“Xem hết báo cáo rồi chứ?” Anh bày ra vẻ mặt bình thản.
Cô nuốt nước bọt: “Ngư Khương vừa đưa em…”
“Chỉ có nội dung của hơn 300 trang báo cáo thôi, đối với em rất đơn giản.”
Cô có một dự cảm chẳng lành, cứ cảm thấy những lời anh sắp nói ra với cô là một đại nạn. Quả không sai, anh từ từ lên tiếng, ánh mắt nhìn cô còn mang theo một nụ cười: “Khi báo cáo, anh cần em bỏ giấy, thế nên em bắt buộc phải ghi nhớ hoàn chỉnh mọi nội dung, một dấu chấm cũng không được sai.”
“Làm sao có thể?” Cô buột miệng.
Anh bật cười, hỏi ngược lại: “Vì sao lại không thể?”
Phải, vì sao lại không thể? Cô á khẩu vì câu hỏi ngược này của anh. Lục Bắc Thần báo cáo từ cái lớn tới cái nhỏ có lần nào mang theo giấy đâu? Chuyện anh có thể làm được thì cô cũng phải làm được mới đúng.
Thấy cô trầm mặc, anh hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề.” Cố Sơ cô từ nhỏ đã không phải một bình hoa, càng không phải loại hoa được nuôi trong nhà kính, xuất chúng đủ mọi phương diện là bản lĩnh của cô, đương nhiên cô không muốn khiến anh thất vọng.
Anh bèn tiến lên, cười nói: “Chúc em ngày mai trong buổi báo cáo sẽ thuận lợi, suôn sẻ.”
Hiếm khi được nghe anh nói một câu may mắn nhưng cô rất muốn chửi thề một câu ‘lưu manh’. Ngày mai đã họp rồi, trước một ngày mới thông báo bắt cô ra trận, không phải lưu manh thì là cái gì.
Nhưng giờ phút này đây, Cố Sơ phải ưỡn ngực thẳng lưng đứng vào vị trí của người trình bày chính. Không phải cô không nhìn thấy ánh mắt nghi ngại của mọi người, cũng không phải không hiểu rõ trong lòng cục trưởng nghĩ gì. Nhưng đúng như Lục Bắc Thần nói, sức chú ý của đám người này đều dồn cả vào vụ án, về việc cô nói thế nào, có sức thuyết phục hay không đều không quan trọng. Quan trọng là phải nói được cho họ biết một bước tiến thật sự của vụ án.
“Có thể suy đoán Bàng Thành tử mạng tại nơi ở của mình. Đó là hiện trường đầu tiên của vụ án, sau đó Bàng Thành bị người ta chia xác.” Cô lần lượt tiến hành phân tích từng chứng cứ thu thập được tại hiện trường: “Ngoài vệt máu trên chiếc dép lê đó ra, chúng tôi còn tìm được bộ bát đĩa mới được ai đó cố tình bày trong chiếc tủ tại phòng bếp. Đĩa sứ là loại sứ mỏng, loại đĩa này thích hợp để ngắm chứ không để dùng. Thế nên chỉ cần từng dùng qua ắt lưu lại vết tích. Vì sao đĩa sứ lại bị thay đổi, khả năng lớn nhất chính là hung thủ dùng đĩa sứ để giết người, không muốn để lại dấu vết. Mà Bàng Thành là người học võ, loại đánh đấm nên những loại thuốc như cồn hay bông gòn chắc chắn thường xuyên chuẩn bị, nhưng trong hộp y tế của anh ta lại thiếu hai thứ này, rất có khả năng hung thủ trong quá trình hành hung đã làm chính mình bị thương, đã dùng chúng để xử lý vết thương. Vậy thì, trong nhà Bàng Thành sẽ tìm thấy mảnh đĩa vỡ. Không hề sai, chúng tôi đã tìm được một mảnh đĩa vỡ trong một góc kín đáo nhất tại phòng ngủ, nó khác với loại đĩa trong tủ bếp, hơn nữa trên mảnh vỡ còn dính vết máu.”
