9:00Ánh sáng mặt trời từng bước len lỏi qua chiếc màn nơi cô gái bé nhỏ đang ngủ, cô từ từ mở mắt, cô thẫn thờ trong giây lát, nước mắt cô bắt đầu tuôn ra, những chuyện xảy ra vừa qua, tại sao lại xuất hiện trong cô, tại sao lại đến với cô, và tại sao không ai khác lại là cô... Cô không hiểu, cũng không muốn hiểu, cô phải thoát khỏi nơi đây, cô phải tự quyết định cho tương lai mình, không phải tên biến thái kia.
Băng Băng gạt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt trắng nõn của cô, cô từ từ bước xuống giường, lựa chọn cho mình một chiếc váy màu xanh nước biển nhẹ nhàng nhưng không kém phần thanh thoát, mở cửa và bước xuống... một khung cảnh lộng lẫy xa hoa hiện ra trong mắt cô, ngôi biệt thự nhìn bề ngoài có vẻ đơn giản nhưng bên trong lại là vạn người mơ, nhưng đối với cô những thứ ấy chỉ là vô nghĩa, trong đầu cô bây giờ chỉ là trốn thoát mà thôi. Cô từ từ dò xét mọi thứ xung quanh, cố gắng không để người trong ngôi biệt thự biết được,.. đi được một lúc, một khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra, không ngờ ở đây lại có một nơi đẹp đến thế, đó là vườn hoa với đủ các loại màu sắc: hoa mộc lan, hoa cẩm tú... tất cả đều đua nhau khoe sắc hương. Đột nhiên, mắt cô rực sáng, trước mắt cô là một cây cổ thụ lâu năm, cành lá xum xuê và đặc biệt là có một cành vươn qua hàng rào và gần mặt đất.
A... thoát rồi, không ngờ mình lại tìm ra nhanh đến vậy. Cô hí hửng đang định leo ra:
Thì ra cô ở đây, vào nhà thôi, trời đang chuyển lạnh. Bác quản gia không biết đứng đó từ khi nào.
Cô giật mình, quay người, lắp bắp trả lời: Sao bác biết cháu ở đây? À, chúng ta vào nhà thôi. Cô chủ động đề nghị.
Bác quản gia cũng không nghi ngờ gì cùng cô vào nhà.
Bác à, từ nay gọi cháu là Băng Băng được rồi, cháu vẫn còn nhỏ mà, đừng gọi là cô chủ hay phu nhân, cháu ngại lắm.
Bác quản gia nhìn cô khẽ gật đầu. Cô có đói không? Để tôi dặn đầu bếp nấu cho cô.
Dạ cháu không đói, bây giờ cháu muốn lên phòng một chút. Phải tính kế chứ , làm gì có thời gian ăn uống, cô tự nhủ, cô muốn trời mau tối, để cô có thể rời khỏi đây, rời khỏi cái nơi không thuộc về cô.
Hai người lặng lẽ bước vào nhà để lại vẻ yên tĩnh như ngày nào nơi hoa viên.
6:50
Lúc này trong cô đang rất hồi hộp, tên biến thái kia sắp về rồi, phải làm sao? Có hắn sự việc sẽ càng khó khăn hơn cho cô, cô không biết phải làm gì và nói gì khi gặp hắn.
Bip.. bip..
Tiếng xe vang lên làm cô giật mình.
Chắc là hắn, tại sao lại về lúc này. Cô hoang mang chỉ biết chạy ra đóng chặt cửa phòng lại, cô chỉ biết là cô không muốn gặp hắn.
Vừa về đến nhà, Gia Kiệt thản nhiên sải bước thẳng lên phòng Băng Băng, mở cửa, nhưng cửa đã khóa, anh biết cô ở trong đó, anh muốn gặp cô.
Em tự mở cửa hay đợi tôi xông vào?
Trong phòng vẫn không có động tĩnh. Anh bắt đầu co mặt, giọng anh trở nên lạnh lùng hẳn, anh nhắc lại vẫn câu hỏi ấy.
Băng Băng ngày càng trở nên sợ hãi, cô lắp bắp trả lời: Nếu tôi mở cửa, anh sẽ làm gì tôi?
