*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Giữa xuân, trường đình cổ đạo, cách diệp oanh đề [1].
[1] Câu này miêu tả cảnh ngày xuân, có đình đài đường cổ, có lá rụng chim hót.
Trình Thiên Diệp dẫn theo Chu Tử Khê, Trình Phượng và quân đội hơn vạn người, lên đường đến Trịnh Châu.
Xe ngựa của quân chủ Tấn quốc rộng rãi và thư thái,
Trình Thiên Diệp nhấc màn lên, nhìn con đường hai bên, tùng bách dày đặc, hoa cỏ rực rỡ, trong lòng nàng vô cùng thích thú.
Các tướng quân của nàng vừa mới công chiếm thành Trịnh Châu. Nàng dẫn theo quân đội xuất phát từ Biện Châu đi Trịnh Châu.
Đi xem lãnh địa mới của nàng, thuận tiện gặp người kia.
Trình Thiên Diệp vui vẻ nghĩ.
Biện Châu, Trịnh Châu và nơi đóng quân của Khuyển Nhung - Hạo Kinh, ba nơi này thật ra nằm trên cùng một vĩ độ.
Vị trí Trịnh Châu kẹp giữa Biện Châu và Hạo Kinh, cách Biện Châu khá gần, không đến hai trăm dặm.
Họ xuất phát từ Biện Châu, hành quân bốn ngày, cũng sắp đến thành Trịnh Châu.
Đại quân mở đến hơn hai mươi dặm ngoài thành Trịnh Châu, xa xa phía trước đã thấy một lớp bụi mù, do giục ngựa đến.
Không bao lâu, Trình Phượng canh giữ hàng đầu đội ngũ dẫn một người tới trước xa giá của Trình Thiên Diệp.
Người nọ vén vạt áo, quỳ xuống đất tiếp giá.
“Mạt tướng bái kiến Chúa công.”
Trình Thiên Diệp vui mừng, nhảy xuống xe, đỡ Mặc Kiều Sinh dậy.
Mặc Kiều Sinh không tỏ vẻ vui sướng như trong trong tưởng tượng của nàng.
Hắn đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Trình Thiên Diệp thầm cảm thấy không ổn.
Mặc Kiều Sinh nhíu mày, lựa lời: “Đêm qua, Tiêu Tú đến Trịnh Châu, mang về một tin xấu. Trương Phức đã bị bắt tại Hạo Kinh.”
Dân quân thành Trịnh Châu nghênh đón tân Chúa công của họ.
Nhưng Trình Thiên Diệp không rảnh chào hỏi nhân mã tới đón tiếp nàng. Dưới sự hộ vệ của Mặc Kiều Sinh, nàng giục ngựa tiến nhanh vào cổng thành.
Đến cổng chính phủ thành chủ, nàng xoay người xuống ngựa, bước nhanh về phía trước.
“Tiêu Tú đâu? Gọi hắn tới gặp ta.” Trình Thiên Diệp vừa đi vừa trầm giọng hạ lệnh.
Tiêu Tú tách khỏi đám người, quỳ rạp xuống trước mặt Trình Thiên Diệp.
“Chúa công! Chúa công!” Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng, bỗng hắn níu lấy vạt áo bào của Trình Thiên Diệp: “Ngài cứu Trương tiên sinh đi, cầu xin ngài nghĩ cách cứu Trương tiên sinh!”
Trình Thiên Diệp thở hổn hển, kiềm chế cảm xúc bực bội: “Ngươi đứng lên, cẩn thận nói cho ta nghe.”
Hạo Kinh,
Trong Thu Quan nha sở có một ngục giam được canh phòng nghiêm ngặt.
Nhà giam vốn là nơi tiền triều chuyên dùng để giam giữ vương tộc phạm tội.
Hôm nay Hạo Kinh bị người Khuyển Nhung chiếm cứ, họ đã dùng nó để giam giữ trọng phạm.
Một lão phạm nhân bị giam ở đây đã lâu, nghe phòng giam cách vách bay lên từng đợt mùi cơm chín, chợt nuốt nước bọt.
Người trẻ tuổi cách vách này mới tới, không biết có lai lịch gì, thức ăn luôn là bánh bao trắng trơn và
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Giữa xuân, trường đình cổ đạo, cách diệp oanh đề [1].