Hình ảnh được thay đổi, trở thành mảnh sứ có dính máu đó.
“Thông qua khám nghiệm Vết máu trên mảnh sứ, đã biết được nó thuộc về nạn nhân A.” Cố Sơ nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Nói một cách khác, người cầm mảnh sứ đả thương Bàng Thành là nạn nhân A.”
“Đợi đã.” La Trì lên tiếng: “Cô nói là… đả thương?”
“Đúng vậy, là đả thương.” Cố Sơ đáp lưu loát: “Vì căn cứ độ dẻo của sứ, nó chưa đủ để khiến nạn nhân thiệt mạng. Cuối cùng, nạn nhân A và Bàng Thành cùng bị chia xác, đủ để chứng tỏ hung thủ còn là một người khác. Nhưng nhất định là người cùng quen biết Bàng Thành và nạn nhân A, vì người lạ sẽ không đi dép lê vào để hành hung, chắc chắn họ đều biết nhau, hung thủ đã nhân lúc Bàng Thành không chú ý để ra tay sát hại. Hơn nữa, sau khi chúng tôi tiến hành so sánh, phân tích hình dạng mài mòn và trọng lượng mài mòn của dép lê, có thể khẳng định, nạn nhân A chính là người thường xuyên sống cùng với Bàng Thành, cũng chính là người ban nãy tôi vừa nói, người đàn ông rất thân thiết với Bàng Thành.”
La Trì nhíu mày rất chặt, các cảnh sát khác trầm tư suy nghĩ.
Tầm mắt Cố Sơ một lần nữa hướng về phía Lục Bắc Thần. Gương mặt anh chìm trong bóng tối nhưng rõ ràng anh đang cười, nhìn thẳng vào mắt cô như có ý khích lệ. Cô thầm hít sâu một hơi, cảm giác tự tin đầy ắp.
Mùi hương trên vòi nước chính là loại nước hoa đã bị cấm bán trên thị trường của CC. Người phụ nữ sử dụng nước hoa này có thể là quen biết Bàng Thành, hoặc là vợ tạm chồng hờ với Bàng Thành, việc này còn phải điều tra. Nhưng có thể chắc chắn rằng, người hợp tác với nạn nhân A giết chết Bàng Thành chính là chủ nhân của đôi dép lê nữ kia.” Cố Sơ tiếp tục nói.
Lục Bắc Thần dựa vào ghế, một tay đặt lên tay vịn, một tay chống cằm. Suốt cả quá trình anh đều đang quan sát nội dung báo cáo của cô cùng với dáng vẻ của cô. Hôm nay cô ăn mặc rất công sở, một chiếc đầm ôm sát mông đơn giản, một chiếc sơ mi màu be. Bóng cô kéo dài trên tường, nhanh nhẹn hoạt bát.
Trong đầu anh vô thức hiện lên hình ảnh của cô tối hôm trước.
Tối đó, cô dựa vào lưng anh, ngoan ngoãn mặc cho anh cõng về biệt thự. Cô kể cho anh nghe rất nhiều chuyện trước đây, về ngôi biệt thự ấy, về những ký ức tuyệt đẹp của cô tại đó.
Cô nằm bò trên chân anh như một chú cừu, mái tóc dài ngoằn ngoèo như thác nước.
Khi cô tắm, anh đi vào phòng tắm.
Hơi nước mù mịt, làm mờ đi chiếc gương sát sàn, cũng làm mờ đi bóng anh và cô chồng lên nhau.
Cô như một miếng ngọc, trắng trẻo nõn nà.
Cơ thể lại mềm mại như một con rắn, bám lấy anh, quyến rũ anh.
Anh chỉ muốn lập tức nuốt cô vào bụng.
Lúc này đây nhìn cô không rời mắt, bên tai Lục Bắc Thần dường như lại vọng về tiếng cô hổn hển. Giữa làn hơi nước, mái tóc dài ướt rượt của cô quấn lấy cánh tay anh. Anh ghìm chặt lấy cô, tham lam thưởng thức mùi vị của cô.
