Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 98: Thiếu

/117


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Sau trận tuyết hình thành từng bãi tuyết đọng, con đường gần cổng thành vô cùng khó đi.

Nhưng ở nơi thương đô được xưng là đô thành phồn hoa nhất như Trịnh Châu, trên đường phố vẫn tấp nập kẻ đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.

Những tiều phu vác củi, người bán hàng rong lưng đeo khung hàng, nông phụ ngồi xe trâu, binh sĩ mặc áo giáp nắm cầm giáo dài qua lại giẫm trên con đường được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng.

Dòng người qua lại như mắc cửi ra ra vào vào cổng thành rộng lớn.

Bởi vì người xuôi ngược, trên con đường hai bên cổng thành có không ít tiểu thương tụ tập.

Có dựng sạp trà, có bán điểm tâm để những người vội vàng ra khỏi thành hoặc là đường xa trở về có thể nghỉ chân, lót dạ.

Thỉnh thoảng sẽ có một vài nhà giàu cưỡi xe ngựa chạy lộc cộc ngang qua, bùn lầy dưới bánh xe gỗ văng tung tóe, khiến người hai bên đều phải tránh né.

Một thiếu niên lang gánh bánh vừng nướng đang trà trộn vào nhóm lái buôn ven đường. Hắn nương theo gánh hàng để giấu mình, cẩn thận quan sát mỗi một chiếc xe từ ngoài thành trở về.

Tên của hắn là Ám, một thích khách.

Ám không nhớ rõ tuổi chính xác của mình, có lẽ 17, cũng có lẽ là 18.

Hắn chỉ biết là trong số các đồng bạn thì người có thể sống đến cái tuổi này không còn nhiều lắm.

Trong nhóm tử thị được huấn luyện cùng hắn chỉ có một nữ hài còn sống sót, kể cả hắn, sau một cuộc khảo nghiệm tàn khốc.

Sư phụ đã đặt tên cho họ, nữ hài tên là Dương, hắn tên là Ám.

Nhưng hôm nay, nữ hài tên A Dương kia đã không còn nữa rồi.

A Ám ngồi xổm ở ven đường chờ hơn nửa ngày, bụng đã hơi đói.

Mùi bánh nướng của gánh hàng trước mắt bay ra, xộc vào mũi hắn, nhưng hắn vẫn không duỗi tay vào.

Sắp phải triển khai hành động, hắn không cho phép bụng mình có bất kỳ đồ ăn thức uống gì, như vậy rất có thể làm hắn bị nôn khi đang kịch liệt hành động.

Trong khi hành động, dù là một chút sai lầm cũng sẽ cướp đi tính mạng mình.

A Ám nhận được tin tức, mục tiêu sắp đến rồi.

Nhân vật mục tiêu lần này là một nam nhân hai chân tàn phế, ngồi trong xe ngựa.

Người nọ là quan lớn Tấn quốc, vừa đi sứ trở về, tên Chu Tử Khê.

A Ám đã nghe qua tên người này từ lâu.

Trước đây, bằng hữu duy nhất của hắn là A Dương ngồi cạnh hắn hỏi: “Ám, ngươi có từng thích ai chưa?”

A Ám không rõ cái gì là thích, cuộc đời của hắn chỉ có hai chuyện, hoàn thành nhiệm vụ tiếp tục tồn tại, hoặc là nhiệm vụ thất bại rồi chết.

Trong ánh mắt của đồng bạn cùng hắn trưởng thành từ bùn lầy kia toát ra thần sắc mà hắn không thể hiểu được, gương mặt nàng lúc ấy hơi đỏ lên: “Ta thích mục tiêu của ta, tên chàng là Chu Tử Khê.”

“Ngươi không thể, như vậy ngươi sẽ sống không lâu đâu.” A Ám nói.

“Đúng, bởi vì thích chàng nên ta nghĩ là ta sắp chết rồi.” A Dương nhẹ nhàng trả lời.

A Dương quả nhiên rất nhanh đã chết.

Bằng hữu duy nhất mà A Ám có thể nói chuyện đã không còn.

Trên đường vang lên tiếng xe ngựa cuồn cuộn.

Bởi vì dòng người dày đặc, tốc độ xe ngựa này bị chậm lại.

Trước và sau xe ngựa có không ít thị vệ hộ tống.

Sau khi lặn lội đường xa, rốt cuộc họ đã tới cổng thành của quốc gia mình.

Thần sắc các thị vệ đều dần buông lỏng.

Họ thoải mái trò chuyện với nhau, thương lượng buổi tối nên đến đâu uống một ly rượu mạnh giải lao.

Cửa sổ xe rèm được nhấc lên lộ ra một gương mặt sáng sủa, nho nhã.

Đây là mục tiêu của A Ám.

A Ám không hận cũng không thích kẻ này, nhưng hắn vẫn phải lấy mạng y.

Dùng mạng người khác để đổi lấy sự sống còn của mình, loại chuyện này hắn đã làm vô số lần.

Nâng quang gánh của mình, hắn đi đến chỗ xe ngựa.

Trên đường phố náo nhiệt, thiếu niên cùng xe ngựa đi ngang qua nhau.

Ngựa kéo xe như bị vật gì đó làm kinh động, hí dài một tiếng chồm lên, thoáng chốc đã đụng ngã thiếu niên gánh hàng.

Bánh vừng màu vàng rơi đầy đất. Thiếu niên bánh vừng lăn lộn dưới đất, đang ôm chân đau mà gào liên tục.

Xe ngựa nhanh chóng được các thị vệ khống chế.

Đám người xung quanh lao tới.

A Ám ngã lăn dưới đất, giả bị thương nặng mà hô đau.

Một chiếc xe lăn ngừng trước mặt hắn, trên xe lăn là một vị nam tử tao nhã đang ngồi.

“Tiểu huynh đệ có sao không? Bị thương nặng không?” Người nọ vươn tay, ân cần hỏi thăm.

Thật tốt quá, mục tiêu đã xuống xe, muốn lại gần mình.

A Ám thầm thấy may mắn. Hắn vốn nghĩ bức dừng ngựa rồi sẽ tùy thời động thủ.

Hắn lặng lẽ đánh giá bốn phía, trong đám người vây xem có vài đồng bọn của mình, đang lặng lẽ nháy mắt với hắn, chuẩn bị tùy thời tiếp ứng.

Thời cơ cực kỳ tốt!

A Ám rút chủy thủ, bỗng chốc đâm về phía người nam nhân gần trong gang tấc kia!

Thị vệ Chu Tử Khê phản


/117

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status