Nếu có thể, cô rất muốn bước tới, nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh, an ủi anh…Kiều Vân Tiêu ghé thăm lúc nửa đêm, sau khi vào tiện tay vắt áo vest qua một bên, dựa vào ghế nghỉ ngơi, áo sơ mi được mở bung ba cúc, lồng ngực cơ bắp loáng thoáng ẩn hiện, thường ngày luôn là một người thoải mái, cởi mở, lúc này đây trông mệt mỏi và suy sụp.
Anh vào trong, không nói một lời.
Tiêu Tiếu Tiếu đoán rằng anh lại lo lắng cho chuyện của bố mình nên cũng không nói gì nhiều. Cô cầm cốc nước của mình, rửa qua một chút rồi đi tới bên anh, đưa cho anh.
Kiều Vân Tiêu đón lấy. Cốc nước ấm nóng, nước bên trong màu vàng cam. Anh nhấp một ngụm, hơi ngọt. Chẳng hiểu sao, trái tim bị vị ngọt khẽ khàng này kích thích đôi chút, ấm lên phần nào. Anh ngẩng đầu lên: “Đây là gì vậy?”
“Em pha cho anh một cốc C sủi.” Tiêu Tiếu Tiếu đút hai tay vào túi áo blouse, khẽ nói: “Sắc mặt của anh tệ quá.”
“Cảm ơn em.”
Tiêu Tiếu Tiếu im lặng mỉm cười. Kiều Vân Tiêu cũng không nói thêm gì nữa, uống từng chút, từng chút. Căn phòng bật đèn vàng, không có nguồn ánh sáng quá chói mắt, nguồn sáng êm dịu, rọi lên khóe mắt hàng mi của anh, trông anh đầy tâm sự.
“Đừng quá lo lắng, bác trai sẽ không có chuyện gì đâu.” Tiêu Tiếu Tiếu thấy anh nhíu mày, sắc mặt tiều tụy thì tự nhiên cảm thấy xót xa. Nếu có thể, cô rất muốn bước tới, nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh, an ủi anh.
“Có bác sỹ Cố và cả những chuyên gia anh mời tới, cuộc phẫu thuật ngày mai chắc chắn thành công.”
Kiều Vân Tiêu có phần hoảng hốt, rất lâu sau mới tỉnh lại, nhìn về phía cô: “Em biết rồi?”
Đôi chút hoảng loạn vụt qua ánh mắt Tiêu Tiếu Tiếu, nhưng cô che giấu rất nhanh, khẽ cười: “Bác trai là người nổi tiếng, có rất nhiều người quan tâm đến tình hình của bác ấy, thế nên không muốn biết cũng khó. Bệnh viện này đâu có lớn lắm chứ.”
Sau khi bố của Kiều Vân Tiêu được đưa vào bệnh viện, khoảng thời gian này bệnh tình liên tục tái phát. Tuy rằng lần trước phẫu thuật thành công nhưng dù sao tuổi tác của ông cũng đã cao, rất nhiều bệnh biến chứng cũng theo đó kéo tới. Cô nhiều lần tới thăm nom, rồi hỏi thăm cả y tá của phòng bệnh cao cấp mới biết sáng sớm ngày mai bác Kiều lại tiến hành phẫu thuật một lượt nữa, do chính tay thầy hướng dẫn của cô và các chuyên gia được mời về cùng mổ chính. Thật ra tình trạng của bác Kiều mỗi lần nhập viện cô đều biết rõ, thậm chí còn biết sớm hơn anh rất nhiều, nhưng lần nào gặp mặt cô đều không hỏi tới bệnh tình của ông hoặc thể hiện quan điểm của mình trước mặt anh. Cô không muốn anh cảm thấy mình như một bóng ma cứ đeo đuổi mãi, bám riết lấy anh, theo dõi tình hình của bố anh.
Lần tỏ tình sau trận say mấy hôm trước, cô cực kỳ phiền muộn, thế nên chỉ cần anh không hỏi, cô cũng càng né tránh nhắc tới tình hình của bác Kiều. Ban nãy thấy anh ưu tư, nhất thời nôn nóng cô mới buột miệng.
Cái cớ lẩn tránh của Tiêu Tiếu Tiếu rất tốt, hoặc có thể hiện giờ Kiều Vân Tiêu vốn không có tâm trạng để phân tích quá nhiều. Anh mệt mỏi gật đầu, nói một câu: “Mong là vậy.”
Tiêu Tiếu Tiếu hiểu những âu lo của anh. Phẫu thuật không đáng sợ, chỉ sợ người ta đã có tuổi, ngay cả việc phẫu thuật cũng không chịu đựng nổi. Bệnh não của bác Kiều lại dính líu tới cả bệnh tâm huyết quản. Như vậy, không những cần có chuyên gia ngoại khoa thần kinh mà còn cần cả chuyên gia ngoại khoa tim mạch cùng ‘lâm trận’. Dù có là ai cũng sẽ mất ăn mất ngủ. Cô thầm thở dài, cũng chẳng biết nên an ủi anh ra sao, cô nghĩ bụng rồi hỏi: “Anh ăn gì chưa?”
Nghe nói cả chiều nay anh ở trong bệnh viện, sợ là chẳng có tâm trạng ăn uống gì.
Quả nhiên, Kiều Vân Tiêu lắc đầu.
Cô đứng dậy định đi.
“Tiếu Tiếu.” Anh gọi giật cô lại: “Đừng làm nữa, anh không đói.”
Tiêu Tiếu Tiếu đứng đờ ra tại chỗ rồi liếm môi đáp: “Không ăn cơm sao được? Anh đợi em chút, nhanh thôi.” Dứt lời, cô đẩy cửa đi ra ngoài.
Kiều Vân Tiêu dựa ra sau ghế, nhắm mắt lại.
Khi các bác sỹ trực đêm không ngủ được, căng tin của bệnh viện trở thành nơi chu đáo nhất, nhưng nhiều khi các bác sỹ trực đêm cũng không có thời gian ở lại đây, có lúc còn chưa kịp uống xong cốc café đã bị gọi đi rồi. Tiêu Tiếu Tiếu luôn mang theo di động bên mình. Mặc dù vừa qua một ca cấp cứu nhưng sợ rằng lại có bệnh nhân được chuyển tới. Cô tới căng tin mua vội một cốc café rồi gói thêm một phần sandwich thịt nguội, sau đó quay trở lại phòng làm việc.
Lúc bước vào, Kiều Vân Tiêu đã bất động dựa người ở đó, hình như là thiếp đi rồi. Tiêu Tiếu Tiếu biết chắc là mấy hôm nay anh chẳng được nghỉ ngơi tử tế, bèn cất bước nhẹ nhàng. Khi đổ café vẫn có vài tiếng động nhỏ, anh bất thình lình mở mắt ra.
Tiêu Tiếu Tiếu bắt được vẻ căng thẳng, hoảng loạn ánh lên trong mắt anh, trái tim chợt nhói đau. Cô bước tới đưa café và sandwich cho anh, nhẹ nhàng nói: “Anh ăn một chút đi, bây giờ mà anh lại đổ bệnh nữa thì sao chăm sóc được bác trai?”
Kiều Vân Tiêu đón lấy, nói một tiếng cảm ơn, khi ngước mắt lên đã thu lại mọi tâm sự. Một phần sandwich được cắt vuông vức thành mấy miếng. Anh cầm một miếng cho cô. Cô nghĩ bụng rồi nhận lấy, cùng anh từ từ ăn. Kể ra cũng kỳ lạ, cảm giác ghê rợn lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
“Anh không phải là một đứa con hiếu thảo.” Rất lâu sau, Kiều Vân Tiêu nói một câu.
