Chương 6: Vân Lộc người này thật biến thái!
"Toàn bộ chỗ này đều qua tay nàng ấy sao?"
Khi lướt nhìn tờ giấy kẹp ở giữa đống sổ sách, Tề Tử Mạch càng xem càng kinh ngạc.
Không chỉ chỉ ra được chính xác điểm ra vào hàng hóa hàng tháng và liệt kê ra chất lượng từng sản phẩm, nàng còn nhắm vào việc nâng cao lợi nhuận, còn có một vài phương án hắn thậm chí chưa từng nghe qua.
"Đúng vậy, là chủ thượng đọc, Thanh Mai viết."
Tề Tử Mạch trầm tư, ngón trỏ trắng nõn thon dài có quy luật gõ trên tờ giấy bên cạnh.
Mất trí nhớ có lẽ sẽ làm cho người ta thay đổi tính tình, nhưng sẽ không làm người ấy đột nhiên học được thứ mới mẻ.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Đối mặt với địch thủ ái muội không rõ, nửa đường thu tay lại không phải tác phong của hắn.
"Một khi đã như vậy, ngươi hãy lấy toàn bộ đống sổ sách phía sau cho nàng xem qua đi."
"Đại gia, ngài đây không phải là đang..."
"Ta không ngại, ta chính là muốn đẩy chuyện phiền toái đến cho nàng."
********
Vân Lộ nhìn thấy Thanh Mai mang về hơn ba trăm quyển sổ sách mà ngốc lăng đến thiếu chút nữa rơi xuống từ trên ghế dựa.
Tuy rằng số lượng sổ sách rõ ràng vượt qua mức dự kiến, nhưng nàng lại không nhịn được cao hứng. Việc Tề Tử Mạch giao cho nàng nhiều việc chứng tỏ hắn cũng phần nào đó yên tâm đem việc cho nàng xử lí.
Xem đi, công việc trợ lí của nàng tính ra vẫn có đất dụng võ!
Nếu có thể tự mình động vào sổ sách, lại giáp mặt nghe được một câu tán thưởng từ Tề Tử Mạch thì hoàn mĩ biết bao...
Thế là Vân Lộ lao vào làm việc, cực kì chịu thương chịu khó, hễ có thời gian rảnh là lôi sổ sách ra xem.
Thanh Mai đóng ra cái bàn nhỏ, khi Vân Lộ ngồi trên ghế xem sổ sách, Thanh Mai thường sẽ ở bên cạnh đợi lệnh viết chữ thay chủ thượng.
Vào mỗi buổi sáng, sau khi rửa mặt chải đầu xong, Vân Lộ sẽ luôn mang theo một chồng sổ sách đã phê tốt trước một ngày rồi tự mình đi tìm Tề Tử Mạch.
Tề Tử Mạch cũng không từ chối gặp nàng, thậm chí hắn còn chuẩn bị trà bánh chờ nàng tới.
Mà lời tán thưởng nàng mong chờ lại không xuất hiện, thái độ hắn vẫn không nóng không lạnh như cũ, bất quá thi thoảng vẫn đặt câu hỏi cho đề xuất của của nàng, điều đó làm tinh thần nàng rung lên, trở về có thể một hơi phê thêm tận mười mấy quyển nữa.
Vân Lộ không hiểu sao mình lại có thể hăng say phê sổ sách đến thế, cuối cùng chỉ đành đổ lỗi cho cuộc sống sinh hoạt cổ đại nhàm chán.
Có qua thì có lại, qua bao ngày tối mặt tốt mày, sổ sách ở chỗ Vân Lộ đã được nàng nỗ lực giải quyết chỉ còn một phần ba, tiến độ được đẩy nhanh khiến tâm trạng nàng cực kì vui vẻ.
Tắm gội xong, nàng cười tươi xoay người lên giường, nhưng không nghĩ tới sẽ đụng phải thân thể ấm áp xa lạ làm nàng lập tức nhảy xuống giường.
"Là ai!?"
Đối phương ngồi dậy, màu vàng ấm nóng tỏa ra từ ngọn nến phác họa thân hình của thiếu niên.
Diện mạo thiếu niên thanh lệ, hai mắt như hắc thạch quý hiếm vừa thanh thuần lại vũ mị, dưới ánh nến dập dờn càng lộ ra vẻ mê mang lấp lánh động lòng người, cơ thể trắng nõn tinh tế chỉ bọc mỗi áo ngủ đơn bạc, tóc dài mềm mại như tơ lụa bao lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, từng lọn tóc xõa tung trên vai và eo.