Anh cười nhạt: Em đoán xem tôi sẽ làm gì em?
Nếu anh hứa không đụng đến người tôi tôi sẽ mở cửa?
Anh đăm chiêu suy nghĩ, cô bé này hôm nay dám ra điều kiện với anh, to gan thật.
Tôi hứa, giờ em có thể mở cửa.
Cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra, cô núp sau cánh cửa, không dám nhìn anh. Tự nhiên cánh cửa được đóng chặt lại, anh đè cô áp sát vào cửa và nhìn cô.
Cô thở gấp, anh..nh đã hứa không đụng đến tôi rồi mà?
Giờ tôi thất hứa đó thì sao? Em sẽ làm gì tôi?
Anh.... nh , tự nhiên cô cảm thấy sợ hãi, trên đôi má trắng hồng của cô, không biết từ bao giờ hai hàng nước mắt đã xuất hiện, cô khóc, hắn làm cô khóc.
Tự nhiên hắn buông cô ra, nhẹ nhàng:
Đi xuống ăn tối!
Không, tôi không đói.
Nếu em muốn tối nay có chuyện thì em có quyền ở trên đây.
Có chuyện, ý hắn là chuyện gì đây? Không, không thể là chuyện đó, cô lau nước mắt, từ từ bước xuống theo hắn tới nhà ăn.
Căn nhà ăn được bày trí lung linh, kèm theo vẻ lãng mạn, cô vừa tới bàn, anh đã kéo cô ngồi bên cạnh, cô giật mình, mở to đôi mắt, tất cả những hành động anh làm đều khiến cô sợ hãi. Thức ăn được dọn lên, từng món, từng món một, nhưng đến món thứ 3...
Tôi no rồi tôi lên phòng đây, anh chưa kịp nói câu nào, cô đã chạy mất hút, anh nhìn theo bóng cô đến khi mất hẳn.
Vừa về đến phòng, cô nhanh tay khóa lại, giả bộ tắt đèn ngủ, một lúc sau, anh bước lên phòng cô, đứng trầm ngâm ngoài cửa một lúc:
Ngủ ngon..
Anh bước đi về căn phòng của mình, tắt điện.
Bên đây, Băng Băng sắp ngạt thở, cô sợ hắn, rất sợ, bây giờ đã đến lúc cô thực hiện kế hoạch của mình.
Băng Băng gạt đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt trắng nõn của cô, cô từ từ bước xuống giường, lựa chọn cho mình một chiếc váy màu xanh nước biển nhẹ nhàng nhưng không kém phần thanh thoát, mở cửa và bước xuống... một khung cảnh lộng lẫy xa hoa hiện ra trong mắt cô, ngôi biệt thự nhìn bề ngoài có vẻ đơn giản nhưng bên trong lại là vạn người mơ, nhưng đối với cô những thứ ấy chỉ là vô nghĩa, trong đầu cô bây giờ chỉ là trốn thoát mà thôi. Cô từ từ dò xét mọi thứ xung quanh, cố gắng không để người trong ngôi biệt thự biết được,.. đi được một lúc, một khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra, không ngờ ở đây lại có một nơi đẹp đến thế, đó là vườn hoa với đủ các loại màu sắc: hoa mộc lan, hoa cẩm tú... tất cả đều đua nhau khoe sắc hương. Đột nhiên, mắt cô rực sáng, trước mắt cô là một cây cổ thụ lâu năm, cành lá xum xuê và đặc biệt là có một cành vươn qua hàng rào và gần mặt đất.
A... thoát rồi, không ngờ mình lại tìm ra nhanh đến vậy. Cô hí hửng đang định leo ra:
Thì ra cô ở đây, vào nhà thôi, trời đang chuyển lạnh. Bác quản gia không biết đứng đó từ khi nào.
Cô giật mình, quay người, lắp bắp trả lời: Sao bác biết cháu ở đây? À, chúng ta vào nhà thôi. Cô chủ động đề nghị.
Bác quản gia cũng không nghi ngờ gì cùng cô vào nhà.
Bác à, từ nay gọi cháu là Băng Băng được rồi, cháu vẫn còn nhỏ mà, đừng gọi là cô chủ hay phu nhân, cháu ngại lắm.