Tiêu Tiếu Tiếu đặt chiếc bánh sandwich xuống, nhìn anh.
“Sau khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, anh vẫn luôn trách ông. Thật ra bao năm nay ông có lòng bù đắp, anh nhận ra được.” Thanh âm của Kiều Vân Tiêu rất khẽ, đè nén khiến người ta đau lòng.
Tiêu Tiếu Tiếu không nói gì hết, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Có lúc anh nghĩ vì sao con người ta phải khôn lớn, vì sao cái giá của trưởng thành lại tàn nhẫn như vậy? Nếu có thể quay trở lại những ngày tháng trước kia thì tốt biết bao. Chưa ai rời xa, chưa ai oán hận.” Kiều Vân Tiêu lẩm bẩm.
Sau khi nhà họ Cố có biến, anh từng sa ngã một thời gian, không quay về nhà họ Kiều cũng không quan tâm tới chuyện làm ăn của gia đình. Anh hận bố, hận ông nói lời không giữ lời, hận ông bạc tình bạc nghĩa. Tới tận khi mẹ anh đổ bệnh qua đời, anh mới quay trở về nhà. Trước lúc lâm chung, mẹ nói với anh đừng hận bố, vì ông ấy có nỗi khổ, sự khó xử của mình, rồi lại nói chuyện của nhà họ Cố không dây vào được, nếu không ngay cả nhà họ Kiều cũng khó mà bảo vệ được mình.
Anh biết chuyện nhà họ Cố trắc trở nhưng anh càng cho rằng bố sợ hao tổn giang sơn hơn nửa đời người nên không chịu ra tay giúp đỡ. Nói chẳng ra, chẳng phải là sợ bị liên lụy ư? Trong lòng anh tuy vẫn còn khúc mắc nhưng bố dẫu sao vẫn là người thân duy nhất trên đời này, dù hận hay trách cũng vậy, quan hệ huyết thống giữa anh và ông là không thể cắt đứt.
Anh trở về nhà họ Kiều, trở về tập đoàn Kiều Viễn, tới khi hoàn toàn tiếp quản chuyện kinh doanh của gia đình thì tình hình sức khỏe của bố lại xấu đi. Anh rốt cuộc vẫn không thể nói với ông câu ấy: Thật ra con tha thứ cho bố rồi, nhưng cũng không thể rời khỏi ông nửa bước.
Tiêu Tiếu Tiếu hiểu tâm trạng của anh. Bao năm nay, cô đã chứng kiến anh từng bước, từng bước ngồi lên chiếc ghế cao nhất, cũng nhận ra anh chưa bao giờ thực sự vui vẻ. Cô khẽ thở dài rồi nói: “Con người ấy mà, sợ nhất là đến khi con cái muốn phụng dưỡng cha mẹ, cha mẹ lại không đợi được ngày ấy nữa. Sống nên nhìn về phía trước, bây giờ vẫn chưa muộn, thế nên anh đừng làm những chuyện khiến bản thân hối hận nữa.”
Kiều Vân Tiêu gật đầu, cười khổ: “Bây giờ anh không muốn trách cứ bất kỳ ai nữa. Chỉ trách anh năm xưa không có khả năng bảo vệ cho Tiểu Sơ. Bây giờ nghĩ lại, anh vừa chẳng phải một người con hiếu nghĩa vừa chẳng phải một người đàn ông tốt. Trong lòng Tiểu Sơ, anh càng chẳng phải một người anh trai tốt.”
“Tính tình Tiểu Sơ trước nay rộng lượng, cậu ấy sẽ không trách anh đâu.” Tiêu Tiếu Tiếu nói, nhưng lại có một nỗi bi thương lan ra trong lòng. Cô cứ nhìn anh như vậy, rõ ràng anh ở ngay cạnh bên, vì sao vẫn cảm thấy anh xa tận chân trời? Anh chưa từng đặt cô vào mắt mình, vào trái tim mình, chỉ có thể dung nạp một mình Cố Sơ mà thôi.
Kiều Vân Tiêu thở dài nặng nề, uống một ngụm café rồi ngước lên nhìn cô. Cô ngồi trên chiếc ghế đối diện anh, cả chiếc áo blouse càng khiến gương mặt cô trắng sáng. Tựa hồ anh lại nhìn thấy hình ảnh cô ngày trước, gương mặt nhỏ nhắn phúng phính dễ thương. Lúc này đây, từng đường nét của cô càng ngày càng xinh đẹp, tiêu chuẩn, nhưng ánh mắt đã thiếu đi sự lạc quan ngày ấy.
“Tiếu Tiếu, gần đây hay tới làm phiền em, thật ngại quá.”
Từ sau khi bố nhập viện, thi thoảng anh lại tìm Tiếu Tiếu nói chuyện. Cũng không nói quá nhiều chuyện, có lúc anh chỉ ở trong phòng làm việc của cô, yên lặng ngồi một lát, tâm tình cũng thoải mái hơn. Căn phòng này có mùi thuốc khử trùng thanh lạnh, còn cả mùi hương dìu dịu trên người cô, hòa trộn vào nhau, khi hít thở cũng khiến tâm hồn tĩnh lặng.
Thật ra không chỉ là mấy ngày này. Mấy năm nay, mỗi khi tâm trạng phiền muộn, anh lại tìm cô trò chuyện đôi ba câu. Nhưng đa phần là vì quá bận rộn, khi nghĩ tới chuyện liên lạc với cô thì đã là mấy tháng sau, luôn trong tình trạng như vậy.
Tiêu Tiếu Tiếu mỉm cười nhẹ nhàng: “Gì mà làm phiền chứ. Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi. Chúng ta là bạn tốt, là… anh em tốt.”
Kiều Vân Tiêu hơi cong môi, có thể nhận ra tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn đôi chút.
“Tối đó…” Rất lâu sau, Tiêu Tiếu Tiếu mới gượng gạo mở lời.
“Ừ?”
Tiêu Tiếu Tiếu lấy tăm gẩy gẩy bánh sandwich, không nhìn anh: “Chính là buổi tối em uống say đó, thật ra em… không có ý đó đâu.”
Kiều Vân Tiêu hơi sững người.
“Anh tuyệt đối đừng hiểu lầm nhé, Kiều đại ca, tối đó em thật sự uống say. Thật ra đó toàn là mấy lời lăng nhăng thôi, anh đừng cho là thật.” Cô ám chỉ chuyện mình bày tỏ với anh.
Cô chưa từng ảo vọng điều gì, chỉ muốn được lặng lẽ ở bên cạnh anh như vậy. Thi thoảng anh phiền muộn, mệt mỏi giống như bây giờ đây, cô vẫn có thể cùng anh trò chuyện. Những lời khi say giống như một tai họa. Cô chỉ sợ nó lan ra, anh sẽ cảm thấy chán ghét rồi xa cách cô.
Anh có biết được tâm tư của cô hay không không quan trọng, quan trọng là anh vẫn có thể coi cô là một người bạn tốt để tâm sự mọi điều.
Kiều Vân Tiêu nhìn cô, rất lâu sau mới nói: “Hôm đó chỉ tại em say thôi. Tiếu Tiếu, em đừng căng thẳng như vậy.”
“Em… sợ anh hiểu lầm.”
