Bóng lưng người đàn ông trên giấy vẫn cô độc, đứng trước ô cửa sổ ngập ánh đèn đường, gương mặt hơi nghiêng tuấn tú, dù không nhìn được từng đường nét nhưng đã gói trọn những cô đơn.
Gió thổi qua, hầm hập cả bờ cát.
Chàng trai ấy đã hát xong, tiếng trống châu Phi lại bắt đầu vang lên những tiếng tùng tùng, cùng với tiếng sóng biển, thoải mái phô bày những thanh âm thanh xuân ngạo nghễ mà xa xỉ. Cả một đám thanh niên một giây trước còn xúc động trong lời ca tiếng hát, một giây sau đã tưng bừng nhộn nhịp. Có lẽ tuổi xuân vốn dĩ chính là một khúc nhạc không tìm được tiết tấu, thoải mái, tùy tiện, muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười. Thanh xuân của ai cũng chỉ có một lần, dù có được hay đánh mất cũng định sẵn sẽ thoảng qua như mây khói.
Café đã uống cạn.
Trong miệng chỉ còn lại vị đắng chát, dính chặt nơi cổ họng, lấy đầy khoang miệng.
Lâm Gia Duyệt yên lặng ngồi rất lâu, cho tới khi chút cô tịch cuối cùng của mặt biển bị tiếng trống châu Phi rộn ràng nuốt mất, cô ta mới lên tiếng.
“Cố Sơ, tôi tới đây không phải muốn tìm cô tính sổ, chỉ muốn nói với cô rằng, cô không thể phụ lòng một người đàn ông như thế, hơn nữa đối phương còn là Lục Bắc Thần mà người khác muốn cũng không thể có được. Cô không thể sống mà khiến tôi đố kỵ như vậy, cô hiểu không? Nếu cô yêu anh ấy thì đừng khiến anh ấy đau lòng. Nếu cô không yêu anh ấy thì hãy nói rõ ràng để anh ấy từ bỏ.”
Cố Sơ kinh ngạc nhìn Lâm Gia Duyệt: “Cô…”
“Phải, tôi mệt rồi. Bao năm ở bên cạnh một người như vậy tôi thật sự mệt rồi.” Lâm Gia Duyệt biết cô định nói gì, hít sâu một hơi rồi nói: “Muốn thực sự buông bỏ một người không dễ dàng, nhưng tôi không phải kẻ mù, tuy rằng không rõ trước đây cô và Bắc Thần có liên hệ gì với nhau, nhưng tôi có thể nhận ra, ánh mắt anh ấy mãi mãi đuổi theo cô. Ở trong lòng anh ấy không còn chỗ cho người phụ nữ thứ hai nữa. Thế nên, tôi muốn buông tay. Tôi đường đường là cô chủ nhà họ Lâm, vì sao phải chịu khổ sở như vậy? Tôi không muốn yêu như vậy nữa, yêu không nổi, cũng không còn sức nữa.”
Đây mới là mục đích thật sự hôm nay cô ta tới đây. Cố Sơ tuyệt đối tin tưởng, vì lúc nói những lời này, những tia sáng trong đôi mắt ấy không rời rạc, không né tránh, có kiên định, cũng có quyết tâm. Mà khóe mắt Lâm Gia Duyệt cũng rõ ràng có phần mỏi mệt, giống như cô ta nói, thật sự mệt rồi.
Người con gái được mấy năm đẹp nhất trong cuộc đời? Nếu một mực tiêu tốn vào một người đàn ông mà chẳng biết khi nào được đáp trả thì buông bỏ tốt hơn là khăng khăng nắm giữ.
Đạo lý này, đối với một thiên kim tiểu thư từ nhỏ đã sống sung sướng như Lâm Gia Duyệt mà nói lại càng thêm rõ nét.
“Cố Sơ!” Cô ta gọi tên cô, thanh âm rất khẽ, như một làn gió biển lướt nhẹ qua mái tóc.
Cố Sơ ngước nhìn.
“Tôi chỉ cầu xin cô một việc.” Lâm Gia Duyệt nói với giọng tha thiết: “Mong cô bất luận thế nào cũng phải mang lại hạnh phúc cho anh ấy, được không?”
