Hắn lười biếng nửa nằm, nửa dựa vào cột giường, tay giữ cần cổ, đôi con ngươi lạnh lùng khép hờ, tựa như ngủ mà không ngủ.
Con mắt đẹp thu hồi sự lạnh lẽo, liếc nhìn”Nữ nhân của hắn” .
Vẻ mặt tuyết trắng không tỳ vết ngủ thoải mái vô cùng.
Ngôi sao gây rối này, vì muốn rời khỏi hắn mà đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện, ngày mai không biết lại muốn gây phiền toái gì?
Hắn vừa hứng thú vừa bực bội, thậm chí. . . . . . lần đầu tiên hắn nếm được mùi vị ghen.
Hắn nên nắm giữ nha đầu này như thế nào cho phải?
Sự tình dường như có chút mất khống chế. . . . . .
*********
Nàng nhìn hắn cả ngày.
Dùng bữa cũng nhìn, đi nhà vệ sinh cũng đi theo chờ ngoài cửa, tắm. . . . . . Mặc dù hai người đã”thẳng thắn gặp nhau” , nhưng nàng vẫn giữ lại một chút dè dặt, chỉ núp ở bên khe cửa nhìn trộm; khi hắn nghị sự nàng cũng không khách khí theo vào Nghị Sự Đường trước mặt đông đảo đại thần nhìn hắn không chút kiêng kỵ, hiện tại vừa dùng xong bữa tối, hắn đang trong thư phòng đọc văn chương, nàng vẫn còn đang nhìn? ! Cừu Thường Khiêm đành phải để sách xuống, hướng hình người đang cảm thấy vui đến quên cả trời đất ngoắc ngoắc tay.
Nàng miệng mở rộng, kinh ngạc chỉ chỉ chính mình.
Hắn không lên tiếng, gật đầu một cái.
Nàng bỗng chốc mở to hai mắt. Ơ, hắn rốt cuộc cũng chú ý tới nàng, nàng còn tưởng rằng hắn xem nàng là không khí !
Nếu lão đại hắn cho gọi, nàng vội vàng bước không theo quy luật tới trước mặt chủ tử, quang minh chánh đại nhìn một cái cẩn thận hơn.
“Nàng nhìn cái gì?” Kịch câm diễn xong, hắn rốt cuộc mở miệng hỏi trước.
Nàng cười hì hì trả lời.”Ta đang nghiên cứu chàng.”
“Hả?” Hắn ngay cả lông mày cũng lười nâng.
“Ta phát hiện một chuyện!” Sắc mặt nàng không che giấu được vui mừng tuyên bố.
“Chuyện gì?” Hắn mang theo chút hứng thú phối hợp cùng nàng, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui mừng đến cần mẫn của nàng vẻ mặt hắn bỗng chốc nhu hòa.
“Chàng, thích ta!” Nàng nói chắc như đinh chém sắt.
Nghe vậy, con mắt lạnh của hắn nhất thời nổi lên ngọn lửa.”Nàng nói gì?”
“Chuyện này không cần phải nói, người sáng suốt nhìn một cái là thấy ngay!” Nàng khoác lác vô sỉ nói
“Người sáng suốt nhìn là thấy ngay?”
“Chính là a. . . . . . Ai nha, chàng đừng giả bộ, ta vốn dĩ rất mượt mà đáng yêu, thích ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên-ặc), chàng cũng đừng xấu hổ, hơn nữa chúng ta giường cũng đã lên rồi. . . . . .” Nàng chọc chọc lồng ngực của hắn, bộ dáng vô cùng mập mờ.
Cừu Thường Khiêm bật cười nhìn chằm chằm đầu ngón tay trắng noãn chọc chọc hắn của nàng.”Vợ chồng lên giường thiên kinh địa nghĩa, sao nàng lại cho là ta thích nàng?”
“Cái này còn phải hỏi, chàng ở trước mặt người khác là một người lạnh nhạt khó tiếp cận, nhưng vì ta, chàng đã nhiều lần làm chuyện ngu xuẩn, đó không phải là yêu thích ta thì là cái gì?”
“Chuyện ngu xuẩn?” Nói hắn ngu xuẩn? Hắn lông mày rối rắm vào một chỗ.
“Đúng vậy a, ở sau lưng ta nhất nhất sửa chữa (chỉnh) những người từng va chạm tới ta, vì ta mà oán giận, còn ăn dấm của mấy tên thư sinh kia, thiếu chút nữa là lột da bọn họ, nhưng đối với ta ngay cả mắng một câu cũng không mắng, như vậy là biểu hiện yêu trong lòng khó mở miệng, vậy không gọi là ngu xuẩn thì gọi là cái gì?” Nhất định sẽ không ai tin, dưới lớp mặt nạ lạnh lùng đó của hắn thật ra là một siêu cấp thích ăn dấm còn ưa thích làm thần giả quỷ giả vời ngây thơ.
