiều Sinh cảm thấy trái tim mình chìm vào dòng nước ấm áp. Hắn ngồi phịch vào trong nước suối.
“Kiều Sinh, chàng... có thích không?” Trình Thiên Diệp hiếm khi quẫn bách thế này.
Nàng giả trang nam tử quá lâu nên khi dùng giới tính thật sự của mình đối diện với người khác, dù cho người kia là người trong lòng mình, nàng cũng là một việc khá xấu hổ.
Vì thế, tuy lời nói đã đến môi nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể nói ra được.
Dù lúc này nàng đã hạ quyết tâm nhưng nàng vẫn có chút không yên.
Lỡ như hắn không thích ta là nữ tử thì sao? Vậy phải làm sao đây?
Trình Thiên Diệp khẩn trương nhìn khối lam bảo thạch trước mắt, sợ trong màu xanh tinh khiết kia xuất hiện một màu chán ghét hoặc bài xích.
Gió đêm thoang thoảng.
Bóng trăng đêm soi mình xuống nước. Một đóa hoa đào tươi đẹp đang nở rộ.
Trình Thiên Diệp mỉm cười
Nàng thở phào rồi kiễng chân lên.
Lần đầu tiên nàng được như nguyện dùng thân phận thật sự nhẹ hôn lên môi người đó.
Mặc Kiều Sinh lui một bước, bờ đá cứng ngắc chạm vào lưng hắn, nhắc nhở rằng hắn không có đường lui.
Trong chớp mắt, khoảng thời gian tàn khốc lúc nhỏ lướt qua trí óc hắn.
Năm tháng sống trong lều trại lầy lội và tan hoang, sự uy hiếp của cái đói và cái chết, liều mạng vùng vẫy trong vũng máu...
Vì điều gì mà ta có thể có được mọi thứ như bây giờ?
Trong làn nước, nữ tử kia dịu dàng mỉm cười nhìn hắn.
Thứ chủ nhân cho ta luôn nhiều hơn so với hy vọng xa vời của ta.
Tất cả đều không phải chỉ là một giấc mộng.
Nếu đây là mộng, xin cho ta mãi mãi đừng tỉnh lại.
Hắn rơi lệ.
Hắn duỗi hai tay, nâng gương mặt trắng ngần trước mắt lên.
Hắn khe khẽ khóc, liên tục rót xuống những cái hôn nhẹ nhàng.
Trình Thiên Diệp nhắm nghiền hai mắt, tùy ý Mặc Kiều Sinh dùng đôi môi ướt át và nước mắt ẩm ướt không ngừng đánh rơi trên mặt nàng.
Hắn lại khóc rồi. Hắn luôn thích khóc như vậy nhưng ta lại yêu hắn vì điều ấy.
Yêu như vậy, thích đến thế, không muốn kiềm nén.
Lúc vừa bước vào thế giới này, Trình Thiên Diệp là một nữ hài có tính cách điềm đạm, mang một chút nét nhu nhược của nữ tử. Nàng cũng từng sợ hãi mờ mịt, kỳ vọng tìm được một nơi có thể dựa vào ở dị giới nguy cơ tứ phía này.
Thế là nàng đã gặp lam bảo thạch của đời mình. Nam tử ít nói, kiên cường ẩn nhẫn nhưng lại có một trái tim mẫn cảm và yếu ớt. Trước mặt nàng, lúc nào hắn cũng khó lòng kiềm chế vành mắt đỏ hoe rồi rơi lệ.
Vì vậy, nàng cảm thấy mình nên kiên cường hơn, đứng vững vàng hơn để có thể che chở cho người mình thương.
Trong lúc vô tình, hai người dìu dắt nhau, cùng nhau đi đến ngày hôm nay.
Trình Thiên Diệp vươn tay, đè lồng ngực Mặc Kiều Sinh lại, dần dần đè hắn xuống, cho hắn nằm trên bờ cẩm thạch ấm áp.
Nàng cúi người, hôn lên những giọt nước mắt của Mặc Kiều Sinh: “Đừng khóc, Kiều Sinh. Chàng khóc như vậy sẽ làm ta nhịn không được lại muốn bắt nạt chàng.”
Nàng lặng lẽ nhặt dải lụa đen lên khỏi mặt nước, chạm vào đôi tay Mặc Kiều Sinh.