Trái tim Cố Sơ chợt run lên.
“Nếu trên đời này có một người đàn ông rõ ràng biết ăn cam sẽ dị ứng nhưng vẫn ăn vì tôi…” Lâm Gia Duyệt hơi ngừng lại, thầm hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở hắt ra: “Nếu có một người đàn ông như vậy thì cả cuộc đời này tôi sống cũng đáng lắm. Dễ cầu được báu vật vô giá, khó kiếm được một tình lang. Cô có biết tôi ngưỡng mộ cô đến mức nào không? Thế nên, đừng phụ lòng Bắc Thần, đừng khiến anh ấy buồn, được không?”
Từng lớp sóng biển ấy cứ cuộn trào tận đáy lòng Cố Sơ, từ khoảnh khắc Lâm Gia Duyệt nói sẽ từ bỏ. Cô ta đang nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô, thế là Cố Sơ khẽ gật đầu như bị ma sai quỷ khiến.
Lâm Gia Duyệt thấy cô đồng ý, những gì lưu luyến, hụt hẫng, cả tia sáng cuối cùng trong ánh mắt cũng dần dần nguội tắt như ánh sao trước bình minh.
“Cảm ơn cô.” Cuối cùng, cô ta gượng gạo nói một câu…
***
Lâm Gia Duyệt đi rồi.
Cô ta không đợi Lục Bắc Thần quay lại, thậm chí không lựa chọn chào hỏi anh một tiếng.
Sau khi nói với Cố Sơ mấy lời ấy, cô ta rời đi mà không quay đầu lại. Ánh nắng dần dần pha loãng bóng hình ấy, một bóng hình cao gầy, có chút cô độc.
Cố Sơ ngồi trên ghế rất lâu, từ từ ngẫm nghĩ những lời Lâm Gia Duyệt nói.
Thật ra là cô đố kỵ với Lâm Gia Duyệt. Khi ở Thượng Hải, nhìn thấy cô ta và Lục Bắc Thần tay trong tay đi ra, trái tim cô như bị ai tạt mạnh cả lọ axit, tuy rằng ngoài mặt vẫn không chút sứt mẻ nhưng xác thịt thì đã mục ruỗng triệt để.
Nếu hôm nay Lâm Gia Duyệt hùng hổ, hiếp đáp, vậy thì tâm trạng cô cũng không phải rối bời như bây giờ, cô hoàn toàn có thể đường hoàng đối đáp. Nhưng Lâm Gia Duyệt lựa chọn từ bỏ, hơn thế sau khi từ bỏ còn dặn dò cô mấy câu như vậy, Cố Sơ đã thật sự hiểu ra rồi, kỳ thực Lâm Gia Duyệt đã yêu say đắm Lục Bắc Thần.
Cương quyết đẩy người đàn ông mình yêu thương đi có cảm giác gì, không phải cô không biết.
Giả vờ không yêu nữa còn đau đớn hơn sự giày vò khi hai người yêu thương nhau.
Chân hơi nhức nhối.
Cố Sơ cúi đầu nhìn xuống vị trí vết thương.
Đoạn vải đó được quấn rất vừa.
Không quá lỏng để bị tuột ra, cũng không quá chặt mà ảnh hưởng tới đi lại.
Bắc Thần…
Hôm nay cô đã thầm gọi cái tên này trong lòng rất nhiều lần, mỗi lần gọi nó lên là nỗi đau trong lòng lại giảm đi đôi phần, có một chút ngọt ngào đang từ từ dâng cao, lấp đầy trái tim.
Cố Sơ đứng dậy.
Di động trên mặt bàn chợt vang lên.
Người đầu tiên cô nghĩ tới là Lục Bắc Thần, nhưng cầm lên xem lại là một số máy lạ.
Cô nhận máy.
Đầu kia là một giọng nói rất nhiệt tình.
“Cô Cố phải không?”
“Vâng.”
“Tạ ơn trời đất, cô không sao cả.” Đầu kia reo lên một tiếng.
Cố Sơ chẳng hiểu mô tê gì.