Anh mỉm cười: “Em cũng nói chỉ là hiểu lầm mà. Yên tâm, anh không nghĩ nhiều đâu.”
Tiêu Tiếu Tiếu gượng cười: “Vậy thì tốt.”
Rõ ràng đã trời quang mây tạnh, trái tim cô vì sao chỉ càng buồn thêm? Anh không nghĩ nhiều là chuyện tốt, chứng tỏ anh không xa lánh cô, nhưng câu nói “Anh không nghĩ nhiều” ấy cứ giống một lưỡi dao găm thẳng vào trái tim cô.
Cô dằn lòng cảnh cáo bản thân: Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa.
Cứ như vậy, hai người lại yên tĩnh một lúc, chẳng ai nói nữa nhưng cũng không cảm thấy ngượng ngập.
Lại được một lúc, Kiều Vân Tiêu ngẩng lên nhìn cô, có vẻ như đã suy nghĩ rất lâu mới nói: “Tiếu Tiếu, có chuyện này anh vẫn luôn muốn hỏi rõ ràng.”
“Chuyện gì ạ?”
“Buổi tối trước ngày em tốt nghiệp…” Anh ngập ngừng.
Bàn tay đang vân vê chiếc cốc của Tiêu Tiếu Tiếu chợt khựng lại.
“Tối đó anh uống say, cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó.” Kiều Vân Tiêu nhìn về phía cô và nói: “Anh rất muốn biết, người tối đó cùng với anh… có phải là em không?”
Chuyện này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng anh. Nhiều năm trôi qua rồi nhưng mỗi lần nghĩ lại buổi tối hôm đó, anh vẫn còn canh cánh trong lòng. Tối đó anh uống rất nhiều rượu, mơ mơ hồ hồ nhớ rằng Tiêu Tiếu Tiếu ở bên cạnh mình, về sau hình như anh lại nhìn thấy Cố Sơ. Anh ôm cô, không muốn để cô đi, sau đó đè cô lên giường.
Hôm sau tỉnh dậy, anh đang nằm trên giường khách sạn, bên cạnh không có ai. Anh có những đoạn ký ức nhưng cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Lần tình cảm đó quá chân thật, cứ như đã thực sự xảy ra vậy.
Nhưng anh biết rõ tối đó tuyệt đối không thể là Cố Sơ. Cô ở tận Quỳnh Châu, sao có thể xuất hiện bên cạnh mình? Thế nên, khả năng duy nhất chính là Tiêu Tiếu Tiếu, nhưng anh đã hỏi cô, cô một mực phủ nhận.
Hôm nay anh hỏi lại, thật ra là muốn cởi bỏ nút thắt này.
Trái tim Tiêu Tiếu Tiếu bắt đầu đập loạn một cách bất an, ngay cả ngón tay cũng run rẩy. Cô đặt cốc nước lên mặt bàn. Cô sợ cầm nó không vững sẽ để lộ tâm trạng căng thẳng. Cô ngước lên nhìn Kiều Vân Tiêu, ép mình đè xuống những hoang mang trong lòng, cười nói: “Anh Vân Tiêu, câu này anh đã hỏi em hai lần rồi. Kỳ thật, sau khi em đi lại có cô nào lén lút mò vào phòng anh sao? Không thể nào, em đoán là anh nằm mơ thôi.”
“Thật sự không phải em?” Anh nhíu mày.
Tiêu Tiếu Tiếu nhìn thẳng vào đôi mắt anh: “Vậy anh có mong là em không?”
Câu hỏi ngược ấy khiến Kiều Vân Tiêu chết sững giây lát. Anh mấp máy môi, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Tiêu Tiếu Tiếu mím môi cười khẽ: “Anh cũng không cần nghĩ mãi về chuyện tối đó đâu, bao nhiêu năm rồi. Tối đó anh say khướt như thế, muốn làm gì cũng đâu làm được, phải không?”
Nghe được lời này, hòn đá tảng trong lòng Kiều Vân Tiêu ầm ầm rơi xuống, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh cười khó xử: “Xem ra là anh nằm mơ.”
Tiêu Tiếu Tiếu chỉ cười trong im lặng.
“Em ăn thêm chút đi.” Kiều Vân Tiêu lại đưa cho cô một miếng sandwich.
Tiêu Tiếu Tiếu liên tục xua tay: “Không được, không được. Em khó khăn lắm mới gầy đi được, anh đừng có hại em.”
“Giảm béo gì chứ? Em còn gầy nữa thì còn da thôi.” Kiều Vân Tiêu cố tình cau mày, ra lệnh: “Ăn đi.”
Tiêu Tiếu Tiếu đành phải nhận.
“Sau này đừng suốt ngày nghĩ tới chuyện giảm béo rồi bỏ bữa, bản thân em cũng học y mà, sao lại thiếu trách nhiệm với sức khỏe của mình như vậy chứ?” Anh nói bằng giọng răn dạy.
“Em không muốn trở lại như trước kia.”
“Trước kia rất ổn mà.”
“Lẽ nào bây giờ không ổn?” Cô hỏi ngược lại.
Kiều Vân Tiêu cười: “Bây giờ rất xinh, nhưng không thể làm hại tới sức khỏe được? Anh thấy em sốt sắng muốn lấy chồng rồi.”
Trái tim Tiêu Tiếu Tiếu nghẹn lại: “Giờ em đi sớm về khuya, ngày nào cũng ở bệnh viện, thời gian đâu mà lấy chồng?”
“Em là một cô gái tốt, xứng đáng lấy được một người đàn ông tốt.”
Tiêu Tiếu Tiếu cắn môi dưới, lát sau khẽ nói: “Thật ra… bác sỹ Cố vẫn luôn theo đuổi em.”
“Bác sỹ Cố?” Kiều Vân Tiêu do dự: “Cố Khải Mân?”
Tiêu Tiếu Tiếu gật đầu.
“Đùa gì vậy? Anh ta chẳng phải thầy giáo của em ư? Sao còn dám theo đuổi em?” Kiều Vân Tiêu thầy cô gật đầu, trong lòng không vui.
Tiêu Tiếu Tiếu có chút bối rối: “Quan niệm của anh cổ hủ quá thì phải. Anh ấy đúng là thầy giáo của em nhưng sao lại không được theo đuổi em? Bọn em đâu có quan hệ huyết thống?”
“Là thầy giáo của em mà, sao lại có tình yêu thầy trò?”
Tiêu Tiếu Tiếu sắp bị đánh bại bởi logic của anh rồi. Cô sửa lại: “Anh ấy chỉ là thầy giáo hướng dẫn thực tập sau khi em vào bệnh viện, đâu có nghiêm trọng như anh nói? Với cả, giờ là thời đại nào rồi, tình yêu thầy trò thì có sao chứ?”
“Ý của em là em định chấp nhận anh ta?” Kiều Vân Tiêu nhíu mày.
Tiêu Tiếu Tiếu thở dài: “Không, em chưa đồng ý.” Trong tim đã có người ngự trị rồi, làm gì còn chỗ trống cho người nào khác? Chỉ có điều, người đàn ông trước mắt này chưa bao giờ biết vị trí của anh trong lòng cô.
“Vậy thì tốt.” Kiều Vân Tiêu thở phào.
“Hử?” Tiêu Tiếu Tiếu nhìn anh khó hiểu.
Kiều Vân Tiêu ngẫm nghĩ rồi hắng giọng: “Anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Dù sao thì cũng làm chung một bệnh viện, anh ta lại từng hướng dẫn em, nếu thật sự yêu nhau chưa biết mọi người sẽ nói gì. Thế nên, không đồng ý là đúng.”