“. . . . . .” Gương mặt của hắn xuất hiện biến hóa vặn vẹo không nói nên lời.
“Thế nào, ta đã nói trắng ra như vậy rồi, chàng còn không thừa nhận?”
“Nàng thật sự nghĩ như vậy, ta làm tất cả việc đó, chính là biểu hiện yêu trong lòng mà không nói được?” Một hồi lâu, hắn đột nhiên buông ra mày kiếm vừa nhíu chặt , đôi mắt đen như ngôi sao lóe sáng trong đêm, phác họa vẻ mặt có một chút cười như không cười.
Mao Uy Long trừng mắt nhìn hắn, nàng không nhìn lầm, là cưng chiều? Ánh mắt này có ý vị cưng chiều? Nàng suy đoán một hồi, cả người cảm thấy ngọt ngào.
Khá lắm nam nhân “Băng cơ ngọc phu” , nhìn hắn vẻ ngoài anh tuấn, nước miếng nàng đều muốn rớt ra, hiện tại bất luận hắn làm cái gì, làm ở đâu đều mang lại dục vọng đói khát trong nàng, thật không dám nghĩ bây giờ nam nhân này lại thuộc về nàng !
“Đúng a!” cảm thấy ánh mắt từ từ bùng lên ngọn lửa nóng rực, củi đốt càng ngày càng hừng hực, gần như nàng muốn đem hắn ăn sống.
“Nàng có phải là đã nghĩ quá nhiều?” Hắn xê dịch thân thể, nhìn thẳng ánh mắt tham lam của nàng, một đôi tay mát lạnh đem gương mặt sáng nâng lên, ánh mắt lạnh lùng cười nhạt, xuyên thấu lòng người.
“Nghĩ quá nhiều? Chẳng lẽ không đúng như vậy?” Nàng lập tức nhướng mày lên.
” Người này sao lại giống như mấy cô nương tự tin vào bản thân mình luôn đúng vậy, nói thật ra, lần đầu tiên ta gặp phải loại thế gian hiếm thấy như vậy, không nghĩ tới loại động vật hiếm thấy này lại xuất hiện trước mặt ta ——”
“Trở thành nương tử của chàng!” Nàng hài lòng dương dương thay hắn tiếp lời.
“Không sai.” Hắn gật đầu, hoàn toàn không che giấu được nụ cười.
Nụ cười này, nhất thời khiến tâm Mao Uy Long chợt nhảy dựng lên. Người này khi cười lại mê người như vậy, không, phải nói là rất mê người, nàng quyết định rồi, tốt nhất là nên để cho hắn duy trì vẻ mặt vô cảm, nếu không đến lúc ấy không biết sẽ có bao nhiêu cô nương muốn tới cướp người với nàng. . . . . .
Nghĩ đến đây, mặt nàng đột nhiên biến sắc, sắc mặt hả hê vui mừng biến mất, thay vào đó là sự bất an.
“Nàng làm sao vậy?” Thấy sắc mặt nàng thay đổi, hắn trong nháy mắt cũng thu hồi nụ cười.
“Ta. . . . . .” Ta không phải thê tử thật của ngươi. . . . . . Những lời này ở trên môi không thể nói ra lời được. Nàng thiếu chút nữa đã quên mất thân phận thật của mình rồi, thiếu chút nữa đã quên nếu như nàng không đi, có một ngày nàng sẽ bị vạch trần, nàng sẽ bị tự xử như thế nào? Hắn sẽ phản ứng như thế nào? Cười lạnh? Tức giận? Giết nàng?
“Tiểu Long?” Thấy nàng cả mặt trắng xanh, hắn cau chặt chân mày. Thân thể nàng không thoải mái sao?
“Không có việc gì. . . . . . Ách, tướng công a, liệu có một ngày, chàng có thể bỏ ta không?” Nàng lấy dũng khí thử hỏi.
“Nàng hi vọng ta bỏ nàng?” Hắn nhướng cao lông mày.
“Ta. . . . . . Không có, chỉ là tò mò ở tình huống nào chàng sẽ không quan tâm ta nữa?” mấy chiêu gây họa, quyến rũ nam nhân này căn bản không thể thực hiện được, dường như hắn mặc kệ nàng gây họa gì, hắn cũng không có ý niệm bỏ vợ , nhưng nếu như phát hiện thê tử chân chính của hắn thật ra không phải nàng, hắn sẽ. . . . . .
Trên thực tế, nàng không muốn đi, lực hút của người đàn ông này đối với nàng càng ngày càng tăng, hơn nữa mình cũng đã cùng người ta động phòng, đã sớm là vợ chồng chân chính, nhưng nếu một ngày kia hắn thật sự thôi nàng. . . . . . điều này đúng là khiến người ta khó có thể chịu được!