Sau khi hỏi han, cô mới biết người gọi tới là bà chủ của nhà nghỉ trên đảo Cổ Lãng.
Con người bà chủ rất chân thành, vẫn luôn lo lắng không biết hôm qua cô có bị mưa bão giật tơi tả không. Cố Sơ vô cùng cảm động, liên tục thông báo là mình không sao. Trò chuyện mấy câu, bà chủ lại nói: “Có chuyện này tôi muốn thương lượng với cô.”
“Vâng, chị cứ nói.”
Đầu kia, bà chủ cực kỳ hào hứng: “Bức tranh mà cô vẽ đã có người mua rồi. Ban đầu tôi không muốn bán đâu nhưng đối phương nói là thích lắm, lại trả giá cao, xem ra thực sự có hứng thú với tranh của cô. Đối phương còn hỏi hành tung của cô, chưa biết chừng đã coi cô là họa sỹ, đuổi theo nhờ vẽ đấy.”
“Dạ?”
“Cô có nghĩ tới chuyện vẽ thêm mấy bức nữa không. Cứ treo trong nhà tôi là được. Cô cũng biết nhà nghỉ của tôi đó mà, cũng khá nhiều người thích tranh, chưa biết chừng tranh của cô lại bán được với giá cao.”
“Người mua tranh trông như thế nào ạ?”
“Khá cao, trông cũng khá đẹp trai, có vẻ tầm khoảng 30 tuổi, lịch sử, nhã nhặn lắm.” Bà chủ nhanh chóng miêu tả, rồi bổ sung một câu: “Tôi cảm thấy trông cậu ấy quen quen, nhưng nhất thời chưa nhớ ra là gặp ở đâu, à, cũng không phải ngôi sao đâu.”
Suy nghĩ của Cố Sơ chợt xoay chuyển.
Nhìn quen mắt là vì anh đã từng có một cuộc phỏng vấn đại chúng với báo giới Trung Quốc khi vụ án của Tiêu Tuyết vừa kết thúc, chắc là sẽ có rất nhiều người thấy anh quen mặt.
Nói ra cũng kỳ lạ.
Cố Sơ cứ thế nhận định rằng người mua tranh là Lục Bắc Thần.
***
Trở về khách sạn, việc đầu tiên Cố Sơ làm chính là lục lọi tìm kiếm.
Hiếm khi cô làm loại chuyện này, hoặc có thể nói là hành vi điên rồ này, kể từ khi nhà họ Cố gặp chuyện.
Cô lục một lượt các loại tủ đứng, phòng sách, phòng sinh hoạt chung trong khách sạn, chỉ cần là nơi có thể để tranh thì đều không thoát khỏi ‘bàn tay tàn ác’ của cô, không có phát hiện gì. Trái tim cô nguội lạnh đi một nửa, lẽ nào là cô suy nghĩ quá nhiều? Có thể người mua bức tranh cũng vừa cao vừa đẹp trai, trông quen quen nhưng không phải ngôi sao, nhưng cũng không phải Lục Bắc Thần thì sao đây?
Nhưng trực giác nói cho cô biết chính là anh, người mua tranh nhất định là Lục Bắc Thần.
Ánh mắt cô vô thức quét qua chiếc vali kéo phía trên tủ đựng đồ.
Tim cô như sống lại.
Cô đi tới trước, ra sức lôi nó từ trên xuống, ai dè vị trí của chiếc vali kéo khá cao, lại có trọng lượng, trong giây lát cô không đỡ kịp, chiếc vali trượt qua người cô, rơi xuống. Cố Sơ vội né tránh, cứ cảm thấy bàn chân lại nhói đau. Rõ ràng là biết vết thương đã nặng thêm nhưng cô không quan tâm được nhiều như vậy, vội vàng mở nó ra.
Bên trong đa phần là một số tài liệu, nhưng nhìn những lời chú thích thì chỗ tài liệu này có lẽ Lục Bắc Thần đã xử lý trên đường đi.
Cô không quan tâm tới chúng, ánh mắt bị hấp dẫn bởi một chiếc hộp dạng dài hình ống.
