Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 90: Thiếu

/117


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Mặc Kiều Sinh đưa Trình Thiên Diệp về phủ công chúa, cáo từ nàng bên ngoài cửa lớn.

Trong phủ có bộc phụ (vú già) đi ra, kính cẩn đón Trình Thiên Diệp vào.

Trạch viện này xinh xắn tao nhã, bên trong không nhiều tôi tớ lắm, nhưng mỗi người đều trầm lặng nội liễm, lúc làm việc vừa an phận vừa yên tĩnh.

Nhìn mặt của họ, hầu như không có điểm gì đặc biệt, nhưng ở chung lâu, lại cảm thấy mỗi người đều có chỗ khác hẳn với người thường.

Đối với Trình Thiên Diệp, họ gây cảm giác khá giống với A Dương – người ở cùng Chu Tử Khê trước đây, bất luận họ biểu hiện ra dáng vẻ thế nào nhưng nội tâm cứng nhắc mà trung thành, hầu như không có quan điểm riêng.

Những người này đều do Trương Phức an bài.

Trong thời đại chiến loạn này, mỗi quốc gia đều có hoặc nhiều hoặc ít hệ thống tình báo riêng thuộc về quốc gia đó.

Khi lão Tấn Uy hầu còn tại thế, tổ chức tình báo của Tấn quốc là do Trương Phức phụ trách, trong tay y có một nhóm gián điệp bí mật được huấn luyện đã lâu. Sau khi kế vị, Trình Thiên Diệp cũng ủng hộ y tiếp tục triển khai công việc này.

Chính vì vậy, lúc trước Trương Phức mới có thể dù ở Giáng Thành nhưng vẫn liên tục cung cấp tin tức từ các quốc gia đến Biện Châu. Về sau, y cũng dựa vào các loại tin tức này, mới thuận lợi đánh vào nội bộ Khuyển Nhung.

Tuy nhiên lão Tấn Uy hầu không coi trọng tổ chức này, công tác tình báo tại Tấn quốc không được quan tâm mấy.

Nhưng, trải qua nghiệm chứng của Trình Thiên Diệp, ít nhất những hạ nhân tại phủ đệ này, quả thực đều trung thành và tận tâm không hai lòng với quốc gia và quân vương.

Lúc Trình Thiên Diệp đi thẳng vào, trên người của họ đều có viền vàng sáng bao phủ.

Trương Phức không thể thấy được nội tâm người khác như Trình Thiên Diệp, nhưng y thật sự đã chọn đúng người rồi, nắm giữ cái tâm của thủ hạ.

Trình Thiên Diệp sâu sắc biết rõ điều này không dễ dàng, ở phương diện này nàng vô cùng bội phục Trương Phức.

Trình Thiên Diệp đổi lại nam trang trong phòng tối, tính thông qua thông đạo bí mật trở lại nơi ở của Diêu Thiên Hương, lại quang minh chính đại hồi cung cùng Diêu Thiên Hương.

Một thị nữ tên là Xuân quỳ ngoài cửa, thấp giọng nói: “Chúa công, Trương đại nhân đến ạ.”

Trình Thiên Diệp mở cửa, Trương Phức an phận hành lễ, bước vào trong phòng.

Phía sau y có một nữ tử đi theo vào, người này tên A Giáp, là “thế thân” của Trình Thiên Diệp.

Lúc Trình Thiên Diệp không ở phủ công chúa thì nàng ta sẽ mặc phục sức công chúa, luôn ở trong phủ, giả trang Trình Thiên Diệp.

Nữ tử này bất luận tuổi, hay thân hình đều hao hao Trình Thiên Diệp.

Giờ phút này, nàng ta mặc phục sức vừa mới xuất môn của Thiên Diệp công chúa, ngồi xéo với Trình Thiên Diệp.

Trình Thiên Diệp cẩn thận quan sát, mặc dù nàng ta ngồi chỗ kia, bất luận thần thái, hay một vài động tác nhỏ, đều gần giống Trình Thiên Diệp như đúc.

Có đôi khi nàng ta sẽ ngẩng đầu nhìn Trình Thiên Diệp cười, có đôi khi nàng ta như có điều suy nghĩ giơ tay sờ sờ cằm.

Mới mở miệng, nàng ta đã cất lên chất giọng của riêng Trình Thiên Diệp: “Huynh trưởng phải về rồi sao?”

Mặc dù ngũ quan nàng không giống Trình Thiên Diệp, nhưng nếu nhìn từ xa, hoặc đeo thêm một cái khăn che mặt, ngay cả Trình Thiên Diệp cũng sẽ hoảng hốt như thấy được phiên bản khác của mình.

“Làm thế nào hay vậy?” Tuy đã gặp nàng này rất nhiều lần, nhưng Trình Thiên Diệp vẫn cảm thấy rất lạ lẫm.

“A Giáp rất giỏi về ngụy trang giọng nói và cử chỉ của người khác.” Trương Phức trả lời: “Nhưng vì cẩn thận, ta bảo cho cô ta cáo ốm từ chối tiếp khách, ngoại trừ hai người thiếp thân phục thị thì không ai trong phủ này được nhìn thấy diện mạo thật của cô ta. Không ai biết rõ cô ta không phải là công chúa thật.”

Trình Thiên Diệp khẽ gật đầu: “Bố trí thật kín đáo.”

“Bất luận bố trí thế nào, đều có khả năng sẽ bị lộ. Mấy ngày qua, Chúa công dùng diện mạo công chúa xuất hiện rất nhiều lần trước đại chúng.” Trương Phức nhìn Trình Thiên Diệp: “Thần cảm thấy việc này có thể kết thúc được rồi.”

Trình Thiên Diệp lại chán nản, nàng vừa mới cùng Kiều Sinh nắm tay nhau, cùng đi dạo hội chùa, ăn hàng quán.

Chút ngọt ngạo nhỏ nhoi như vậy thật sự rất tốt đẹp với nàng, nhưng cơ hội thế này từ nay về sau sẽ không còn nữa rồi.

Nàng do dự chốc lát, cuối cùng yên lặng thở dài một tiếng, gật đầu.

Nhẹ nhàng thở ra, Trương Phức nói với A Giáp: “Tối nay, ngươi bắt đầu tuyên bố mình nhiễm phong hàn, ốm đau không dậy nổi, qua ba năm ngày, chờ ta thông báo thì chuẩn bị ‘bệnh chết’.”

A Giáp mỉm cười theo phong cách Trình Thiên Diệp, dịu dàng nói: “Biết rồi ạ, Trương tiên sinh.”

Trình Thiên Diệp đứng dậy, chuẩn bị rời đi, trước khi đi nàng nhớ tới một việc: “’Bệnh chết’ thì được, nhưng chỉ có thể sử dụng thi thể thế thân, A Giáp cô nương và hai vị thị nữ biết chuyện, xong việc thì cứ điều đến bên cạnh hầu hạ ta.”

A Giáp toàn thân tỏa ra ánh sáng màu phỉ thúy, khiến Trình Thiên Diệp rất yêu thích, sợ Trương Phức vì giữ bí mật mà thẳng tay làm


/117

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status