[1] Câu này miêu tả cảnh ngày xuân, có đình đài đường cổ, có lá rụng chim hót.
Trình Thiên Diệp dẫn theo Chu Tử Khê, Trình Phượng và quân đội hơn vạn người, lên đường đến Trịnh Châu.
Xe ngựa của quân chủ Tấn quốc rộng rãi và thư thái,
Trình Thiên Diệp nhấc màn lên, nhìn con đường hai bên, tùng bách dày đặc, hoa cỏ rực rỡ, trong lòng nàng vô cùng thích thú.
Các tướng quân của nàng vừa mới công chiếm thành Trịnh Châu. Nàng dẫn theo quân đội xuất phát từ Biện Châu đi Trịnh Châu.
Đi xem lãnh địa mới của nàng, thuận tiện gặp người kia.
Trình Thiên Diệp vui vẻ nghĩ.
Biện Châu, Trịnh Châu và nơi đóng quân của Khuyển Nhung - Hạo Kinh, ba nơi này thật ra nằm trên cùng một vĩ độ.
Vị trí Trịnh Châu kẹp giữa Biện Châu và Hạo Kinh, cách Biện Châu khá gần, không đến hai trăm dặm.
Họ xuất phát từ Biện Châu, hành quân bốn ngày, cũng sắp đến thành Trịnh Châu.
Đại quân mở đến hơn hai mươi dặm ngoài thành Trịnh Châu, xa xa phía trước đã thấy một lớp bụi mù, do giục ngựa đến.
Không bao lâu, Trình Phượng canh giữ hàng đầu đội ngũ dẫn một người tới trước xa giá của Trình Thiên Diệp.
Người nọ vén vạt áo, quỳ xuống đất tiếp giá.
“Mạt tướng bái kiến Chúa công.”
Trình Thiên Diệp vui mừng, nhảy xuống xe, đỡ Mặc Kiều Sinh dậy.
Mặc Kiều Sinh không tỏ vẻ vui sướng như trong trong tưởng tượng của nàng.
Hắn đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng.
“Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Trình Thiên Diệp thầm cảm thấy không ổn.
Mặc Kiều Sinh nhíu mày, lựa lời: “Đêm qua, Tiêu Tú đến Trịnh Châu, mang về một tin xấu. Trương Phức đã bị bắt tại Hạo Kinh.”
Dân quân thành Trịnh Châu nghênh đón tân Chúa công của họ.
Nhưng Trình Thiên Diệp không rảnh chào hỏi nhân mã tới đón tiếp nàng. Dưới sự hộ vệ của Mặc Kiều Sinh, nàng giục ngựa tiến nhanh vào cổng thành.
Đến cổng chính phủ thành chủ, nàng xoay người xuống ngựa, bước nhanh về phía trước.
“Tiêu Tú đâu? Gọi hắn tới gặp ta.” Trình Thiên Diệp vừa đi vừa trầm giọng hạ lệnh.
Tiêu Tú tách khỏi đám người, quỳ rạp xuống trước mặt Trình Thiên Diệp.
“Chúa công! Chúa công!” Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt lo lắng, bỗng hắn níu lấy vạt áo bào của Trình Thiên Diệp: “Ngài cứu Trương tiên sinh đi, cầu xin ngài nghĩ cách cứu Trương tiên sinh!”
Trình Thiên Diệp thở hổn hển, kiềm chế cảm xúc bực bội: “Ngươi đứng lên, cẩn thận nói cho ta nghe.”
Hạo Kinh,
Trong Thu Quan nha sở có một ngục giam được canh phòng nghiêm ngặt.
Nhà giam vốn là nơi tiền triều chuyên dùng để giam giữ vương tộc phạm tội.
Hôm nay Hạo Kinh bị người Khuyển Nhung chiếm cứ, họ đã dùng nó để giam giữ trọng phạm.
Một lão phạm nhân bị giam ở đây đã lâu, nghe phòng giam cách vách bay lên từng đợt mùi cơm chín, chợt nuốt nước bọt.
Người trẻ tuổi cách vách này mới tới, không biết có lai lịch gì, thức ăn luôn là bánh bao trắng trơn và
/117
|