Đáy lòng có một thanh âm nhỏ bé mà cố chấp đang nói với cô rằng: Cầm nó lên, mở nó ra, mày sẽ nhìn thấy được thứ mày muốn.
Thế là bàn tay cô không còn nghe sai khiến nữa, đưa về phía chiếc hộp.
Chiếc hộp đi kèm với một dây khóa nhỏ kiểu cổ, mở ra, bên trong là một cuộn giấy. Hơi thở của Cố Sơ trở nên gấp gáp, thậm chí ngón tay còn run lẩy bẩy. Cô mở nó ra từng chút, từng chút một, cảm giác quen thuộc nơi bàn tay khiến con tim cô đập nhanh hơn.
Cô nhẹ nhàng trải nó ra.
Một giây sau, khóe mắt Cố Sơ liền đỏ ửng.
Bóng lưng người đàn ông trên giấy vẫn cô độc, đứng trước ô cửa sổ ngập ánh đèn đường, gương mặt hơi nghiêng tuấn tú, dù không nhìn được từng đường nét nhưng đã gói trọn những cô đơn.
Nét bút do cô vẽ.
Lúc ấy tùy hứng phác họa, cô còn tô thêm một lớp màu đậm lên, chỉ để che đi tâm trạng cô đơn của người đàn ông. Nhưng cho dù màu sắc có rực rỡ nhường nào, thứ đập vào mắt ngay từ đầu vẫn là một bóng hình lẻ loi, ngoài kia biết bao nhà đã lên đèn, chỉ duy có một người chìm trong nỗi tương tư.
Anh đã mua bức tranh này, hơn nữa còn mua một ống đựng tranh, đặt trong chiếc vali kéo.
Từ khi gặp mặt tới bây giờ, Lục Bắc Thần chưa hề nhắc một chữ nào việc anh từng tới đảo Cổ Lãng, không nói vì sao anh tìm được nhà nghỉ ấy, không kể rằng anh đã tin tưởng bức tranh ấy là do cô vẽ, không nhắc chuyện anh đã từ Cổ Lãng trở về đất liền, tìm kiếm cô khắp các dãy phố.
Anh không nói với cô những điều ấy, không nhắc tới cái vất vả của anh, chỉ nói một câu duy nhất: Tôi chỉ biết, lúc này tôi phải tới.
Cố Sơ cất bức tranh đi, đứng dậy.
Cô muốn gặp anh, chưa bao giờ có một mong muốn mãnh liệt đến vậy.
Thứ cảm xúc bị đè nén quá lâu bỗng bùng nổ trong khoảnh khắc như lũ cuốn, như tuyết lở, đang gào thét, sôi sục đánh vào lồng ngực cô. Cố Sơ gọi vào di động của anh, tới khi nhạc chuông vang lên cô mới biết khi đi Lục Bắc Thần không mang theo di động.
Như vậy cô càng yên tâm hơn, anh không mang di động thì nhất định cũng chưa đi quá xa. Nghĩ vậy, trong tim cô bỗng trào dâng một niềm vui vu vơ. Có một suy nghĩ đang nảy mầm tận đáy con tim rồi trưởng thành theo từng lần chăm bẵm, trở thành một cái cây cao vút tận trời xanh, ra hiệu cho cô biết mình khó có thể che giấu được dòng thác tình cảm này nữa.
Cố Sơ đi ra khỏi khách sạn, cứ thế thẳng tiến. Ánh tịch dương càng lúc càng êm dịu, nhuộm một màu vàng ngất ngây cho chiếc váy dài của cô. Gương mặt cô cũng như hòa trộn nhiều ánh sáng, có chờ đợi, có mong ngóng thiết tha. Cô không biết phải đi đâu để tìm anh, nhưng luôn cảm thấy nếu cứ đi như vậy thì nhất định có thể tìm được anh.
Con ngõ nhỏ Hạ Môn không còn gió rít, trở nên nhàn nhã, vầng mây rơi xuống nơi đường chân trời nhuộm sắc đỏ, cũng hắt xuống con đường dưới chân khiến nó thêm sức sống.
Cô từ từ bước đi.
Ở góc đường.
Nơi ngã rẽ.