Từ trước gương trong phòng tắm ra tới chiếc bàn lớn trong phòng nghỉ rồi lại tới chiếc giường lớn trong phòng ngủ, anh như lên cơn nghiện.
Trong bóng tối, hơi thở của Lục Bắc Thần gấp gáp, cổ họng khô rát trong giây lát, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô nhuộm một màu đen càng lúc càng nồng đậm. Mắt anh như hai lưỡi dao đang tỉ mỉ trút bỏ bộ quần áo công sở của cô giống như bóc từng lớp vỏ bên ngoài ra. Cuối cùng thứ hiển hiện trước mắt anh chính là cơ thể trắng bóc, yêu kiều ấy.
Hình dáng cô trong chiếc đầm công sở đẹp tuyệt vời.
Bớt đi chút ngây thơ, nhiều thêm phần chín chắn.
Nhưng lại trở thành sức hấp dẫn trí mạng, khiến ánh mắt anh rực lửa.
Giống như khi cô mặc áo blouse trắng cũng sẽ khiến người liên tưởng xa xôi như vậy.
“Có một vấn đề, vì sao nhất định là phụ nữ? Hơn nữa còn là đồng phạm với nạn nhân A?” La Trì hỏi.
Cố Sơ nói: “Thật ra anh nên hỏi rằng vì sao lại là một người phụ nữ mắc chứng OCD.”
“Làm sao nhận ra cô ta mắc chứng OCD?”
“Xương cốt của nạn nhân A và Bàng Thành được chặt rất chỉnh tề, hơn nữa khi xương sọ của Bàng Thành được ghép vào xác của nạn nhân A, nếu không quan sát tỉ mỉ sẽ không phát hiện được sự sai lệch. Cũng tức là hung thủ phải cắt sao cho xương sọ của Bàng Thành vừa khít vừa xương đầu của nạn nhân A mới thôi. Đồ đạc trong nhà Bàng Thành được đặt để lộn xộn. Anh ta không phải là một người ưa gọn gàng nhưng đống bát đĩa mới lại được xếp rất ngay ngắn, theo hình dạng to nhỏ, vuông vắn. Những điều trên đây đều có thể giúp chúng ta nhận ra người này mắc chứng OCD, đây là điều thứ nhất. Hung thủ là nữ giới, đây là kết luận được rút ra từ xác của nạn nhân A. Nếu như khi xảy ra án mạng tại hiện trường chỉ có ba người họ, vậy thì hung thủ chắc chắn phải là nữ giới, không thể là một người đàn ông yếu đuối vì nạn nhân A là người luyện võ, đây là điểm thứ hai. Còn về việc giúp nạn nhân A cùng sát hại, thậm chí có thể nói là sai khiến nạn nhân A thì có thể nhận ra từ hành vi xóa chứng cứ một cách gọn gàng thứ tự, nước khử trùng, bày bát đĩa mới, trong phòng không có dấu vết giằng co… chứng tỏ người này đã ra tay lão luyện rồi. Tổng hợp những điều trên thì người phụ nữ ở cùng với nạn nhân A, quen biết Bàng Thành, là một người phụ nữ có diện mạo xinh đẹp, thậm chí đủ để khiến đàn ông cam tâm tình nguyện phạm sai lầm, mắc chứng ưa sạch sẽ, mắc chứng OCD, thành thục, tàn ác, khả năng cao hơn nữa là Bàng Thành đã bỏ ra không ít tiền cho cô ta, thế nên cô ta nhất định cũng là một người phụ nữ xài hàng cao cấp.”
Trong lúc nói, Cố Sơ cảm thấy có ánh mắt nóng bỏng nào đó cứ nhìn mình chằm chằm. Cô nhìn qua, là Lục Bắc Thần.
Ánh mắt anh như cười như không, lại giống như đang che giấu một con thú.
Khiến lòng cô hoảng hốt.
Trái tim bắt đầu đập thình thịch.