Anh quan tâm ư?
Suýt nữa Tiêu Tiếu Tiếu đã muốn hỏi câu này nhưng vẫn nín nhịn, che giấu sự cô đơn nơi đáy mắt, khẽ gật đầu…
***
Khi La Trì tới nơi, Lục Bắc Thần đang uống rượu.
Ở một quán bar ngay dưới khu nhà anh ở, không đông người lắm, nhưng những người ngồi đây đều muốn say, đa phần là cô đơn, hụt hẫng, lạnh lẽo. Hình như, Lục Bắc Thần không nằm ngoài số đó. Hoàn cảnh tuyệt vời, không có đèn nhấp nháy xanh đỏ. Anh chọn một chỗ ngoài trời, bớt đi tiếng nhạc, có thêm đèn đường bến Thượng Hải điểm xuyết.
Nửa tiếng trước, La Trì gọi điện thoại cho Lục Bắc Thần, Lục Bắc Thần bảo anh ấy đến thẳng đây.
Muốn tìm Lục Bắc Thần không khó chút nào. Anh ngồi đó, sau lưng là cả một khoảng đèn rực rỡ, chiếc sơ mi trắng càng khiến anh cực kỳ nổi trội. Anh đã gọi không ít rượu, trước mặt bày mấy hàng Martini, thậm chí còn chẳng cho thêm lát chanh tươi. Anh ngồi uể oải, cái bóng dài ngoằng khiến không ít các cô gái xung quanh lần lượt ngoái đầu.
Anh ấy tiến tới, không ngồi xuống ngay mà đếm những chiếc cốc trước mặt, rồi nhìn Lục Bắc Thần như nhìn quái vật, cảm thán: “Thì ra cậu uống được như vậy ư? Sớm biết tửu lượng của cậu khá thế này, mấy bữa tiệc trước kia tôi đã chẳng đỡ rượu thay cậu rồi.”
Lục Bắc Thần ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống rồi hỏi: “Có chuyện gì?”
La Trì đang định nói chuyện vụ án thì đổi ý: “Tôi phải xác định xem giờ cậu đang say hay tỉnh đã.”
Lục Bắc Thần uống cạn rượu trong ly, rồi ngước lên nhìn anh ấy, lãnh đạm nói: “La Trì, cậu chưa đẹp trai tới mức rượu không khiến tôi say mà tôi say vì cậu đâu.”
“Cái miệng vẫn cay độc như thế, xem ra vẫn còn tỉnh táo.” La Trì cười, rồi ngẫm nghĩ: “Đợi đã, cậu nói xem cậu rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu rồi? Cốc nào cũng là rượu mạnh, mà không say?”
“Có chuyện thì nói, không thì đi đi.” Lục Bắc Thần nhíu mày.
“Dĩ nhiên là có việc, không dưng ai chạy đến chỗ xa xôi này tìm cậu? Rảnh tôi đã về nhà ngủ bù một giấc cho lành.” Nói rồi La Trì đứng dậy kéo anh: “Đi nào.”
Lục Bắc Thần hất anh ấy ra: “Đừng có động tay động chân, tôi không có hứng thú với đàn ông đâu.”
“Này, chúng ta bàn chuyện nghiêm túc, về nhà cậu rồi nói.” La Trì tỏ ra khó xử.
“Nói ngay tại đây.” Lục Bắc Thần ngồi im.
La Trì lườm nguýt: “Trong nhà cậu giấu yêu tinh à? Gần ngay trước mắt còn ra ngoài hóng gió?”
Trên gác chính là nhà anh, từ góc này có thể nhìn thẳng thấy lối vào hành lang, chỉ cách có mấy bước chân. La Trì còn đang định nửa đêm tới nhà anh uống chén nước hoặc tìm cái gì đó nhét cho đầy bụng.
“Cố Sơ ngủ rồi.” Lục Bắc Thần hờ hững nói một câu.
La Trì trợn tròn mắt, mãi mới nói: “Bây giờ cậu đúng là không giấu giếm chút nào đấy.”
“Vì sao phải giấu giếm?”
La Trì bật cười, xua tay: “Không có gì, không có gì. Chỉ là câu nói vừa rồi của cậu mà để đám phóng viên nghe được thì lại có tin hot trang đầu rồi, độ nổi tiếng tuyệt đối vượt mặt Kiều Vân Tiêu.”
Lục Bắc Thần mặc kệ anh ấy, tiếp tục uống rượu.
“Này, vì sao cậu có nhà không về?” La Trì nhận ra điều gì đó từ vẻ mặt hơi lạnh của anh.
Lục Bắc Thần hơi nhướng mày, cười như không cười: “Cảnh sát La, tôi cần báo cáo với cậu à?”
“Được được được, đúng là ở hiền chẳng gặp lành.” La Trì bỏ qua, đang định nói vào chuyện chính thì cô gái ngồi gần đó có lẽ không kìm chế được nữa, đứng dậy đi tới, ngồi thẳng xuống bên cạnh Lục Bắc Thần.
“Anh ơi, có thể mời em ly rượu không?” Cô gái cực kỳ lả lơi, giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng gác lên cánh tay anh.
La Trì ngồi đối diện trố mắt nhìn. Hay nhỉ, cô gái này hoàn toàn coi mình là không khí.
Lục Bắc Thần không gạt cô ta ra mà đẩy một ly Martini tới trước mặt cô ta. Cô gái rướn đôi môi lên, ánh mắt càng lúc càng mị hoặc, hơn nửa người trên đã sắp dính sát vào anh. Cô ta cầm ly rượu lên: “Anh chàng đẹp trai, cạn ly!”
Anh cầm ly lên, thẳng thừng uống cạn.
Cô gái uống từ từ, tay kia cũng khoác lên vai anh, cười nũng nịu: “Anh không vui à?”
Lục Bắc Thần hơi nhếch môi, im lặng.
Cô gái mê muội ngắm nhìn gương mặt nghiêng của anh, lại gần anh, gần như thì thầm: “Muộn vậy rồi còn không về nhà, có phải có tâm sự gì không? Hay là chúng ta đổi chỗ đi, em nói chuyện với anh.”
“Cô muốn nghe tôi tâm sự?” Lục Bắc Thần khẽ lắc lắc rượu trong ly, cười tùy ý.
“Dĩ nhiên rồi.” Giọng nói của cô gái mềm như kẹo bông.
Lục Bắc Thần đặt ly rượu xuống, giơ tay trái lên, ánh đèn trong quán bar hắt lên từng khớp xương thanh mảnh của anh: “Tôi vừa giải phẫu một thi thể. Người đó chết thảm lắm, tôi cứ nghĩ mãi không biết anh ta bị ai giết.”
Cô gái run lên.
“Chính vào lúc nãy, tôi đã moi tim của anh ta ra, vừa chết chưa được bao lâu, trái tim vẫn còn nóng hổi.” Lục Bắc Thần lấy bàn tay trái kéo tay cô gái kia lại, nụ cười trên môi càng lan rộng. Anh từ từ bổ sung thêm một câu: “Ấm áp… như bàn tay tôi vậy.”
“Á! Đừng động vào tôi!” Cô gái khiếp đảm hất tay anh ra, chạy thục mạng như gặp ma.
Những người xung quanh nhìn hết cả về phía này. Cô gái kia vơ vội túi xách, đã chạy đi rất xa, giống như đang né tránh một gã ôn thần…
Anh vào trong, không nói một lời.