Cô… đột ngột dừng bước…
~Hết chương 171~
Gió thổi qua, hầm hập cả bờ cát.
Chàng trai ấy đã hát xong, tiếng trống châu Phi lại bắt đầu vang lên những tiếng tùng tùng, cùng với tiếng sóng biển, thoải mái phô bày những thanh âm thanh xuân ngạo nghễ mà xa xỉ. Cả một đám thanh niên một giây trước còn xúc động trong lời ca tiếng hát, một giây sau đã tưng bừng nhộn nhịp. Có lẽ tuổi xuân vốn dĩ chính là một khúc nhạc không tìm được tiết tấu, thoải mái, tùy tiện, muốn khóc cứ khóc, muốn cười cứ cười. Thanh xuân của ai cũng chỉ có một lần, dù có được hay đánh mất cũng định sẵn sẽ thoảng qua như mây khói.
Café đã uống cạn.
Trong miệng chỉ còn lại vị đắng chát, dính chặt nơi cổ họng, lấy đầy khoang miệng.
Lâm Gia Duyệt yên lặng ngồi rất lâu, cho tới khi chút cô tịch cuối cùng của mặt biển bị tiếng trống châu Phi rộn ràng nuốt mất, cô ta mới lên tiếng.
“Cố Sơ, tôi tới đây không phải muốn tìm cô tính sổ, chỉ muốn nói với cô rằng, cô không thể phụ lòng một người đàn ông như thế, hơn nữa đối phương còn là Lục Bắc Thần mà người khác muốn cũng không thể có được. Cô không thể sống mà khiến tôi đố kỵ như vậy, cô hiểu không? Nếu cô yêu anh ấy thì đừng khiến anh ấy đau lòng. Nếu cô không yêu anh ấy thì hãy nói rõ ràng để anh ấy từ bỏ.”
Cố Sơ kinh ngạc nhìn Lâm Gia Duyệt: “Cô…”
“Phải, tôi mệt rồi. Bao năm ở bên cạnh một người như vậy tôi thật sự mệt rồi.” Lâm Gia Duyệt biết cô định nói gì, hít sâu một hơi rồi nói: “Muốn thực sự buông bỏ một người không dễ dàng, nhưng tôi không phải kẻ mù, tuy rằng không rõ trước đây cô và Bắc Thần có liên hệ gì với nhau, nhưng tôi có thể nhận ra, ánh mắt anh ấy mãi mãi đuổi theo cô. Ở trong lòng anh ấy không còn chỗ cho người phụ nữ thứ hai nữa. Thế nên, tôi muốn buông tay. Tôi đường đường là cô chủ nhà họ Lâm, vì sao phải chịu khổ sở như vậy? Tôi không muốn yêu như vậy nữa, yêu không nổi, cũng không còn sức nữa.”
Đây mới là mục đích thật sự hôm nay cô ta tới đây. Cố Sơ tuyệt đối tin tưởng, vì lúc nói những lời này, những tia sáng trong đôi mắt ấy không rời rạc, không né tránh, có kiên định, cũng có quyết tâm. Mà khóe mắt Lâm Gia Duyệt cũng rõ ràng có phần mỏi mệt, giống như cô ta nói, thật sự mệt rồi.
Người con gái được mấy năm đẹp nhất trong cuộc đời? Nếu một mực tiêu tốn vào một người đàn ông mà chẳng biết khi nào được đáp trả thì buông bỏ tốt hơn là khăng khăng nắm giữ.
Đạo lý này, đối với một thiên kim tiểu thư từ nhỏ đã sống sung sướng như Lâm Gia Duyệt mà nói lại càng thêm rõ nét.
“Cố Sơ!” Cô ta gọi tên cô, thanh âm rất khẽ, như một làn gió biển lướt nhẹ qua mái tóc.
Cố Sơ ngước nhìn.
“Tôi chỉ cầu xin cô một việc.” Lâm Gia Duyệt nói với giọng tha thiết: “Mong cô bất luận thế nào cũng phải mang lại hạnh phúc cho anh ấy, được không?”
Trái tim Cố Sơ chợt run lên.