Cô vẫn nhớ tới cảnh anh ở trong phòng làm việc. Hôm qua cô cầm báo cáo đi tìm anh, sau khi bị anh thuyết phục hôm nay lên trình bày, cô bèn định xuống nhà đọc báo cáo. Ai ngờ anh bước tới trước, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau.
Cô khẽ cười, định đẩy anh ra thì lại càng bị anh ôm chặt hơn.
Anh nói bên tai cô: “Tối qua… em gợi cảm chết người.”
Cô nghe mà vành tai nóng rực.
Anh cúi đầu, đặt những chiếc hôn vụn vặt lên lên trán cô rồi từ đó đi xuống.
Cô quả thực hết hồn, ngay trong phòng làm việc của anh, lại còn giữa ban ngày ban mặt, chỉ cần Ngữ Cảnh hay ai đó đi vào là có thể nhìn thấy cảnh này.
Nhưng anh vẫn quấn lấy cô, bàn tay lớn vén áo sơ mi của cô lên.
Giây phút ấy, trong lòng bàn tay anh như có lửa, nhanh chóng bùng cháy trên da thịt cô.
Anh cắn khẽ lên vành tai cô và nói: “Em biết không, em mặc áo blouse trắng thật sự khiến người ta muốn phạm tội.”
Cô thở dốc.
Cả một bàn làm việc rộng lớn một lần nữa trở thành nơi anh chiếm đoạt lấy sự mềm mại của cô.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, mồ hôi của cô dính đầy bàn, anh từ tốn mặc lại quần. Khi khoác chiếc áo blouse lên người, anh lại trở thành vị giáo sư quyền uy phong độ, nho nhã, hoàn toàn như hai người khác biệt với vẻ cuồng dã ban nãy.
Anh tỉ mẩn lau sạch người cho cô rồi mặc quần áo lại cho cô, cúi người xuống dịu dàng nói: “Em còn chưa đầy ba tiếng đồng hồ để học thuộc báo cáo, vì tối nay anh còn muốn ăn một bữa ngon, thế nên hết giờ làm em không có thời gian đọc báo cáo nữa đâu.”
Anh thật sự đáng ghét, cô thầm nghĩ trong lòng…
Cô nuốt nước bọt: “Ngư Khương vừa đưa em…”
“Chỉ có nội dung của hơn 300 trang báo cáo thôi, đối với em rất đơn giản.”
Cô có một dự cảm chẳng lành, cứ cảm thấy những lời anh sắp nói ra với cô là một đại nạn. Quả không sai, anh từ từ lên tiếng, ánh mắt nhìn cô còn mang theo một nụ cười: “Khi báo cáo, anh cần em bỏ giấy, thế nên em bắt buộc phải ghi nhớ hoàn chỉnh mọi nội dung, một dấu chấm cũng không được sai.”
“Làm sao có thể?” Cô buột miệng.
Anh bật cười, hỏi ngược lại: “Vì sao lại không thể?”
Phải, vì sao lại không thể? Cô á khẩu vì câu hỏi ngược này của anh. Lục Bắc Thần báo cáo từ cái lớn tới cái nhỏ có lần nào mang theo giấy đâu? Chuyện anh có thể làm được thì cô cũng phải làm được mới đúng.
Thấy cô trầm mặc, anh hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề.” Cố Sơ cô từ nhỏ đã không phải một bình hoa, càng không phải loại hoa được nuôi trong nhà kính, xuất chúng đủ mọi phương diện là bản lĩnh của cô, đương nhiên cô không muốn khiến anh thất vọng.
Anh bèn tiến lên, cười nói: “Chúc em ngày mai trong buổi báo cáo sẽ thuận lợi, suôn sẻ.”
Hiếm khi được nghe anh nói một câu may mắn nhưng cô rất muốn chửi thề một câu ‘lưu manh’. Ngày mai đã họp rồi, trước một ngày mới thông báo bắt cô ra trận, không phải lưu manh thì là cái gì.