Tiêu Tiếu Tiếu đoán rằng anh lại lo lắng cho chuyện của bố mình nên cũng không nói gì nhiều. Cô cầm cốc nước của mình, rửa qua một chút rồi đi tới bên anh, đưa cho anh.
Kiều Vân Tiêu đón lấy. Cốc nước ấm nóng, nước bên trong màu vàng cam. Anh nhấp một ngụm, hơi ngọt. Chẳng hiểu sao, trái tim bị vị ngọt khẽ khàng này kích thích đôi chút, ấm lên phần nào. Anh ngẩng đầu lên: “Đây là gì vậy?”
“Em pha cho anh một cốc C sủi.” Tiêu Tiếu Tiếu đút hai tay vào túi áo blouse, khẽ nói: “Sắc mặt của anh tệ quá.”
“Cảm ơn em.”
Tiêu Tiếu Tiếu im lặng mỉm cười. Kiều Vân Tiêu cũng không nói thêm gì nữa, uống từng chút, từng chút. Căn phòng bật đèn vàng, không có nguồn ánh sáng quá chói mắt, nguồn sáng êm dịu, rọi lên khóe mắt hàng mi của anh, trông anh đầy tâm sự.
“Đừng quá lo lắng, bác trai sẽ không có chuyện gì đâu.” Tiêu Tiếu Tiếu thấy anh nhíu mày, sắc mặt tiều tụy thì tự nhiên cảm thấy xót xa. Nếu có thể, cô rất muốn bước tới, nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh, an ủi anh.
“Có bác sỹ Cố và cả những chuyên gia anh mời tới, cuộc phẫu thuật ngày mai chắc chắn thành công.”
Kiều Vân Tiêu có phần hoảng hốt, rất lâu sau mới tỉnh lại, nhìn về phía cô: “Em biết rồi?”
Đôi chút hoảng loạn vụt qua ánh mắt Tiêu Tiếu Tiếu, nhưng cô che giấu rất nhanh, khẽ cười: “Bác trai là người nổi tiếng, có rất nhiều người quan tâm đến tình hình của bác ấy, thế nên không muốn biết cũng khó. Bệnh viện này đâu có lớn lắm chứ.”
Sau khi bố của Kiều Vân Tiêu được đưa vào bệnh viện, khoảng thời gian này bệnh tình liên tục tái phát. Tuy rằng lần trước phẫu thuật thành công nhưng dù sao tuổi tác của ông cũng đã cao, rất nhiều bệnh biến chứng cũng theo đó kéo tới. Cô nhiều lần tới thăm nom, rồi hỏi thăm cả y tá của phòng bệnh cao cấp mới biết sáng sớm ngày mai bác Kiều lại tiến hành phẫu thuật một lượt nữa, do chính tay thầy hướng dẫn của cô và các chuyên gia được mời về cùng mổ chính. Thật ra tình trạng của bác Kiều mỗi lần nhập viện cô đều biết rõ, thậm chí còn biết sớm hơn anh rất nhiều, nhưng lần nào gặp mặt cô đều không hỏi tới bệnh tình của ông hoặc thể hiện quan điểm của mình trước mặt anh. Cô không muốn anh cảm thấy mình như một bóng ma cứ đeo đuổi mãi, bám riết lấy anh, theo dõi tình hình của bố anh.
Lần tỏ tình sau trận say mấy hôm trước, cô cực kỳ phiền muộn, thế nên chỉ cần anh không hỏi, cô cũng càng né tránh nhắc tới tình hình của bác Kiều. Ban nãy thấy anh ưu tư, nhất thời nôn nóng cô mới buột miệng.
Cái cớ lẩn tránh của Tiêu Tiếu Tiếu rất tốt, hoặc có thể hiện giờ Kiều Vân Tiêu vốn không có tâm trạng để phân tích quá nhiều. Anh mệt mỏi gật đầu, nói một câu: “Mong là vậy.”
Tiêu Tiếu Tiếu hiểu những âu lo của anh. Phẫu thuật không đáng sợ, chỉ sợ người ta đã có tuổi, ngay cả việc phẫu thuật cũng không chịu đựng nổi. Bệnh não của bác Kiều lại dính líu tới cả bệnh tâm huyết quản. Như vậy, không những cần có chuyên gia ngoại khoa thần kinh mà còn cần cả chuyên gia ngoại khoa tim mạch cùng ‘lâm trận’. Dù có là ai cũng sẽ mất ăn mất ngủ. Cô thầm thở dài, cũng chẳng biết nên an ủi anh ra sao, cô nghĩ bụng rồi hỏi: “Anh ăn gì chưa?”
Nghe nói cả chiều nay anh ở trong bệnh viện, sợ là chẳng có tâm trạng ăn uống gì.
Quả nhiên, Kiều Vân Tiêu lắc đầu.
Cô đứng dậy định đi.
“Tiếu Tiếu.” Anh gọi giật cô lại: “Đừng làm nữa, anh không đói.”
Tiêu Tiếu Tiếu đứng đờ ra tại chỗ rồi liếm môi đáp: “Không ăn cơm sao được? Anh đợi em chút, nhanh thôi.” Dứt lời, cô đẩy cửa đi ra ngoài.
Kiều Vân Tiêu dựa ra sau ghế, nhắm mắt lại.
Khi các bác sỹ trực đêm không ngủ được, căng tin của bệnh viện trở thành nơi chu đáo nhất, nhưng nhiều khi các bác sỹ trực đêm cũng không có thời gian ở lại đây, có lúc còn chưa kịp uống xong cốc café đã bị gọi đi rồi. Tiêu Tiếu Tiếu luôn mang theo di động bên mình. Mặc dù vừa qua một ca cấp cứu nhưng sợ rằng lại có bệnh nhân được chuyển tới. Cô tới căng tin mua vội một cốc café rồi gói thêm một phần sandwich thịt nguội, sau đó quay trở lại phòng làm việc.
Lúc bước vào, Kiều Vân Tiêu đã bất động dựa người ở đó, hình như là thiếp đi rồi. Tiêu Tiếu Tiếu biết chắc là mấy hôm nay anh chẳng được nghỉ ngơi tử tế, bèn cất bước nhẹ nhàng. Khi đổ café vẫn có vài tiếng động nhỏ, anh bất thình lình mở mắt ra.
Tiêu Tiếu Tiếu bắt được vẻ căng thẳng, hoảng loạn ánh lên trong mắt anh, trái tim chợt nhói đau. Cô bước tới đưa café và sandwich cho anh, nhẹ nhàng nói: “Anh ăn một chút đi, bây giờ mà anh lại đổ bệnh nữa thì sao chăm sóc được bác trai?”
Kiều Vân Tiêu đón lấy, nói một tiếng cảm ơn, khi ngước mắt lên đã thu lại mọi tâm sự. Một phần sandwich được cắt vuông vức thành mấy miếng. Anh cầm một miếng cho cô. Cô nghĩ bụng rồi nhận lấy, cùng anh từ từ ăn. Kể ra cũng kỳ lạ, cảm giác ghê rợn lúc trước đã hoàn toàn biến mất.
“Anh không phải là một đứa con hiếu thảo.” Rất lâu sau, Kiều Vân Tiêu nói một câu.
Tiêu Tiếu Tiếu đặt chiếc bánh sandwich xuống, nhìn anh.