“Nếu trên đời này có một người đàn ông rõ ràng biết ăn cam sẽ dị ứng nhưng vẫn ăn vì tôi…” Lâm Gia Duyệt hơi ngừng lại, thầm hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng thở hắt ra: “Nếu có một người đàn ông như vậy thì cả cuộc đời này tôi sống cũng đáng lắm. Dễ cầu được báu vật vô giá, khó kiếm được một tình lang. Cô có biết tôi ngưỡng mộ cô đến mức nào không? Thế nên, đừng phụ lòng Bắc Thần, đừng khiến anh ấy buồn, được không?”
Từng lớp sóng biển ấy cứ cuộn trào tận đáy lòng Cố Sơ, từ khoảnh khắc Lâm Gia Duyệt nói sẽ từ bỏ. Cô ta đang nhìn cô, chờ đợi câu trả lời của cô, thế là Cố Sơ khẽ gật đầu như bị ma sai quỷ khiến.
Lâm Gia Duyệt thấy cô đồng ý, những gì lưu luyến, hụt hẫng, cả tia sáng cuối cùng trong ánh mắt cũng dần dần nguội tắt như ánh sao trước bình minh.
“Cảm ơn cô.” Cuối cùng, cô ta gượng gạo nói một câu…
***
Lâm Gia Duyệt đi rồi.
Cô ta không đợi Lục Bắc Thần quay lại, thậm chí không lựa chọn chào hỏi anh một tiếng.
Sau khi nói với Cố Sơ mấy lời ấy, cô ta rời đi mà không quay đầu lại. Ánh nắng dần dần pha loãng bóng hình ấy, một bóng hình cao gầy, có chút cô độc.
Cố Sơ ngồi trên ghế rất lâu, từ từ ngẫm nghĩ những lời Lâm Gia Duyệt nói.
Thật ra là cô đố kỵ với Lâm Gia Duyệt. Khi ở Thượng Hải, nhìn thấy cô ta và Lục Bắc Thần tay trong tay đi ra, trái tim cô như bị ai tạt mạnh cả lọ axit, tuy rằng ngoài mặt vẫn không chút sứt mẻ nhưng xác thịt thì đã mục ruỗng triệt để.
Nếu hôm nay Lâm Gia Duyệt hùng hổ, hiếp đáp, vậy thì tâm trạng cô cũng không phải rối bời như bây giờ, cô hoàn toàn có thể đường hoàng đối đáp. Nhưng Lâm Gia Duyệt lựa chọn từ bỏ, hơn thế sau khi từ bỏ còn dặn dò cô mấy câu như vậy, Cố Sơ đã thật sự hiểu ra rồi, kỳ thực Lâm Gia Duyệt đã yêu say đắm Lục Bắc Thần.
Cương quyết đẩy người đàn ông mình yêu thương đi có cảm giác gì, không phải cô không biết.
Giả vờ không yêu nữa còn đau đớn hơn sự giày vò khi hai người yêu thương nhau.
Chân hơi nhức nhối.
Cố Sơ cúi đầu nhìn xuống vị trí vết thương.
Đoạn vải đó được quấn rất vừa.
Không quá lỏng để bị tuột ra, cũng không quá chặt mà ảnh hưởng tới đi lại.
Bắc Thần…
Hôm nay cô đã thầm gọi cái tên này trong lòng rất nhiều lần, mỗi lần gọi nó lên là nỗi đau trong lòng lại giảm đi đôi phần, có một chút ngọt ngào đang từ từ dâng cao, lấp đầy trái tim.
Cố Sơ đứng dậy.
Di động trên mặt bàn chợt vang lên.
Người đầu tiên cô nghĩ tới là Lục Bắc Thần, nhưng cầm lên xem lại là một số máy lạ.
Cô nhận máy.
Đầu kia là một giọng nói rất nhiệt tình.
“Cô Cố phải không?”
“Vâng.”
“Tạ ơn trời đất, cô không sao cả.” Đầu kia reo lên một tiếng.
Cố Sơ chẳng hiểu mô tê gì.
Sau khi hỏi han, cô mới biết người gọi tới là bà chủ của nhà nghỉ trên đảo Cổ Lãng.