Nhưng giờ phút này đây, Cố Sơ phải ưỡn ngực thẳng lưng đứng vào vị trí của người trình bày chính. Không phải cô không nhìn thấy ánh mắt nghi ngại của mọi người, cũng không phải không hiểu rõ trong lòng cục trưởng nghĩ gì. Nhưng đúng như Lục Bắc Thần nói, sức chú ý của đám người này đều dồn cả vào vụ án, về việc cô nói thế nào, có sức thuyết phục hay không đều không quan trọng. Quan trọng là phải nói được cho họ biết một bước tiến thật sự của vụ án.
“Có thể suy đoán Bàng Thành tử mạng tại nơi ở của mình. Đó là hiện trường đầu tiên của vụ án, sau đó Bàng Thành bị người ta chia xác.” Cô lần lượt tiến hành phân tích từng chứng cứ thu thập được tại hiện trường: “Ngoài vệt máu trên chiếc dép lê đó ra, chúng tôi còn tìm được bộ bát đĩa mới được ai đó cố tình bày trong chiếc tủ tại phòng bếp. Đĩa sứ là loại sứ mỏng, loại đĩa này thích hợp để ngắm chứ không để dùng. Thế nên chỉ cần từng dùng qua ắt lưu lại vết tích. Vì sao đĩa sứ lại bị thay đổi, khả năng lớn nhất chính là hung thủ dùng đĩa sứ để giết người, không muốn để lại dấu vết. Mà Bàng Thành là người học võ, loại đánh đấm nên những loại thuốc như cồn hay bông gòn chắc chắn thường xuyên chuẩn bị, nhưng trong hộp y tế của anh ta lại thiếu hai thứ này, rất có khả năng hung thủ trong quá trình hành hung đã làm chính mình bị thương, đã dùng chúng để xử lý vết thương. Vậy thì, trong nhà Bàng Thành sẽ tìm thấy mảnh đĩa vỡ. Không hề sai, chúng tôi đã tìm được một mảnh đĩa vỡ trong một góc kín đáo nhất tại phòng ngủ, nó khác với loại đĩa trong tủ bếp, hơn nữa trên mảnh vỡ còn dính vết máu.”
Hình ảnh được thay đổi, trở thành mảnh sứ có dính máu đó.
“Thông qua khám nghiệm Vết máu trên mảnh sứ, đã biết được nó thuộc về nạn nhân A.” Cố Sơ nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Nói một cách khác, người cầm mảnh sứ đả thương Bàng Thành là nạn nhân A.”
“Đợi đã.” La Trì lên tiếng: “Cô nói là… đả thương?”
“Đúng vậy, là đả thương.” Cố Sơ đáp lưu loát: “Vì căn cứ độ dẻo của sứ, nó chưa đủ để khiến nạn nhân thiệt mạng. Cuối cùng, nạn nhân A và Bàng Thành cùng bị chia xác, đủ để chứng tỏ hung thủ còn là một người khác. Nhưng nhất định là người cùng quen biết Bàng Thành và nạn nhân A, vì người lạ sẽ không đi dép lê vào để hành hung, chắc chắn họ đều biết nhau, hung thủ đã nhân lúc Bàng Thành không chú ý để ra tay sát hại. Hơn nữa, sau khi chúng tôi tiến hành so sánh, phân tích hình dạng mài mòn và trọng lượng mài mòn của dép lê, có thể khẳng định, nạn nhân A chính là người thường xuyên sống cùng với Bàng Thành, cũng chính là người ban nãy tôi vừa nói, người đàn ông rất thân thiết với Bàng Thành.”
La Trì nhíu mày rất chặt, các cảnh sát khác trầm tư suy nghĩ.
Tầm mắt Cố Sơ một lần nữa hướng về phía Lục Bắc Thần. Gương mặt anh chìm trong bóng tối nhưng rõ ràng anh đang cười, nhìn thẳng vào mắt cô như có ý khích lệ. Cô thầm hít sâu một hơi, cảm giác tự tin đầy ắp.