“Sau khi nhà họ Cố xảy ra chuyện, anh vẫn luôn trách ông. Thật ra bao năm nay ông có lòng bù đắp, anh nhận ra được.” Thanh âm của Kiều Vân Tiêu rất khẽ, đè nén khiến người ta đau lòng.
Tiêu Tiếu Tiếu không nói gì hết, chỉ yên lặng lắng nghe.
“Có lúc anh nghĩ vì sao con người ta phải khôn lớn, vì sao cái giá của trưởng thành lại tàn nhẫn như vậy? Nếu có thể quay trở lại những ngày tháng trước kia thì tốt biết bao. Chưa ai rời xa, chưa ai oán hận.” Kiều Vân Tiêu lẩm bẩm.
Sau khi nhà họ Cố có biến, anh từng sa ngã một thời gian, không quay về nhà họ Kiều cũng không quan tâm tới chuyện làm ăn của gia đình. Anh hận bố, hận ông nói lời không giữ lời, hận ông bạc tình bạc nghĩa. Tới tận khi mẹ anh đổ bệnh qua đời, anh mới quay trở về nhà. Trước lúc lâm chung, mẹ nói với anh đừng hận bố, vì ông ấy có nỗi khổ, sự khó xử của mình, rồi lại nói chuyện của nhà họ Cố không dây vào được, nếu không ngay cả nhà họ Kiều cũng khó mà bảo vệ được mình.
Anh biết chuyện nhà họ Cố trắc trở nhưng anh càng cho rằng bố sợ hao tổn giang sơn hơn nửa đời người nên không chịu ra tay giúp đỡ. Nói chẳng ra, chẳng phải là sợ bị liên lụy ư? Trong lòng anh tuy vẫn còn khúc mắc nhưng bố dẫu sao vẫn là người thân duy nhất trên đời này, dù hận hay trách cũng vậy, quan hệ huyết thống giữa anh và ông là không thể cắt đứt.
Anh trở về nhà họ Kiều, trở về tập đoàn Kiều Viễn, tới khi hoàn toàn tiếp quản chuyện kinh doanh của gia đình thì tình hình sức khỏe của bố lại xấu đi. Anh rốt cuộc vẫn không thể nói với ông câu ấy: Thật ra con tha thứ cho bố rồi, nhưng cũng không thể rời khỏi ông nửa bước.
Tiêu Tiếu Tiếu hiểu tâm trạng của anh. Bao năm nay, cô đã chứng kiến anh từng bước, từng bước ngồi lên chiếc ghế cao nhất, cũng nhận ra anh chưa bao giờ thực sự vui vẻ. Cô khẽ thở dài rồi nói: “Con người ấy mà, sợ nhất là đến khi con cái muốn phụng dưỡng cha mẹ, cha mẹ lại không đợi được ngày ấy nữa. Sống nên nhìn về phía trước, bây giờ vẫn chưa muộn, thế nên anh đừng làm những chuyện khiến bản thân hối hận nữa.”
Kiều Vân Tiêu gật đầu, cười khổ: “Bây giờ anh không muốn trách cứ bất kỳ ai nữa. Chỉ trách anh năm xưa không có khả năng bảo vệ cho Tiểu Sơ. Bây giờ nghĩ lại, anh vừa chẳng phải một người con hiếu nghĩa vừa chẳng phải một người đàn ông tốt. Trong lòng Tiểu Sơ, anh càng chẳng phải một người anh trai tốt.”
“Tính tình Tiểu Sơ trước nay rộng lượng, cậu ấy sẽ không trách anh đâu.” Tiêu Tiếu Tiếu nói, nhưng lại có một nỗi bi thương lan ra trong lòng. Cô cứ nhìn anh như vậy, rõ ràng anh ở ngay cạnh bên, vì sao vẫn cảm thấy anh xa tận chân trời? Anh chưa từng đặt cô vào mắt mình, vào trái tim mình, chỉ có thể dung nạp một mình Cố Sơ mà thôi.
Kiều Vân Tiêu thở dài nặng nề, uống một ngụm café rồi ngước lên nhìn cô. Cô ngồi trên chiếc ghế đối diện anh, cả chiếc áo blouse càng khiến gương mặt cô trắng sáng. Tựa hồ anh lại nhìn thấy hình ảnh cô ngày trước, gương mặt nhỏ nhắn phúng phính dễ thương. Lúc này đây, từng đường nét của cô càng ngày càng xinh đẹp, tiêu chuẩn, nhưng ánh mắt đã thiếu đi sự lạc quan ngày ấy.
“Tiếu Tiếu, gần đây hay tới làm phiền em, thật ngại quá.”
Từ sau khi bố nhập viện, thi thoảng anh lại tìm Tiếu Tiếu nói chuyện. Cũng không nói quá nhiều chuyện, có lúc anh chỉ ở trong phòng làm việc của cô, yên lặng ngồi một lát, tâm tình cũng thoải mái hơn. Căn phòng này có mùi thuốc khử trùng thanh lạnh, còn cả mùi hương dìu dịu trên người cô, hòa trộn vào nhau, khi hít thở cũng khiến tâm hồn tĩnh lặng.
Thật ra không chỉ là mấy ngày này. Mấy năm nay, mỗi khi tâm trạng phiền muộn, anh lại tìm cô trò chuyện đôi ba câu. Nhưng đa phần là vì quá bận rộn, khi nghĩ tới chuyện liên lạc với cô thì đã là mấy tháng sau, luôn trong tình trạng như vậy.
Tiêu Tiếu Tiếu mỉm cười nhẹ nhàng: “Gì mà làm phiền chứ. Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi. Chúng ta là bạn tốt, là… anh em tốt.”
Kiều Vân Tiêu hơi cong môi, có thể nhận ra tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn đôi chút.
“Tối đó…” Rất lâu sau, Tiêu Tiếu Tiếu mới gượng gạo mở lời.
“Ừ?”
Tiêu Tiếu Tiếu lấy tăm gẩy gẩy bánh sandwich, không nhìn anh: “Chính là buổi tối em uống say đó, thật ra em… không có ý đó đâu.”
Kiều Vân Tiêu hơi sững người.
“Anh tuyệt đối đừng hiểu lầm nhé, Kiều đại ca, tối đó em thật sự uống say. Thật ra đó toàn là mấy lời lăng nhăng thôi, anh đừng cho là thật.” Cô ám chỉ chuyện mình bày tỏ với anh.
Cô chưa từng ảo vọng điều gì, chỉ muốn được lặng lẽ ở bên cạnh anh như vậy. Thi thoảng anh phiền muộn, mệt mỏi giống như bây giờ đây, cô vẫn có thể cùng anh trò chuyện. Những lời khi say giống như một tai họa. Cô chỉ sợ nó lan ra, anh sẽ cảm thấy chán ghét rồi xa cách cô.
Anh có biết được tâm tư của cô hay không không quan trọng, quan trọng là anh vẫn có thể coi cô là một người bạn tốt để tâm sự mọi điều.
Kiều Vân Tiêu nhìn cô, rất lâu sau mới nói: “Hôm đó chỉ tại em say thôi. Tiếu Tiếu, em đừng căng thẳng như vậy.”
“Em… sợ anh hiểu lầm.”
Anh mỉm cười: “Em cũng nói chỉ là hiểu lầm mà. Yên tâm, anh không nghĩ nhiều đâu.”
Tiêu Tiếu Tiếu gượng cười: “Vậy thì tốt.”