Con mắt đẹp thu hồi sự lạnh lẽo, liếc nhìn”Nữ nhân của hắn” .
Vẻ mặt tuyết trắng không tỳ vết ngủ thoải mái vô cùng.
Ngôi sao gây rối này, vì muốn rời khỏi hắn mà đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện, ngày mai không biết lại muốn gây phiền toái gì?
Hắn vừa hứng thú vừa bực bội, thậm chí. . . . . . lần đầu tiên hắn nếm được mùi vị ghen.
Hắn nên nắm giữ nha đầu này như thế nào cho phải?
Sự tình dường như có chút mất khống chế. . . . . .
*********
Nàng nhìn hắn cả ngày.
Dùng bữa cũng nhìn, đi nhà vệ sinh cũng đi theo chờ ngoài cửa, tắm. . . . . . Mặc dù hai người đã”thẳng thắn gặp nhau” , nhưng nàng vẫn giữ lại một chút dè dặt, chỉ núp ở bên khe cửa nhìn trộm; khi hắn nghị sự nàng cũng không khách khí theo vào Nghị Sự Đường trước mặt đông đảo đại thần nhìn hắn không chút kiêng kỵ, hiện tại vừa dùng xong bữa tối, hắn đang trong thư phòng đọc văn chương, nàng vẫn còn đang nhìn? ! Cừu Thường Khiêm đành phải để sách xuống, hướng hình người đang cảm thấy vui đến quên cả trời đất ngoắc ngoắc tay.
Nàng miệng mở rộng, kinh ngạc chỉ chỉ chính mình.
Hắn không lên tiếng, gật đầu một cái.
Nàng bỗng chốc mở to hai mắt. Ơ, hắn rốt cuộc cũng chú ý tới nàng, nàng còn tưởng rằng hắn xem nàng là không khí !
Nếu lão đại hắn cho gọi, nàng vội vàng bước không theo quy luật tới trước mặt chủ tử, quang minh chánh đại nhìn một cái cẩn thận hơn.
“Nàng nhìn cái gì?” Kịch câm diễn xong, hắn rốt cuộc mở miệng hỏi trước.
Nàng cười hì hì trả lời.”Ta đang nghiên cứu chàng.”
“Hả?” Hắn ngay cả lông mày cũng lười nâng.
“Ta phát hiện một chuyện!” Sắc mặt nàng không che giấu được vui mừng tuyên bố.
“Chuyện gì?” Hắn mang theo chút hứng thú phối hợp cùng nàng, sau khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười vui mừng đến cần mẫn của nàng vẻ mặt hắn bỗng chốc nhu hòa.
“Chàng, thích ta!” Nàng nói chắc như đinh chém sắt.
Nghe vậy, con mắt lạnh của hắn nhất thời nổi lên ngọn lửa.”Nàng nói gì?”
“Chuyện này không cần phải nói, người sáng suốt nhìn một cái là thấy ngay!” Nàng khoác lác vô sỉ nói
“Người sáng suốt nhìn là thấy ngay?”
“Chính là a. . . . . . Ai nha, chàng đừng giả bộ, ta vốn dĩ rất mượt mà đáng yêu, thích ta là chuyện thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên-ặc), chàng cũng đừng xấu hổ, hơn nữa chúng ta giường cũng đã lên rồi. . . . . .” Nàng chọc chọc lồng ngực của hắn, bộ dáng vô cùng mập mờ.
Cừu Thường Khiêm bật cười nhìn chằm chằm đầu ngón tay trắng noãn chọc chọc hắn của nàng.”Vợ chồng lên giường thiên kinh địa nghĩa, sao nàng lại cho là ta thích nàng?”
“Cái này còn phải hỏi, chàng ở trước mặt người khác là một người lạnh nhạt khó tiếp cận, nhưng vì ta, chàng đã nhiều lần làm chuyện ngu xuẩn, đó không phải là yêu thích ta thì là cái gì?”
“Chuyện ngu xuẩn?” Nói hắn ngu xuẩn? Hắn lông mày rối rắm vào một chỗ.
“Đúng vậy a, ở sau lưng ta nhất nhất sửa chữa (chỉnh) những người từng va chạm tới ta, vì ta mà oán giận, còn ăn dấm của mấy tên thư sinh kia, thiếu chút nữa là lột da bọn họ, nhưng đối với ta ngay cả mắng một câu cũng không mắng, như vậy là biểu hiện yêu trong lòng khó mở miệng, vậy không gọi là ngu xuẩn thì gọi là cái gì?” Nhất định sẽ không ai tin, dưới lớp mặt nạ lạnh lùng đó của hắn thật ra là một siêu cấp thích ăn dấm còn ưa thích làm thần giả quỷ giả vời ngây thơ.