Sau khi bị hôn đến đầu óc choáng váng, Mặc Kiều Sinh chợt nhận ra hai tay của hắn đã bị dải lụa màu đen cột ở sau lưng.
“Chúa công, ta...” Mặc Kiều Sinh muốn ngồi dậy.
Trình Thiên Diệp đẩy vai hắn, ngăn cản hắn: “Kiều Sinh, chàng biết không, ta còn muốn làm rất nhiều việc. Hiện tại, ta không nghĩ đến chuyện khôi phục thân phận nữ nhi, cũng không thể chính thức ở bên chàng.”
Mặc Kiều Sinh mặt đỏ tới mang tai: “Vậy, ta có thể đợi.”
“Chàng đợi cái gì?” Trình Thiên Diệp cười. Nàng cúi người khẽ cắn vào vành tai hắn, thấp giọng nói: “Chàng đáng yêu như thế, ta cũng không muốn bắt chàng đợi, ha?”
Mặc Kiều Sinh tâm hoảng ý loạn nói không ra lời.
Giọng nói khiến người ta hồn xiêu phách lạc kia rơi vào tai hắn, xông vào hắn, đâm thẳng vào tim hắn.
“Chàng nói cho ta biết, chàng có thích không?”
Hắn không biết mình đã tỏ vẻ thế nào.
Người kia mỉm cười vui vẻ: “Lúc này, chàng có khóc cầu ta, ta cũng sẽ không buông tha cho chàng đâu.”
...
Trình Thiên Diệp ngồi bên cạnh bờ, rót cho mình một ly rượu.
Rượu thật lạnh, giảm đi nét ửng hồng trên mặt nàng.
Trăng tròn
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Trong khoảnh khắc đó, Mặc Kiều Sinh gần như cảm giác mình mất đi khả năng hô hấp. Hắn hơi hé môi, quả thực không dám tin vào mắt mình.
Bên kia suối, người đó chậm rãi bơi tới trong màn sương lượn lờ.
Hắn, nàng không phải là nam tử.
Người nọ như tinh linh trong núi, lại như bóng nước mờ ảo.
Mái tóc dài ẩm ướt như thủy tảo mềm mại, lững lờ trên mặt nước, dao động trước mặt hắn.
Nàng đưa cánh tay ngọc đính những giọt nước nhẹ nhàng sờ lên mặt Mặc Kiều Sinh.
“Kiều Sinh, xin lỗi, giấu chàng lâu như vậy.”
Sương mù ngày xưa chợt tan đi, cảnh trong mơ hòa cùng với sự thật.
Mặc Kiều Sinh cảm thấy trái tim mình chìm vào dòng nước ấm áp. Hắn ngồi phịch vào trong nước suối.
“Kiều Sinh, chàng... có thích không?” Trình Thiên Diệp hiếm khi quẫn bách thế này.
Nàng giả trang nam tử quá lâu nên khi dùng giới tính thật sự của mình đối diện với người khác, dù cho người kia là người trong lòng mình, nàng cũng là một việc khá xấu hổ.
Vì thế, tuy lời nói đã đến môi nhưng cuối cùng nàng vẫn không thể nói ra được.
Dù lúc này nàng đã hạ quyết tâm nhưng nàng vẫn có chút không yên.
Lỡ như hắn không thích ta là nữ tử thì sao? Vậy phải làm sao đây?
Trình Thiên Diệp khẩn trương nhìn khối lam bảo thạch trước mắt, sợ trong màu xanh tinh khiết kia xuất hiện một màu chán ghét hoặc bài xích.
Gió đêm thoang thoảng.
Bóng trăng đêm soi mình xuống nước. Một đóa hoa đào tươi đẹp đang nở rộ.
Trình Thiên Diệp mỉm cười
Nàng thở phào rồi kiễng chân lên.
Lần đầu tiên nàng được như nguyện dùng thân phận thật sự nhẹ hôn lên môi người đó.
Mặc Kiều Sinh lui một bước, bờ đá cứng ngắc chạm vào lưng hắn, nhắc nhở rằng hắn không có đường lui.
Trong chớp mắt, khoảng thời gian tàn khốc lúc nhỏ lướt qua trí óc hắn.
Năm tháng sống trong lều trại lầy lội và tan hoang, sự uy hiếp của cái đói và cái chết, liều mạng vùng vẫy trong vũng máu...