Rõ ràng đã trời quang mây tạnh, trái tim cô vì sao chỉ càng buồn thêm? Anh không nghĩ nhiều là chuyện tốt, chứng tỏ anh không xa lánh cô, nhưng câu nói “Anh không nghĩ nhiều” ấy cứ giống một lưỡi dao găm thẳng vào trái tim cô.
Cô dằn lòng cảnh cáo bản thân: Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa.
Cứ như vậy, hai người lại yên tĩnh một lúc, chẳng ai nói nữa nhưng cũng không cảm thấy ngượng ngập.
Lại được một lúc, Kiều Vân Tiêu ngẩng lên nhìn cô, có vẻ như đã suy nghĩ rất lâu mới nói: “Tiếu Tiếu, có chuyện này anh vẫn luôn muốn hỏi rõ ràng.”
“Chuyện gì ạ?”
“Buổi tối trước ngày em tốt nghiệp…” Anh ngập ngừng.
Bàn tay đang vân vê chiếc cốc của Tiêu Tiếu Tiếu chợt khựng lại.
“Tối đó anh uống say, cảm giác đã xảy ra chuyện gì đó.” Kiều Vân Tiêu nhìn về phía cô và nói: “Anh rất muốn biết, người tối đó cùng với anh… có phải là em không?”
Chuyện này vẫn luôn là khúc mắc trong lòng anh. Nhiều năm trôi qua rồi nhưng mỗi lần nghĩ lại buổi tối hôm đó, anh vẫn còn canh cánh trong lòng. Tối đó anh uống rất nhiều rượu, mơ mơ hồ hồ nhớ rằng Tiêu Tiếu Tiếu ở bên cạnh mình, về sau hình như anh lại nhìn thấy Cố Sơ. Anh ôm cô, không muốn để cô đi, sau đó đè cô lên giường.
Hôm sau tỉnh dậy, anh đang nằm trên giường khách sạn, bên cạnh không có ai. Anh có những đoạn ký ức nhưng cứ cảm thấy có gì đó không ổn. Lần tình cảm đó quá chân thật, cứ như đã thực sự xảy ra vậy.
Nhưng anh biết rõ tối đó tuyệt đối không thể là Cố Sơ. Cô ở tận Quỳnh Châu, sao có thể xuất hiện bên cạnh mình? Thế nên, khả năng duy nhất chính là Tiêu Tiếu Tiếu, nhưng anh đã hỏi cô, cô một mực phủ nhận.
Hôm nay anh hỏi lại, thật ra là muốn cởi bỏ nút thắt này.
Trái tim Tiêu Tiếu Tiếu bắt đầu đập loạn một cách bất an, ngay cả ngón tay cũng run rẩy. Cô đặt cốc nước lên mặt bàn. Cô sợ cầm nó không vững sẽ để lộ tâm trạng căng thẳng. Cô ngước lên nhìn Kiều Vân Tiêu, ép mình đè xuống những hoang mang trong lòng, cười nói: “Anh Vân Tiêu, câu này anh đã hỏi em hai lần rồi. Kỳ thật, sau khi em đi lại có cô nào lén lút mò vào phòng anh sao? Không thể nào, em đoán là anh nằm mơ thôi.”
“Thật sự không phải em?” Anh nhíu mày.
Tiêu Tiếu Tiếu nhìn thẳng vào đôi mắt anh: “Vậy anh có mong là em không?”
Câu hỏi ngược ấy khiến Kiều Vân Tiêu chết sững giây lát. Anh mấp máy môi, nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Tiêu Tiếu Tiếu mím môi cười khẽ: “Anh cũng không cần nghĩ mãi về chuyện tối đó đâu, bao nhiêu năm rồi. Tối đó anh say khướt như thế, muốn làm gì cũng đâu làm được, phải không?”
Nghe được lời này, hòn đá tảng trong lòng Kiều Vân Tiêu ầm ầm rơi xuống, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Anh cười khó xử: “Xem ra là anh nằm mơ.”
Tiêu Tiếu Tiếu chỉ cười trong im lặng.
“Em ăn thêm chút đi.” Kiều Vân Tiêu lại đưa cho cô một miếng sandwich.
Tiêu Tiếu Tiếu liên tục xua tay: “Không được, không được. Em khó khăn lắm mới gầy đi được, anh đừng có hại em.”
“Giảm béo gì chứ? Em còn gầy nữa thì còn da thôi.” Kiều Vân Tiêu cố tình cau mày, ra lệnh: “Ăn đi.”
Tiêu Tiếu Tiếu đành phải nhận.
“Sau này đừng suốt ngày nghĩ tới chuyện giảm béo rồi bỏ bữa, bản thân em cũng học y mà, sao lại thiếu trách nhiệm với sức khỏe của mình như vậy chứ?” Anh nói bằng giọng răn dạy.
“Em không muốn trở lại như trước kia.”
“Trước kia rất ổn mà.”
“Lẽ nào bây giờ không ổn?” Cô hỏi ngược lại.
Kiều Vân Tiêu cười: “Bây giờ rất xinh, nhưng không thể làm hại tới sức khỏe được? Anh thấy em sốt sắng muốn lấy chồng rồi.”
Trái tim Tiêu Tiếu Tiếu nghẹn lại: “Giờ em đi sớm về khuya, ngày nào cũng ở bệnh viện, thời gian đâu mà lấy chồng?”
“Em là một cô gái tốt, xứng đáng lấy được một người đàn ông tốt.”
Tiêu Tiếu Tiếu cắn môi dưới, lát sau khẽ nói: “Thật ra… bác sỹ Cố vẫn luôn theo đuổi em.”
“Bác sỹ Cố?” Kiều Vân Tiêu do dự: “Cố Khải Mân?”
Tiêu Tiếu Tiếu gật đầu.
“Đùa gì vậy? Anh ta chẳng phải thầy giáo của em ư? Sao còn dám theo đuổi em?” Kiều Vân Tiêu thầy cô gật đầu, trong lòng không vui.
Tiêu Tiếu Tiếu có chút bối rối: “Quan niệm của anh cổ hủ quá thì phải. Anh ấy đúng là thầy giáo của em nhưng sao lại không được theo đuổi em? Bọn em đâu có quan hệ huyết thống?”
“Là thầy giáo của em mà, sao lại có tình yêu thầy trò?”
Tiêu Tiếu Tiếu sắp bị đánh bại bởi logic của anh rồi. Cô sửa lại: “Anh ấy chỉ là thầy giáo hướng dẫn thực tập sau khi em vào bệnh viện, đâu có nghiêm trọng như anh nói? Với cả, giờ là thời đại nào rồi, tình yêu thầy trò thì có sao chứ?”
“Ý của em là em định chấp nhận anh ta?” Kiều Vân Tiêu nhíu mày.
Tiêu Tiếu Tiếu thở dài: “Không, em chưa đồng ý.” Trong tim đã có người ngự trị rồi, làm gì còn chỗ trống cho người nào khác? Chỉ có điều, người đàn ông trước mắt này chưa bao giờ biết vị trí của anh trong lòng cô.
“Vậy thì tốt.” Kiều Vân Tiêu thở phào.
“Hử?” Tiêu Tiếu Tiếu nhìn anh khó hiểu.
Kiều Vân Tiêu ngẫm nghĩ rồi hắng giọng: “Anh cũng chỉ muốn tốt cho em thôi. Dù sao thì cũng làm chung một bệnh viện, anh ta lại từng hướng dẫn em, nếu thật sự yêu nhau chưa biết mọi người sẽ nói gì. Thế nên, không đồng ý là đúng.”