Con người bà chủ rất chân thành, vẫn luôn lo lắng không biết hôm qua cô có bị mưa bão giật tơi tả không. Cố Sơ vô cùng cảm động, liên tục thông báo là mình không sao. Trò chuyện mấy câu, bà chủ lại nói: “Có chuyện này tôi muốn thương lượng với cô.”
“Vâng, chị cứ nói.”
Đầu kia, bà chủ cực kỳ hào hứng: “Bức tranh mà cô vẽ đã có người mua rồi. Ban đầu tôi không muốn bán đâu nhưng đối phương nói là thích lắm, lại trả giá cao, xem ra thực sự có hứng thú với tranh của cô. Đối phương còn hỏi hành tung của cô, chưa biết chừng đã coi cô là họa sỹ, đuổi theo nhờ vẽ đấy.”
“Dạ?”
“Cô có nghĩ tới chuyện vẽ thêm mấy bức nữa không. Cứ treo trong nhà tôi là được. Cô cũng biết nhà nghỉ của tôi đó mà, cũng khá nhiều người thích tranh, chưa biết chừng tranh của cô lại bán được với giá cao.”
“Người mua tranh trông như thế nào ạ?”
“Khá cao, trông cũng khá đẹp trai, có vẻ tầm khoảng 30 tuổi, lịch sử, nhã nhặn lắm.” Bà chủ nhanh chóng miêu tả, rồi bổ sung một câu: “Tôi cảm thấy trông cậu ấy quen quen, nhưng nhất thời chưa nhớ ra là gặp ở đâu, à, cũng không phải ngôi sao đâu.”
Suy nghĩ của Cố Sơ chợt xoay chuyển.
Nhìn quen mắt là vì anh đã từng có một cuộc phỏng vấn đại chúng với báo giới Trung Quốc khi vụ án của Tiêu Tuyết vừa kết thúc, chắc là sẽ có rất nhiều người thấy anh quen mặt.
Nói ra cũng kỳ lạ.
Cố Sơ cứ thế nhận định rằng người mua tranh là Lục Bắc Thần.
***
Trở về khách sạn, việc đầu tiên Cố Sơ làm chính là lục lọi tìm kiếm.
Hiếm khi cô làm loại chuyện này, hoặc có thể nói là hành vi điên rồ này, kể từ khi nhà họ Cố gặp chuyện.
Cô lục một lượt các loại tủ đứng, phòng sách, phòng sinh hoạt chung trong khách sạn, chỉ cần là nơi có thể để tranh thì đều không thoát khỏi ‘bàn tay tàn ác’ của cô, không có phát hiện gì. Trái tim cô nguội lạnh đi một nửa, lẽ nào là cô suy nghĩ quá nhiều? Có thể người mua bức tranh cũng vừa cao vừa đẹp trai, trông quen quen nhưng không phải ngôi sao, nhưng cũng không phải Lục Bắc Thần thì sao đây?
Nhưng trực giác nói cho cô biết chính là anh, người mua tranh nhất định là Lục Bắc Thần.
Ánh mắt cô vô thức quét qua chiếc vali kéo phía trên tủ đựng đồ.
Tim cô như sống lại.
Cô đi tới trước, ra sức lôi nó từ trên xuống, ai dè vị trí của chiếc vali kéo khá cao, lại có trọng lượng, trong giây lát cô không đỡ kịp, chiếc vali trượt qua người cô, rơi xuống. Cố Sơ vội né tránh, cứ cảm thấy bàn chân lại nhói đau. Rõ ràng là biết vết thương đã nặng thêm nhưng cô không quan tâm được nhiều như vậy, vội vàng mở nó ra.
Bên trong đa phần là một số tài liệu, nhưng nhìn những lời chú thích thì chỗ tài liệu này có lẽ Lục Bắc Thần đã xử lý trên đường đi.
Cô không quan tâm tới chúng, ánh mắt bị hấp dẫn bởi một chiếc hộp dạng dài hình ống.
Đáy lòng có một thanh âm nhỏ bé mà cố chấp đang nói với cô rằng: Cầm nó lên, mở nó ra, mày sẽ nhìn thấy được thứ mày muốn.