Vì điều gì mà ta có thể có được mọi thứ như bây giờ?
Trong làn nước, nữ tử kia dịu dàng mỉm cười nhìn hắn.
Thứ chủ nhân cho ta luôn nhiều hơn so với hy vọng xa vời của ta.
Tất cả đều không phải chỉ là một giấc mộng.
Nếu đây là mộng, xin cho ta mãi mãi đừng tỉnh lại.
Hắn rơi lệ.
Hắn duỗi hai tay, nâng gương mặt trắng ngần trước mắt lên.
Hắn khe khẽ khóc, liên tục rót xuống những cái hôn nhẹ nhàng.
Trình Thiên Diệp nhắm nghiền hai mắt, tùy ý Mặc Kiều Sinh dùng đôi môi ướt át và nước mắt ẩm ướt không ngừng đánh rơi trên mặt nàng.
Hắn lại khóc rồi. Hắn luôn thích khóc như vậy nhưng ta lại yêu hắn vì điều ấy.
Yêu như vậy, thích đến thế, không muốn kiềm nén.
Lúc vừa bước vào thế giới này, Trình Thiên Diệp là một nữ hài có tính cách điềm đạm, mang một chút nét nhu nhược của nữ tử. Nàng cũng từng sợ hãi mờ mịt, kỳ vọng tìm được một nơi có thể dựa vào ở dị giới nguy cơ tứ phía này.
Thế là nàng đã gặp lam bảo thạch của đời mình. Nam tử ít nói, kiên cường ẩn nhẫn nhưng lại có một trái tim mẫn cảm và yếu ớt. Trước mặt nàng, lúc nào hắn cũng khó lòng kiềm chế vành mắt đỏ hoe rồi rơi lệ.
Vì vậy, nàng cảm thấy mình nên kiên cường hơn, đứng vững vàng hơn để có thể che chở cho người mình thương.
Trong lúc vô tình, hai người dìu dắt nhau, cùng nhau đi đến ngày hôm nay.
Trình Thiên Diệp vươn tay, đè lồng ngực Mặc Kiều Sinh lại, dần dần đè hắn xuống, cho hắn nằm trên bờ cẩm thạch ấm áp.
Nàng cúi người, hôn lên những giọt nước mắt của Mặc Kiều Sinh: “Đừng khóc, Kiều Sinh. Chàng khóc như vậy sẽ làm ta nhịn không được lại muốn bắt nạt chàng.”
Nàng lặng lẽ nhặt dải lụa đen lên khỏi mặt nước, chạm vào đôi tay Mặc Kiều Sinh.
Sau khi bị hôn đến đầu óc choáng váng, Mặc Kiều Sinh chợt nhận ra hai tay của hắn đã bị dải lụa màu đen cột ở sau lưng.
“Chúa công, ta...” Mặc Kiều Sinh muốn ngồi dậy.
Trình Thiên Diệp đẩy vai hắn, ngăn cản hắn: “Kiều Sinh, chàng biết không, ta còn muốn làm rất nhiều việc. Hiện tại, ta không nghĩ đến chuyện khôi phục thân phận nữ nhi, cũng không thể chính thức ở bên chàng.”
Mặc Kiều Sinh mặt đỏ tới mang tai: “Vậy, ta có thể đợi.”
“Chàng đợi cái gì?” Trình Thiên Diệp cười. Nàng cúi người khẽ cắn vào vành tai hắn, thấp giọng nói: “Chàng đáng yêu như thế, ta cũng không muốn bắt chàng đợi, ha?”
Mặc Kiều Sinh tâm hoảng ý loạn nói không ra lời.
Giọng nói khiến người ta hồn xiêu phách lạc kia rơi vào tai hắn, xông vào hắn, đâm thẳng vào tim hắn.
“Chàng nói cho ta biết, chàng có thích không?”
Hắn không biết mình đã tỏ vẻ thế nào.
Người kia mỉm cười vui vẻ: “Lúc này, chàng có khóc cầu ta, ta cũng sẽ không buông tha cho chàng đâu.”
...
Trình Thiên Diệp ngồi bên cạnh bờ, rót cho mình một ly rượu.
Rượu thật lạnh, giảm đi nét ửng hồng trên mặt nàng.
Trăng tròn
/117
|