Anh quan tâm ư?
Suýt nữa Tiêu Tiếu Tiếu đã muốn hỏi câu này nhưng vẫn nín nhịn, che giấu sự cô đơn nơi đáy mắt, khẽ gật đầu…
***
Khi La Trì tới nơi, Lục Bắc Thần đang uống rượu.
Ở một quán bar ngay dưới khu nhà anh ở, không đông người lắm, nhưng những người ngồi đây đều muốn say, đa phần là cô đơn, hụt hẫng, lạnh lẽo. Hình như, Lục Bắc Thần không nằm ngoài số đó. Hoàn cảnh tuyệt vời, không có đèn nhấp nháy xanh đỏ. Anh chọn một chỗ ngoài trời, bớt đi tiếng nhạc, có thêm đèn đường bến Thượng Hải điểm xuyết.
Nửa tiếng trước, La Trì gọi điện thoại cho Lục Bắc Thần, Lục Bắc Thần bảo anh ấy đến thẳng đây.
Muốn tìm Lục Bắc Thần không khó chút nào. Anh ngồi đó, sau lưng là cả một khoảng đèn rực rỡ, chiếc sơ mi trắng càng khiến anh cực kỳ nổi trội. Anh đã gọi không ít rượu, trước mặt bày mấy hàng Martini, thậm chí còn chẳng cho thêm lát chanh tươi. Anh ngồi uể oải, cái bóng dài ngoằng khiến không ít các cô gái xung quanh lần lượt ngoái đầu.
Anh ấy tiến tới, không ngồi xuống ngay mà đếm những chiếc cốc trước mặt, rồi nhìn Lục Bắc Thần như nhìn quái vật, cảm thán: “Thì ra cậu uống được như vậy ư? Sớm biết tửu lượng của cậu khá thế này, mấy bữa tiệc trước kia tôi đã chẳng đỡ rượu thay cậu rồi.”
Lục Bắc Thần ra hiệu cho anh ấy ngồi xuống rồi hỏi: “Có chuyện gì?”
La Trì đang định nói chuyện vụ án thì đổi ý: “Tôi phải xác định xem giờ cậu đang say hay tỉnh đã.”
Lục Bắc Thần uống cạn rượu trong ly, rồi ngước lên nhìn anh ấy, lãnh đạm nói: “La Trì, cậu chưa đẹp trai tới mức rượu không khiến tôi say mà tôi say vì cậu đâu.”
“Cái miệng vẫn cay độc như thế, xem ra vẫn còn tỉnh táo.” La Trì cười, rồi ngẫm nghĩ: “Đợi đã, cậu nói xem cậu rốt cuộc đã uống bao nhiêu rượu rồi? Cốc nào cũng là rượu mạnh, mà không say?”
“Có chuyện thì nói, không thì đi đi.” Lục Bắc Thần nhíu mày.
“Dĩ nhiên là có việc, không dưng ai chạy đến chỗ xa xôi này tìm cậu? Rảnh tôi đã về nhà ngủ bù một giấc cho lành.” Nói rồi La Trì đứng dậy kéo anh: “Đi nào.”
Lục Bắc Thần hất anh ấy ra: “Đừng có động tay động chân, tôi không có hứng thú với đàn ông đâu.”
“Này, chúng ta bàn chuyện nghiêm túc, về nhà cậu rồi nói.” La Trì tỏ ra khó xử.
“Nói ngay tại đây.” Lục Bắc Thần ngồi im.
La Trì lườm nguýt: “Trong nhà cậu giấu yêu tinh à? Gần ngay trước mắt còn ra ngoài hóng gió?”
Trên gác chính là nhà anh, từ góc này có thể nhìn thẳng thấy lối vào hành lang, chỉ cách có mấy bước chân. La Trì còn đang định nửa đêm tới nhà anh uống chén nước hoặc tìm cái gì đó nhét cho đầy bụng.
“Cố Sơ ngủ rồi.” Lục Bắc Thần hờ hững nói một câu.
La Trì trợn tròn mắt, mãi mới nói: “Bây giờ cậu đúng là không giấu giếm chút nào đấy.”
“Vì sao phải giấu giếm?”
La Trì bật cười, xua tay: “Không có gì, không có gì. Chỉ là câu nói vừa rồi của cậu mà để đám phóng viên nghe được thì lại có tin hot trang đầu rồi, độ nổi tiếng tuyệt đối vượt mặt Kiều Vân Tiêu.”
Lục Bắc Thần mặc kệ anh ấy, tiếp tục uống rượu.
“Này, vì sao cậu có nhà không về?” La Trì nhận ra điều gì đó từ vẻ mặt hơi lạnh của anh.
Lục Bắc Thần hơi nhướng mày, cười như không cười: “Cảnh sát La, tôi cần báo cáo với cậu à?”
“Được được được, đúng là ở hiền chẳng gặp lành.” La Trì bỏ qua, đang định nói vào chuyện chính thì cô gái ngồi gần đó có lẽ không kìm chế được nữa, đứng dậy đi tới, ngồi thẳng xuống bên cạnh Lục Bắc Thần.
“Anh ơi, có thể mời em ly rượu không?” Cô gái cực kỳ lả lơi, giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng gác lên cánh tay anh.
La Trì ngồi đối diện trố mắt nhìn. Hay nhỉ, cô gái này hoàn toàn coi mình là không khí.
Lục Bắc Thần không gạt cô ta ra mà đẩy một ly Martini tới trước mặt cô ta. Cô gái rướn đôi môi lên, ánh mắt càng lúc càng mị hoặc, hơn nửa người trên đã sắp dính sát vào anh. Cô ta cầm ly rượu lên: “Anh chàng đẹp trai, cạn ly!”
Anh cầm ly lên, thẳng thừng uống cạn.
Cô gái uống từ từ, tay kia cũng khoác lên vai anh, cười nũng nịu: “Anh không vui à?”
Lục Bắc Thần hơi nhếch môi, im lặng.
Cô gái mê muội ngắm nhìn gương mặt nghiêng của anh, lại gần anh, gần như thì thầm: “Muộn vậy rồi còn không về nhà, có phải có tâm sự gì không? Hay là chúng ta đổi chỗ đi, em nói chuyện với anh.”
“Cô muốn nghe tôi tâm sự?” Lục Bắc Thần khẽ lắc lắc rượu trong ly, cười tùy ý.
“Dĩ nhiên rồi.” Giọng nói của cô gái mềm như kẹo bông.
Lục Bắc Thần đặt ly rượu xuống, giơ tay trái lên, ánh đèn trong quán bar hắt lên từng khớp xương thanh mảnh của anh: “Tôi vừa giải phẫu một thi thể. Người đó chết thảm lắm, tôi cứ nghĩ mãi không biết anh ta bị ai giết.”
Cô gái run lên.
“Chính vào lúc nãy, tôi đã moi tim của anh ta ra, vừa chết chưa được bao lâu, trái tim vẫn còn nóng hổi.” Lục Bắc Thần lấy bàn tay trái kéo tay cô gái kia lại, nụ cười trên môi càng lan rộng. Anh từ từ bổ sung thêm một câu: “Ấm áp… như bàn tay tôi vậy.”
“Á! Đừng động vào tôi!” Cô gái khiếp đảm hất tay anh ra, chạy thục mạng như gặp ma.
Những người xung quanh nhìn hết cả về phía này. Cô gái kia vơ vội túi xách, đã chạy đi rất xa, giống như đang né tránh một gã ôn thần…
/568
|