Thế là bàn tay cô không còn nghe sai khiến nữa, đưa về phía chiếc hộp.
Chiếc hộp đi kèm với một dây khóa nhỏ kiểu cổ, mở ra, bên trong là một cuộn giấy. Hơi thở của Cố Sơ trở nên gấp gáp, thậm chí ngón tay còn run lẩy bẩy. Cô mở nó ra từng chút, từng chút một, cảm giác quen thuộc nơi bàn tay khiến con tim cô đập nhanh hơn.
Cô nhẹ nhàng trải nó ra.
Một giây sau, khóe mắt Cố Sơ liền đỏ ửng.
Bóng lưng người đàn ông trên giấy vẫn cô độc, đứng trước ô cửa sổ ngập ánh đèn đường, gương mặt hơi nghiêng tuấn tú, dù không nhìn được từng đường nét nhưng đã gói trọn những cô đơn.
Nét bút do cô vẽ.
Lúc ấy tùy hứng phác họa, cô còn tô thêm một lớp màu đậm lên, chỉ để che đi tâm trạng cô đơn của người đàn ông. Nhưng cho dù màu sắc có rực rỡ nhường nào, thứ đập vào mắt ngay từ đầu vẫn là một bóng hình lẻ loi, ngoài kia biết bao nhà đã lên đèn, chỉ duy có một người chìm trong nỗi tương tư.
Anh đã mua bức tranh này, hơn nữa còn mua một ống đựng tranh, đặt trong chiếc vali kéo.
Từ khi gặp mặt tới bây giờ, Lục Bắc Thần chưa hề nhắc một chữ nào việc anh từng tới đảo Cổ Lãng, không nói vì sao anh tìm được nhà nghỉ ấy, không kể rằng anh đã tin tưởng bức tranh ấy là do cô vẽ, không nhắc chuyện anh đã từ Cổ Lãng trở về đất liền, tìm kiếm cô khắp các dãy phố.
Anh không nói với cô những điều ấy, không nhắc tới cái vất vả của anh, chỉ nói một câu duy nhất: Tôi chỉ biết, lúc này tôi phải tới.
Cố Sơ cất bức tranh đi, đứng dậy.
Cô muốn gặp anh, chưa bao giờ có một mong muốn mãnh liệt đến vậy.
Thứ cảm xúc bị đè nén quá lâu bỗng bùng nổ trong khoảnh khắc như lũ cuốn, như tuyết lở, đang gào thét, sôi sục đánh vào lồng ngực cô. Cố Sơ gọi vào di động của anh, tới khi nhạc chuông vang lên cô mới biết khi đi Lục Bắc Thần không mang theo di động.
Như vậy cô càng yên tâm hơn, anh không mang di động thì nhất định cũng chưa đi quá xa. Nghĩ vậy, trong tim cô bỗng trào dâng một niềm vui vu vơ. Có một suy nghĩ đang nảy mầm tận đáy con tim rồi trưởng thành theo từng lần chăm bẵm, trở thành một cái cây cao vút tận trời xanh, ra hiệu cho cô biết mình khó có thể che giấu được dòng thác tình cảm này nữa.
Cố Sơ đi ra khỏi khách sạn, cứ thế thẳng tiến. Ánh tịch dương càng lúc càng êm dịu, nhuộm một màu vàng ngất ngây cho chiếc váy dài của cô. Gương mặt cô cũng như hòa trộn nhiều ánh sáng, có chờ đợi, có mong ngóng thiết tha. Cô không biết phải đi đâu để tìm anh, nhưng luôn cảm thấy nếu cứ đi như vậy thì nhất định có thể tìm được anh.
Con ngõ nhỏ Hạ Môn không còn gió rít, trở nên nhàn nhã, vầng mây rơi xuống nơi đường chân trời nhuộm sắc đỏ, cũng hắt xuống con đường dưới chân khiến nó thêm sức sống.
Cô từ từ bước đi.
Ở góc đường.
Nơi ngã rẽ.
Cô… đột ngột dừng bước…
~Hết chương 171~
/568
|