Mùi hương trên vòi nước chính là loại nước hoa đã bị cấm bán trên thị trường của CC. Người phụ nữ sử dụng nước hoa này có thể là quen biết Bàng Thành, hoặc là vợ tạm chồng hờ với Bàng Thành, việc này còn phải điều tra. Nhưng có thể chắc chắn rằng, người hợp tác với nạn nhân A giết chết Bàng Thành chính là chủ nhân của đôi dép lê nữ kia.” Cố Sơ tiếp tục nói.
Lục Bắc Thần dựa vào ghế, một tay đặt lên tay vịn, một tay chống cằm. Suốt cả quá trình anh đều đang quan sát nội dung báo cáo của cô cùng với dáng vẻ của cô. Hôm nay cô ăn mặc rất công sở, một chiếc đầm ôm sát mông đơn giản, một chiếc sơ mi màu be. Bóng cô kéo dài trên tường, nhanh nhẹn hoạt bát.
Trong đầu anh vô thức hiện lên hình ảnh của cô tối hôm trước.
Tối đó, cô dựa vào lưng anh, ngoan ngoãn mặc cho anh cõng về biệt thự. Cô kể cho anh nghe rất nhiều chuyện trước đây, về ngôi biệt thự ấy, về những ký ức tuyệt đẹp của cô tại đó.
Cô nằm bò trên chân anh như một chú cừu, mái tóc dài ngoằn ngoèo như thác nước.
Khi cô tắm, anh đi vào phòng tắm.
Hơi nước mù mịt, làm mờ đi chiếc gương sát sàn, cũng làm mờ đi bóng anh và cô chồng lên nhau.
Cô như một miếng ngọc, trắng trẻo nõn nà.
Cơ thể lại mềm mại như một con rắn, bám lấy anh, quyến rũ anh.
Anh chỉ muốn lập tức nuốt cô vào bụng.
Lúc này đây nhìn cô không rời mắt, bên tai Lục Bắc Thần dường như lại vọng về tiếng cô hổn hển. Giữa làn hơi nước, mái tóc dài ướt rượt của cô quấn lấy cánh tay anh. Anh ghìm chặt lấy cô, tham lam thưởng thức mùi vị của cô.
Từ trước gương trong phòng tắm ra tới chiếc bàn lớn trong phòng nghỉ rồi lại tới chiếc giường lớn trong phòng ngủ, anh như lên cơn nghiện.
Trong bóng tối, hơi thở của Lục Bắc Thần gấp gáp, cổ họng khô rát trong giây lát, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô nhuộm một màu đen càng lúc càng nồng đậm. Mắt anh như hai lưỡi dao đang tỉ mỉ trút bỏ bộ quần áo công sở của cô giống như bóc từng lớp vỏ bên ngoài ra. Cuối cùng thứ hiển hiện trước mắt anh chính là cơ thể trắng bóc, yêu kiều ấy.
Hình dáng cô trong chiếc đầm công sở đẹp tuyệt vời.
Bớt đi chút ngây thơ, nhiều thêm phần chín chắn.
Nhưng lại trở thành sức hấp dẫn trí mạng, khiến ánh mắt anh rực lửa.
Giống như khi cô mặc áo blouse trắng cũng sẽ khiến người liên tưởng xa xôi như vậy.
“Có một vấn đề, vì sao nhất định là phụ nữ? Hơn nữa còn là đồng phạm với nạn nhân A?” La Trì hỏi.
Cố Sơ nói: “Thật ra anh nên hỏi rằng vì sao lại là một người phụ nữ mắc chứng OCD.”
“Làm sao nhận ra cô ta mắc chứng OCD?”