“. . . . . .” Gương mặt của hắn xuất hiện biến hóa vặn vẹo không nói nên lời.
“Thế nào, ta đã nói trắng ra như vậy rồi, chàng còn không thừa nhận?”
“Nàng thật sự nghĩ như vậy, ta làm tất cả việc đó, chính là biểu hiện yêu trong lòng mà không nói được?” Một hồi lâu, hắn đột nhiên buông ra mày kiếm vừa nhíu chặt , đôi mắt đen như ngôi sao lóe sáng trong đêm, phác họa vẻ mặt có một chút cười như không cười.
Mao Uy Long trừng mắt nhìn hắn, nàng không nhìn lầm, là cưng chiều? Ánh mắt này có ý vị cưng chiều? Nàng suy đoán một hồi, cả người cảm thấy ngọt ngào.
Khá lắm nam nhân “Băng cơ ngọc phu” , nhìn hắn vẻ ngoài anh tuấn, nước miếng nàng đều muốn rớt ra, hiện tại bất luận hắn làm cái gì, làm ở đâu đều mang lại dục vọng đói khát trong nàng, thật không dám nghĩ bây giờ nam nhân này lại thuộc về nàng !
“Đúng a!” cảm thấy ánh mắt từ từ bùng lên ngọn lửa nóng rực, củi đốt càng ngày càng hừng hực, gần như nàng muốn đem hắn ăn sống.
“Nàng có phải là đã nghĩ quá nhiều?” Hắn xê dịch thân thể, nhìn thẳng ánh mắt tham lam của nàng, một đôi tay mát lạnh đem gương mặt sáng nâng lên, ánh mắt lạnh lùng cười nhạt, xuyên thấu lòng người.
“Nghĩ quá nhiều? Chẳng lẽ không đúng như vậy?” Nàng lập tức nhướng mày lên.
” Người này sao lại giống như mấy cô nương tự tin vào bản thân mình luôn đúng vậy, nói thật ra, lần đầu tiên ta gặp phải loại thế gian hiếm thấy như vậy, không nghĩ tới loại động vật hiếm thấy này lại xuất hiện trước mặt ta ——”
“Trở thành nương tử của chàng!” Nàng hài lòng dương dương thay hắn tiếp lời.
“Không sai.” Hắn gật đầu, hoàn toàn không che giấu được nụ cười.
Nụ cười này, nhất thời khiến tâm Mao Uy Long chợt nhảy dựng lên. Người này khi cười lại mê người như vậy, không, phải nói là rất mê người, nàng quyết định rồi, tốt nhất là nên để cho hắn duy trì vẻ mặt vô cảm, nếu không đến lúc ấy không biết sẽ có bao nhiêu cô nương muốn tới cướp người với nàng. . . . . .
Nghĩ đến đây, mặt nàng đột nhiên biến sắc, sắc mặt hả hê vui mừng biến mất, thay vào đó là sự bất an.
“Nàng làm sao vậy?” Thấy sắc mặt nàng thay đổi, hắn trong nháy mắt cũng thu hồi nụ cười.
“Ta. . . . . .” Ta không phải thê tử thật của ngươi. . . . . . Những lời này ở trên môi không thể nói ra lời được. Nàng thiếu chút nữa đã quên mất thân phận thật của mình rồi, thiếu chút nữa đã quên nếu như nàng không đi, có một ngày nàng sẽ bị vạch trần, nàng sẽ bị tự xử như thế nào? Hắn sẽ phản ứng như thế nào? Cười lạnh? Tức giận? Giết nàng?
“Tiểu Long?” Thấy nàng cả mặt trắng xanh, hắn cau chặt chân mày. Thân thể nàng không thoải mái sao?
“Không có việc gì. . . . . . Ách, tướng công a, liệu có một ngày, chàng có thể bỏ ta không?” Nàng lấy dũng khí thử hỏi.
“Nàng hi vọng ta bỏ nàng?” Hắn nhướng cao lông mày.
“Ta. . . . . . Không có, chỉ là tò mò ở tình huống nào chàng sẽ không quan tâm ta nữa?” mấy chiêu gây họa, quyến rũ nam nhân này căn bản không thể thực hiện được, dường như hắn mặc kệ nàng gây họa gì, hắn cũng không có ý niệm bỏ vợ , nhưng nếu như phát hiện thê tử chân chính của hắn thật ra không phải nàng, hắn sẽ. . . . . .
Trên thực tế, nàng không muốn đi, lực hút của người đàn ông này đối với nàng càng ngày càng tăng, hơn nữa mình cũng đã cùng người ta động phòng, đã sớm là vợ chồng chân chính, nhưng nếu một ngày kia hắn thật sự thôi nàng. . . . . . điều này đúng là khiến người ta khó có thể chịu được!
/30
|