Bác quản gia nhìn cô khẽ gật đầu. Cô có đói không? Để tôi dặn đầu bếp nấu cho cô.
Dạ cháu không đói, bây giờ cháu muốn lên phòng một chút. Phải tính kế chứ , làm gì có thời gian ăn uống, cô tự nhủ, cô muốn trời mau tối, để cô có thể rời khỏi đây, rời khỏi cái nơi không thuộc về cô.
Hai người lặng lẽ bước vào nhà để lại vẻ yên tĩnh như ngày nào nơi hoa viên.
6:50
Lúc này trong cô đang rất hồi hộp, tên biến thái kia sắp về rồi, phải làm sao? Có hắn sự việc sẽ càng khó khăn hơn cho cô, cô không biết phải làm gì và nói gì khi gặp hắn.
Bip.. bip..
Tiếng xe vang lên làm cô giật mình.
Chắc là hắn, tại sao lại về lúc này. Cô hoang mang chỉ biết chạy ra đóng chặt cửa phòng lại, cô chỉ biết là cô không muốn gặp hắn.
Vừa về đến nhà, Gia Kiệt thản nhiên sải bước thẳng lên phòng Băng Băng, mở cửa, nhưng cửa đã khóa, anh biết cô ở trong đó, anh muốn gặp cô.
Em tự mở cửa hay đợi tôi xông vào?
Trong phòng vẫn không có động tĩnh. Anh bắt đầu co mặt, giọng anh trở nên lạnh lùng hẳn, anh nhắc lại vẫn câu hỏi ấy.
Băng Băng ngày càng trở nên sợ hãi, cô lắp bắp trả lời: Nếu tôi mở cửa, anh sẽ làm gì tôi?
Anh cười nhạt: Em đoán xem tôi sẽ làm gì em?
Nếu anh hứa không đụng đến người tôi tôi sẽ mở cửa?
Anh đăm chiêu suy nghĩ, cô bé này hôm nay dám ra điều kiện với anh, to gan thật.
Tôi hứa, giờ em có thể mở cửa.
Cánh cửa nhẹ nhàng được mở ra, cô núp sau cánh cửa, không dám nhìn anh. Tự nhiên cánh cửa được đóng chặt lại, anh đè cô áp sát vào cửa và nhìn cô.
Cô thở gấp, anh..nh đã hứa không đụng đến tôi rồi mà?
Giờ tôi thất hứa đó thì sao? Em sẽ làm gì tôi?
Anh.... nh , tự nhiên cô cảm thấy sợ hãi, trên đôi má trắng hồng của cô, không biết từ bao giờ hai hàng nước mắt đã xuất hiện, cô khóc, hắn làm cô khóc.
Tự nhiên hắn buông cô ra, nhẹ nhàng:
Đi xuống ăn tối!
Không, tôi không đói.
Nếu em muốn tối nay có chuyện thì em có quyền ở trên đây.
Có chuyện, ý hắn là chuyện gì đây? Không, không thể là chuyện đó, cô lau nước mắt, từ từ bước xuống theo hắn tới nhà ăn.
Căn nhà ăn được bày trí lung linh, kèm theo vẻ lãng mạn, cô vừa tới bàn, anh đã kéo cô ngồi bên cạnh, cô giật mình, mở to đôi mắt, tất cả những hành động anh làm đều khiến cô sợ hãi. Thức ăn được dọn lên, từng món, từng món một, nhưng đến món thứ 3...
Tôi no rồi tôi lên phòng đây, anh chưa kịp nói câu nào, cô đã chạy mất hút, anh nhìn theo bóng cô đến khi mất hẳn.
Vừa về đến phòng, cô nhanh tay khóa lại, giả bộ tắt đèn ngủ, một lúc sau, anh bước lên phòng cô, đứng trầm ngâm ngoài cửa một lúc:
Ngủ ngon..
Anh bước đi về căn phòng của mình, tắt điện.
Bên đây, Băng Băng sắp ngạt thở, cô sợ hắn, rất sợ, bây giờ đã đến lúc cô thực hiện kế hoạch của mình.
/13
|