Nàng nuốt một ngụm nước miếng.
Là Tang Nô.
Rất nhanh nàng đã nhận ra, vì trước kia nàng đã từng nhìn lén hắn từ xa một lần, lúc ấy nàng chỉ cảm thấy đó là một thiếu niên thanh tú, không nghĩ khi ở khoảng cách gần, lực sát thương của hắn lại lớn như vậy...
"Thê chủ, ta là Tang Nô, người đã quên Tang Nô rồi sao?"
Giọng nói Tang Nô mềm như bông, âm cuối mang theo nét khàn khàn độc đáo. Không biết thế nào mà khi nghe xong, nàng lại miệng đắng lưỡi khô.
"Ta biết ngươi là Tang Nô... Ách... Thương thế của ngươi tốt hơn chút nào chưa?"
Sau khi nghe nàng hỏi, Tang Nô tựa hồ theo bản năng mà hơi co rúm lại, nhưng trên mặt vẫn không biểu hiện gì, hắn cười nhạt nhẽo: "Tang Nô tới là muốn giúp thê chủ, có thể sẽ giúp thê chủ nhớ lại việc trước kia."
"Ngươi muốn giúp như thế nào?"
Tang Nô kéo một ngăn tủ khuất trên đầu giường ra, một loạt đạo cụ tà ác nhảy bật ra, trên mặt Vân Lộ như bị ai đánh một bạt tay, luống cuống tay chân đẩy nó về, bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.
Vân Lộc người này đúng là một kẻ biến thái mà! Giấu loại đồ vật này trên giường không sợ gặp ác mộng sao!
"Thê chủ?"
Tang Nô mặt đầy nghi hoặc.
Kỳ thật, hắn đã thấy thân ảnh của Vân Lộc rất nhiều lần, nhưng lần nào nàng cũng đều đứng từ xa liếc hắn một cái rồi rời đi, làm hắn nghĩ thầm có thể là nàng đang bận tâm đến vết thương trên người hắn, cho nên cố tình làm như không thấy.
Nghe được việc nàng mất trí nhớ, hắn vẫn luôn đợi, đợi nàng đến gặp hắn, nhưng sau khi miệng vết thương kết vẩy vẫn không thấy nàng đâu.
Vân Lộc chưa bao giờ vắng vẻ hắn trong một thời gian dài như thế cả...
Cảm thấy sợ hãi, rốt cuộc hắn cũng không kiềm chế được nữa, chủ động dâng tới cửa.
"Có phải Tang Nô làm gì sai không?"
"Ngươi không sai, là ta sai, trước kia ta là đồ cầm thú đáng chết, về sau ta sẽ không làm tổn thương ngươi nữa, ngày mai ta lập tức sẽ ra lệnh Thanh Mai ném mấy thứ đồ này đi ngay!"
Vân Lộ nhìn hắn, hết một lần rồi lại một lần đảm bảo, trông vô cùng khẩn trương.
Tang Nô ngốc lăng, hắn nghe được những lời thê chủ nói mà không cách nào lí giải ý tứ trong đó.
Thê chủ trở nên thật xa lạ, trở nên thật... Hắn yên lặng chặn ngực, tim đập dồn dập va chạm vào lòng bàn tay.
"Tang Nô, ta... Ta thật sự rất xin lỗi..."
Nàng không biết làm thế nào để chuộc tội thay Vân Lộc đã chết. Tang Nô ở bên người nàng bốn năm, trong khoảng thời gian dài đằng đẵng đó chịu đủ loại ngược đãi, chỉ sợ cả vết thương và biến chứng đều có đủ.
Tang Nô lắc đầu, nhu hòa nói: "Người đừng nói xin lỗi, Tang Nô là của thê chủ, thê chủ muốn làm gì Tang Nô, Tang Nô tuyệt đối không bất mãn."
Thê chủ muốn làm gì Tang Nô, Tang Nô tuyệt đối không bất mãn...
Ầm ầm ầm!
Pháo hoa màu vàng thật lớn đang nổ oanh tạc trong đầu, màu hồng bạo phát trên khuôn mặt nàng.
Kim chỉ nam nhân sinh của Vân Lộ chính là tận hưởng lạc thú trước mắt, nếu người này đã là phu quân danh chính ngôn thuận của nàng thì nàng còn chần chừ gì chứ? Làm cái gì đều là hợp tình hợp lí cơ mà!
"Tang Nô là của ta sao?"
/137
|