“Xương cốt của nạn nhân A và Bàng Thành được chặt rất chỉnh tề, hơn nữa khi xương sọ của Bàng Thành được ghép vào xác của nạn nhân A, nếu không quan sát tỉ mỉ sẽ không phát hiện được sự sai lệch. Cũng tức là hung thủ phải cắt sao cho xương sọ của Bàng Thành vừa khít vừa xương đầu của nạn nhân A mới thôi. Đồ đạc trong nhà Bàng Thành được đặt để lộn xộn. Anh ta không phải là một người ưa gọn gàng nhưng đống bát đĩa mới lại được xếp rất ngay ngắn, theo hình dạng to nhỏ, vuông vắn. Những điều trên đây đều có thể giúp chúng ta nhận ra người này mắc chứng OCD, đây là điều thứ nhất. Hung thủ là nữ giới, đây là kết luận được rút ra từ xác của nạn nhân A. Nếu như khi xảy ra án mạng tại hiện trường chỉ có ba người họ, vậy thì hung thủ chắc chắn phải là nữ giới, không thể là một người đàn ông yếu đuối vì nạn nhân A là người luyện võ, đây là điểm thứ hai. Còn về việc giúp nạn nhân A cùng sát hại, thậm chí có thể nói là sai khiến nạn nhân A thì có thể nhận ra từ hành vi xóa chứng cứ một cách gọn gàng thứ tự, nước khử trùng, bày bát đĩa mới, trong phòng không có dấu vết giằng co… chứng tỏ người này đã ra tay lão luyện rồi. Tổng hợp những điều trên thì người phụ nữ ở cùng với nạn nhân A, quen biết Bàng Thành, là một người phụ nữ có diện mạo xinh đẹp, thậm chí đủ để khiến đàn ông cam tâm tình nguyện phạm sai lầm, mắc chứng ưa sạch sẽ, mắc chứng OCD, thành thục, tàn ác, khả năng cao hơn nữa là Bàng Thành đã bỏ ra không ít tiền cho cô ta, thế nên cô ta nhất định cũng là một người phụ nữ xài hàng cao cấp.”
Trong lúc nói, Cố Sơ cảm thấy có ánh mắt nóng bỏng nào đó cứ nhìn mình chằm chằm. Cô nhìn qua, là Lục Bắc Thần.
Ánh mắt anh như cười như không, lại giống như đang che giấu một con thú.
Khiến lòng cô hoảng hốt.
Trái tim bắt đầu đập thình thịch.
Cô vẫn nhớ tới cảnh anh ở trong phòng làm việc. Hôm qua cô cầm báo cáo đi tìm anh, sau khi bị anh thuyết phục hôm nay lên trình bày, cô bèn định xuống nhà đọc báo cáo. Ai ngờ anh bước tới trước, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau.
Cô khẽ cười, định đẩy anh ra thì lại càng bị anh ôm chặt hơn.
Anh nói bên tai cô: “Tối qua… em gợi cảm chết người.”
Cô nghe mà vành tai nóng rực.
Anh cúi đầu, đặt những chiếc hôn vụn vặt lên lên trán cô rồi từ đó đi xuống.
Cô quả thực hết hồn, ngay trong phòng làm việc của anh, lại còn giữa ban ngày ban mặt, chỉ cần Ngữ Cảnh hay ai đó đi vào là có thể nhìn thấy cảnh này.
Nhưng anh vẫn quấn lấy cô, bàn tay lớn vén áo sơ mi của cô lên.
Giây phút ấy, trong lòng bàn tay anh như có lửa, nhanh chóng bùng cháy trên da thịt cô.
Anh cắn khẽ lên vành tai cô và nói: “Em biết không, em mặc áo blouse trắng thật sự khiến người ta muốn phạm tội.”
Cô thở dốc.
Cả một bàn làm việc rộng lớn một lần nữa trở thành nơi anh chiếm đoạt lấy sự mềm mại của cô.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, mồ hôi của cô dính đầy bàn, anh từ tốn mặc lại quần. Khi khoác chiếc áo blouse lên người, anh lại trở thành vị giáo sư quyền uy phong độ, nho nhã, hoàn toàn như hai người khác biệt với vẻ cuồng dã ban nãy.
Anh tỉ mẩn lau sạch người cho cô rồi mặc quần áo lại cho cô, cúi người xuống dịu dàng nói: “Em còn chưa đầy ba tiếng đồng hồ để học thuộc báo cáo, vì tối nay anh còn muốn ăn một bữa ngon, thế nên hết giờ làm em không có thời gian đọc báo cáo nữa đâu.”
Anh thật sự đáng ghét, cô thầm nghĩ trong lòng…
/568
|